Chương 9
Ngụy Tùng Lương
2024-07-13 15:09:02
Phương Ninh Trí thấy môi mình bị cắn sưng vù, cổ cũng thế. Biên Việt cứ
chôn đầu vào cổ cậu vừa mút vừa cắn như sợ không để lại dấu vết.
“Nhẹ thôi, đừng cắn… đừng có cắn… chỗ đấy ngứa… ngứa lắm…”
Sau khi bị cắn, không thấy đau, chỉ thấy ngứa.
Biên Việt thấy Phương Ninh Trí phản ứng như vậy thì thấy thú vị lắm, ghé sát lại tai cậu mà hôn rồi nói: “Cho tôi sờ nữa đi.”
Vào buổi chạng vạng một ngày hè, trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, hơi thở hai người vấn vít, cháy bỏng như đống lửa giữa đồng. Phương Ninh Trí ngửi mùi hương trên cơ thể Biên Việt, từ từ nhắm mắt lại, giữa tầm nhìn tối đen xuất hiện hàng vạn chú bướm. Một lần nữa, cậu bị kéo sát về phía Biên Việt, cảm nhận được nơi nóng bỏng kia.
Cậu nín thở, vùi đầu vào hõm vai hắn rồi phả hơi thở ấm nóng lên đó.
Ngón tay Phương Ninh Trí rất hợp chơi đàn, những ngón tay thon thả vuốt ve cách tầng vải dệt mong manh. Giọt nước nhỏ giọt khỏi áo quần ướt đẫm.
Nghe tiếng Biên Việt th.ở dốc nặng nề khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay đang ôm eo Phương Ninh Trí siết chặt, nghiến răng.
Phương Ninh Trí hoảng sợ dừng tay nhưng hai mắt vẫn nhắm tịt, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”
Im lặng vài giây, hắn mới lên tiếng: “Vòng tay lại, chuyển động lên xuống đi Phương Ninh Trí.”
Cậu “A” một tiếng rồi ngơ ra: “Làm thế nào cơ?”
Biên Việt ngẩng lên nhìn đôi mắt đang nhắm của Phương Ninh Trí. Hắn giơ tay, đầu ngón tay trắng bệch chạm vào lông mi của cậu. Thấy là lạ, Phương Ninh Trí mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau. Phương Ninh Trí thấy trong mắt Biên Việt là gương mặt ửng đỏ của mình. Ngay sau đó, cậu thấy gáy bị ấn xuống làm đầu cúi thấp. Biên Việt nói nhỏ vào tai cậu: “Mở mắt ra, nhìn tôi làm mẫu một lần đây.”
Chính thức “vào học” rồi Phương Ninh Trí mới thấy những hành động lúc trước của Biên Việt chỉ để trêu cậu thôi, hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Biên Việt kéo qu.ần lót của Phương Ninh Trí xuống, thằng em dậy thì nhỏ hơn các nam sinh đồng trang lứa nhảy ra. Biên Việt cong khóe môi, dùng ngón tay chạm nhẹ lên phần qu/y đầu bóng mượt như chào hỏi.
Phương Ninh Trí nín thở nhìn bàn tay to lớn của Biên Việt bao lấy mình, trượt lên trượt xuống thật nhẹ nhàng. Khi đụng đến cái túi phía dưới, cậu nghe thấy Biên Việt nói: “Hai quả cầu này cũng nhỏ nhỉ.”
Phương Ninh Trí nức nở. Tiếng th.ở dốc của cậu thật nhỏ. Trong lòng Phương Ninh Trí vừa giận vừa xấu hổ, cậu giơ chân dẫm nhẹ Biên Việt.
Chân trần của Phương Ninh Trí cũng không giống chân nam sinh khác, đầu móng bóng mượt, đầu ngón trắng trẻo, trên mu bàn chân là mạch máu màu xanh.
Biên Việt nhìn cậu dẫm lên chân mình, hít thật sâu. Tay hắn lỏng ra nhưng không buông hẳn mà lần xuống dưới thăm dò nơi khép kín, lực tay nhẹ thật nhẹ. Phương Ninh Trí chưa kịp phản ứng lại tay Biên Việt đã rời đi. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy cậu, ấn đầu cậu vào ngực mình, thấp giọng nói: “Ngồi xuống, có người đến đây.”
Ngày tối dần. Phương Ninh Trí co người lại. Trong khoảng thời gian quá mức tĩnh lặng, cậu nghe thấy tiếng tim Biên Việt đập thình thịch. Cậu nhớ tới năm ấy đi chùa trên núi cầu phúc, trống chiều chuông sớm, tiếng chuông khi đó dần hòa cùng nhịp đập với trái tim hắn hiện tại.
