Mưa Hoàng Hôn

Chương 39

Ngụy Tùng Lương

2024-07-13 15:09:02

Ngày cuối cùng ở Bắc Kinh, hai bạn nhỏ cãi nhau xong làm lành trong hai giây cùng đi dạo phố, ăn kẹo hồ lô, mỳ tương đen, thịt chiên,… thậm chí còn thử cả nước đậu xanh.

Biên Việt nín thở húp một ngụm to còn Phương Ninh Trí không dám uống. Cậu tò mò ngó lại hỏi: “Ngon không vậy?”

“Cũng được đó, cậu thử xem.” Biên Việt bình tĩnh buông bát.

“Thật á?”

“Thật mà, không kinh khủng như trên mạng nói, không có vị gì mấy đâu.”

Phương Ninh Trí tin sái cổ, bưng bát lên uống một hớp. Vừa húp vào mặt cậu đã nhăn nhó, cố mà nuốt xuống rồi che miệng nhìn Biên Việt: “Cậu nói điêu, khó uống chết đi được.

Biên Việt không đáp, quay sang phía thùng rác, cúi đầu: “Ọe…” Hai người vừa uống nước đậu xanh cùng nhau ói ra rồi nhìn nhau cười.

Mặt Phương Ninh Trí đau khổ, uống cả mấy hớp nước. Không biết vừa uống vừa nghĩ gì mà bỗng dưng bật cười.

Cậu bê chén nước, đầu hơi choáng như thể chén nước đậu xanh kia không phải nước đậu mà là chén rượu được ủ từ những niềm vui.

Lần đầu tiên Phương Ninh Trí thích mùa hè tới thế. Biên Việt ngồi sát bên cạnh cậu. Trong không khí nóng nực phảng phất mùi hạnh phúc, bạn nhỏ Phương hít một hơi sâu rồi đắm chìm trong niềm vui ngập trời ấy.

Nếu có thể, cậu muốn mãi mãi ở lại mùa hè này.

Biên Việt bay chuyến về cùng đội bay, vé của Phương Ninh Trí cất cánh sớm hơn bọn họ. Hắn đưa cậu đến sân bay, chờ cho người vào rồi mới đi ra ngoài chờ đội bơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người bay lệch nhau tầm ba, bốn tiếng. Lúc chuyến bay của Phương Ninh Trí đáp xuống thì máy bay chở Biên Việt cũng vừa cất cánh.

Phương Ninh Trí đi tắc-xi sân bay thẳng về nhà. Đến nơi vừa lúc trời chiều, ánh sáng còn sót lại đậu trên tường được cửa kính phản xạ lại sáng lấp lánh. Cậu xuống xe, đứng dưới lầu nhìn tòa nhà chìm vào ráng chiều đỏ thắm không kìm nổi lòng mà giơ điện thoại ra chụp.

Đi vào cổng, không lên thang máy mà chọn thang bộ, Phương Ninh Trí vừa đi vừa lọc ảnh định gửi cho Biên Việt.

Mở cửa nhà, phòng khách sáng đèn, Phương Ninh Trí kéo quai cặp, cong lưng thay dép vào nhà.

Hiếm khi cả cha mẹ đều ở nhà ngồi sô-pha xem thời sự thế này. Phương Ninh Trí chào một câu, định về phòng thì đột nhiên bị gọi lại.

“Thi cử như thế nào rồi?”

Mẹ Phương đứng dậy, cầm tờ thông báo Phương Ninh Trí đưa lúc trước.

Cậu giật mình đáp lời: “À… Cũng tạm ạ…”

Cậu vừa dứt lời thì một bàn tay ném tờ thông báo vào mặt. Mẹ Phương lạnh lùng nói: “Mày còn nói dối à, tao hỏi cô giáo mày rồi, không có thi cử gì ở Bắc Kinh cả.”

Phương Ninh Trí kinh hãi.

Cha Phương cũng đứng dậy, đến cạnh vợ, hai người nhìn về phía Phương Ninh Trí như hai tòa núi lớn.

Cậu nhìn cha mẹ, ánh sáng trước mặt như bị che khuất, nói: “Con… Con đi chơi một mình.”

“Chơi ấy à? Bây giờ mà mày còn chơi bời à? Người ngợm như thế đi chơi có chuyện gì thì làm sao, hả?” Mẹ Phương kích động bước lại gần Phương Ninh Trí. Cậu dựa lưng vào cửa, cảm thấy thật khó thở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ nhỏ đến lớn lúc nào Phương Ninh Trí cũng sống trong quy củ của cha mẹ.

“Phương Ninh Trí này, con là con gái, không thể đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi như thế được.”

“Mẹ mua váy cho con, con phải mặc nhé, các bạn gái bên ngoài đều mặc váy mà.”

“Không được cắt tóc ngắn, khó lắm mới nuôi được tóc dài xinh thế này cơ mà.”

“Phương Ninh Trí này… Phương Ninh Trí…”

Đối với Phương Ninh Trí người nhà chỉ có nói cái này không nên cái kia không phải, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của cậu. Đôi khi Phương Ninh Trí cảm thấy mình như rối gỗ trong nhà, cha mẹ cho cái gì thì cứ nhận, không nghĩ ngợi, không phản kháng.

Nhưng giờ cậu không muốn như thế nữa, muốn làm chính mình, muốn trở thành chính mình.

“Sao con không được đi?” Đột nhiên Phương Ninh Trí hỏi lại, chỉ vào mình, hỏi gằn từng tiếng: “Sao con không được đi?”

“Từ nhỏ đến giờ chuyện gì của con cha mẹ cũng quyết định, ăn gì mặc gì, dùng gì, cái gì cũng không được tự quyết. Tại sao ạ? Tại sao thế thưa cha mẹ? Tại làm sao mà con không thể làm chủ bản thân, tách khỏi cha mẹ, thoát ly khỏi cái thân phận mà sống một cách tự do ạ?”

Chát!

Phương Ninh Trí im bặt, lòng bàn tay xẹt qua hai má cậu. Điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình vỡ mất một nửa.

Hai má nóng bừng, hai tai ù đi. Dường như có tiếng khóc ở đâu, cậu nghe thấy tiếng của cha từ rất xa truyền đến, hình như là: “Chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Hoàng Hôn

Số ký tự: 0