Cậu vừa nghe vừa thầm đếm nhịp tim của Biên Việt, một nhịp, hai nhịp… Sự bất an cùng nỗi lo lắng trong lòng dần biến mất. Phương Ninh Trí bất giác rúc vào lòng Biên Việt, ngực dựa sát, tay ôm lấy eo hắn.
“Bảo vệ đi kiểm tra thôi, chắc cũng không vào tận đây đâu. Người ta đi rồi, đứng lên đi Phương Ninh Trí.” Biên Việt nghe tiếng vang ngoài cửa, xác nhận tiếng bước chân vừa rồi đã rời đi mới thở phào, vỗ đầu người trong lòng rồi lại không thấy phản hồi.
Biên Việt nhíu mày, kéo ra xem mới bật cười.
Phương Ninh Trí này đúng là vô ý, ngủ luôn trong lòng hắn.
“Này, này dậy đi… dậy…”
Biên Việt đẩy đẩy cậu. Phương Ninh Trí kêu lên, rụt cổ lại, đầu gác lên bụng Biên Việt còn đẩy đẩy.
Biên Việt trợn mắt, hít sâu, kéo Phương Ninh Trí ra. Phương Ninh Trí tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn Biên Việt: “Sao đấy?”
“Tỉnh đi!”
“Hả?” Phương Ninh Trí ngẩng đầu nhìn Biên Việt đứng dậy. Vẻ mặt nam sinh nhăn nhó, như là tức giận lắm. Cậu cũng chẳng hiểu sao hắn lại giận, hỏi ngây ngô: “Không làm nữa hả?”
Biên Việt đờ ra một lúc, cúi đầu thoáng nhìn cậu: “Không có hứng.”
“Cậu làm sao thế?” Phương Ninh Trí ngồi im.
Biên Việt cũng không hiểu mình bị làm sao, trong lòng bỗng thấy phiền muộn khó tả. Hắn nhìn chằm chằm mặt Phương Ninh Trí rồi xốc nách cậu lên.
Đôi tay vòng qua vai Phương Ninh Trí như ôm một món quà lớn. Phương Ninh Trí mặc kệ cho hắn ôm rồi đột nhiên nghe được cậu hỏi: “Phương Ninh Trí này, cậu không biết đề phòng thế này với cả người khác sao?”
“Nhẹ thôi, đừng cắn… đừng có cắn… chỗ đấy ngứa… ngứa lắm…”
Sau khi bị cắn, không thấy đau, chỉ thấy ngứa.
Biên Việt thấy Phương Ninh Trí phản ứng như vậy thì thấy thú vị lắm, ghé sát lại tai cậu mà hôn rồi nói: “Cho tôi sờ nữa đi.”
Vào buổi chạng vạng một ngày hè, trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, hơi thở hai người vấn vít, cháy bỏng như đống lửa giữa đồng. Phương Ninh Trí ngửi mùi hương trên cơ thể Biên Việt, từ từ nhắm mắt lại, giữa tầm nhìn tối đen xuất hiện hàng vạn chú bướm. Một lần nữa, cậu bị kéo sát về phía Biên Việt, cảm nhận được nơi nóng bỏng kia.
Cậu nín thở, vùi đầu vào hõm vai hắn rồi phả hơi thở ấm nóng lên đó.
Ngón tay Phương Ninh Trí rất hợp chơi đàn, những ngón tay thon thả vuốt ve cách tầng vải dệt mong manh. Giọt nước nhỏ giọt khỏi áo quần ướt đẫm.
Nghe tiếng Biên Việt th.ở dốc nặng nề khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay đang ôm eo Phương Ninh Trí siết chặt, nghiến răng.
Phương Ninh Trí hoảng sợ dừng tay nhưng hai mắt vẫn nhắm tịt, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”
Im lặng vài giây, hắn mới lên tiếng: “Vòng tay lại, chuyển động lên xuống đi Phương Ninh Trí.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu “A” một tiếng rồi ngơ ra: “Làm thế nào cơ?”
Biên Việt ngẩng lên nhìn đôi mắt đang nhắm của Phương Ninh Trí. Hắn giơ tay, đầu ngón tay trắng bệch chạm vào lông mi của cậu. Thấy là lạ, Phương Ninh Trí mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau. Phương Ninh Trí thấy trong mắt Biên Việt là gương mặt ửng đỏ của mình. Ngay sau đó, cậu thấy gáy bị ấn xuống làm đầu cúi thấp. Biên Việt nói nhỏ vào tai cậu: “Mở mắt ra, nhìn tôi làm mẫu một lần đây.”
Chính thức “vào học” rồi Phương Ninh Trí mới thấy những hành động lúc trước của Biên Việt chỉ để trêu cậu thôi, hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Biên Việt kéo qu.ần lót của Phương Ninh Trí xuống, thằng em dậy thì nhỏ hơn các nam sinh đồng trang lứa nhảy ra. Biên Việt cong khóe môi, dùng ngón tay chạm nhẹ lên phần qu/y đầu bóng mượt như chào hỏi.
Phương Ninh Trí nín thở nhìn bàn tay to lớn của Biên Việt bao lấy mình, trượt lên trượt xuống thật nhẹ nhàng. Khi đụng đến cái túi phía dưới, cậu nghe thấy Biên Việt nói: “Hai quả cầu này cũng nhỏ nhỉ.”
Phương Ninh Trí nức nở. Tiếng th.ở dốc của cậu thật nhỏ. Trong lòng Phương Ninh Trí vừa giận vừa xấu hổ, cậu giơ chân dẫm nhẹ Biên Việt.
Chân trần của Phương Ninh Trí cũng không giống chân nam sinh khác, đầu móng bóng mượt, đầu ngón trắng trẻo, trên mu bàn chân là mạch máu màu xanh.
Biên Việt nhìn cậu dẫm lên chân mình, hít thật sâu. Tay hắn lỏng ra nhưng không buông hẳn mà lần xuống dưới thăm dò nơi khép kín, lực tay nhẹ thật nhẹ. Phương Ninh Trí chưa kịp phản ứng lại tay Biên Việt đã rời đi. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy cậu, ấn đầu cậu vào ngực mình, thấp giọng nói: “Ngồi xuống, có người đến đây.”
Ngày tối dần. Phương Ninh Trí co người lại. Trong khoảng thời gian quá mức tĩnh lặng, cậu nghe thấy tiếng tim Biên Việt đập thình thịch. Cậu nhớ tới năm ấy đi chùa trên núi cầu phúc, trống chiều chuông sớm, tiếng chuông khi đó dần hòa cùng nhịp đập với trái tim hắn hiện tại.
Cậu vừa nghe vừa thầm đếm nhịp tim của Biên Việt, một nhịp, hai nhịp… Sự bất an cùng nỗi lo lắng trong lòng dần biến mất. Phương Ninh Trí bất giác rúc vào lòng Biên Việt, ngực dựa sát, tay ôm lấy eo hắn.
“Bảo vệ đi kiểm tra thôi, chắc cũng không vào tận đây đâu. Người ta đi rồi, đứng lên đi Phương Ninh Trí.” Biên Việt nghe tiếng vang ngoài cửa, xác nhận tiếng bước chân vừa rồi đã rời đi mới thở phào, vỗ đầu người trong lòng rồi lại không thấy phản hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biên Việt nhíu mày, kéo ra xem mới bật cười.
Phương Ninh Trí này đúng là vô ý, ngủ luôn trong lòng hắn.
“Này, này dậy đi… dậy…”
Biên Việt đẩy đẩy cậu. Phương Ninh Trí kêu lên, rụt cổ lại, đầu gác lên bụng Biên Việt còn đẩy đẩy.
Biên Việt trợn mắt, hít sâu, kéo Phương Ninh Trí ra. Phương Ninh Trí tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn Biên Việt: “Sao đấy?”
“Tỉnh đi!”
“Hả?” Phương Ninh Trí ngẩng đầu nhìn Biên Việt đứng dậy. Vẻ mặt nam sinh nhăn nhó, như là tức giận lắm. Cậu cũng chẳng hiểu sao hắn lại giận, hỏi ngây ngô: “Không làm nữa hả?”
Biên Việt đờ ra một lúc, cúi đầu thoáng nhìn cậu: “Không có hứng.”
“Cậu làm sao thế?” Phương Ninh Trí ngồi im.
Biên Việt cũng không hiểu mình bị làm sao, trong lòng bỗng thấy phiền muộn khó tả. Hắn nhìn chằm chằm mặt Phương Ninh Trí rồi xốc nách cậu lên.
Đôi tay vòng qua vai Phương Ninh Trí như ôm một món quà lớn. Phương Ninh Trí mặc kệ cho hắn ôm rồi đột nhiên nghe được cậu hỏi: “Phương Ninh Trí này, cậu không biết đề phòng thế này với cả người khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro