Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Chương 13
Vệ Khúc Cửu Quân
2024-07-12 04:35:59
Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt,
tiếng cười cho trò đùa dai mãn nguyện hiện trên gương mặt Cố Doãn, tinh
thần một lần lại một lần thoải mái. Mà Thời Tất Thanh, chỉ xem lần này
cũng như lần phát bệnh nữa của hệ thống, luôn không chấp nhặt với bệnh
nhân là hắn ngày đầu tiên gặp Cố Doãn toát ra tới châm ngôn.
Mà tính ra thì, đối diện với bất thường của hệ thống, Thời Tất Thanh nhưng luyện ra thêm một cảnh giới mới của đối nhân sử thế. Đối bệnh tâm thần trò chuyện như thật.
Cố - Bệnh tâm thần - Doãn: Ah ( ╹▽╹ )?
Hệ thống cảm thấy kí chủ đang nói xấu hắn, hơn nữa chính cậu lại không có bằng chứng!
Bỉu môi biểu thị bất mãn không vui, hiền huệ bản tính khiến 0173 đi gấp gọn chăn đặt sang một bên, vừa đúng quản gia lấy xong hòm cứu thương, nhờ giúp việc mang lên giùm lão.
“ Quản gia đâu, hắn đang làm gì? ” Nhận lấy hòm cứu thương từ tay của giúp việc, Thời Tất Thanh không cần người khác trợ giúp việc sử lý vết thương dù được ngỏ lời giúp, thuận miệng hỏi cô ta, sắc mặt bình tĩnh không làm sao cả.
“ Quản gia đang bận dọn dẹp phòng cho cậu chủ, nên bảo em mang hộp y tế lên cho ạ ” Đúng tình hợp lý giải đáp cho hắn, cũng không để ý đến cách xưng hô của Thời Tất Thanh dành cho quản gia thay đổi.
Gật nhẹ như đã biết, Thời Tất Thanh không hỏi thêm gì nữa, đuổi khéo đi người giúp việc, hắn liền nhìn về phía hệ thống. Thiếu niên từ lúc nào đã mang hòm cứu thương từ tay hắn dời đi, meo meo duỗi tay mở hòm thuốc.
Tân hoan làm chuyện tốt vui vẻ, cảm giác như con khổng tước xòe đuôi ngoe ngoảy lấy ra chuyên dụng thuốc tiêu sưng cùng sát trùng, ngẩng đầu vỗ vỗ ghế ý bảo hắn mau ngồi xuống.
Phòng cho khách chật hẹp hơn so với phòng ngủ chính nhiều, chỉ vì thấy nơi rộng rãi trước đó rồi nên vào căn phòng này cảm giác nó khá nhỏ. Nhưng diện tích cũng không khác biệt bao nhiêu, cũng tạo nên thông thoáng cảm giác và trang trí cũng khá đơn giản và không cầu kỳ gì cho cam.
Hệ thống ngồi bệch trên đất, khoanh chân, tư thế ngồi đối chiếu với chiếc bàn nhỏ cao đến ngang ngửa nửa người, 0173 thiếu kiên nhẫn vỗ mạnh trên ghế ﹝Cọ tới cọ lui ở đấy làm gì? Nhìn không rõ ý tứ tôi à? Anh qua đây!﹞
‘ Tôi tưởng cậu bình thường rồi.... ’ Thời Tất Thanh không đầu không đuôi nói, nuốt lại câu sau đang cảm thán rằng hóa ra vẫn còn đang thời kỳ phát bệnh.
Hệ thống nhướng mày, ra chiều khó hiểu﹝Tôi bất bình thường lúc nào?﹞
‘ Ừm thì.... ’
﹝Ngồi xuống đây!﹞
‘ Nga.... ’ Vẫn hoàn toàn ngó lơ những gì hắn đang muốn nói, Thời Tất Thanh dở khóc dở cười nghĩ thầm.
Cứ như thế, hắn thuận theo ngồi xuống ghế, hai tay rũ trước mặt hệ thống, thiếu niên có thể xem là mau lẹ, nói thẳng là thô bạo gỡ ra cả hai chiếc bao tay, đặt bẹp một tiếng vang với mặt gỗ, để tạm trên bàn nếu hắn lúc sau có muốn dùng nữa.
Đầu ngón tay cậu cọ khẽ qua nơi cổ tay đang chuyển sang thâm xanh khó coi, từ trên nhìn xuống, Thời Tất Thanh chỉ có thể thấy được đỉnh đầu xoáy nhỏ của hệ thống. Hắn nhận ra, tóc thiếu niên cực kỳ dài và dày, giống như thời gian lâu chưa cắt, các sợi tóc nhiều đến muốn che gần như hết cả phần sau gáy. Màu sắc rực rỡ ở trong đêm vẫn rất bắt mắt nhìn.
Hắn liên tưởng lại, nhớ loại xúc cảm vừa rồi khi túm thử một chút, không hề cứng nhắc trát tay, ngược lại mềm mại như sờ lên mây. Hơi dịch người lẫn mông về sâu trong ghế, có thể nhìn toàn diện cổ tay được hệ thống nghiêm túc xem xét miệng vết thương.
Đột ngột, hắn đang vụng trộm ngắm nhìn hệ thống khi, 0173 ngẩng đầu, buông cánh tay khỏi Thời Tất Thanh, thiếu niên lại nhăn lên mi, kiêu ngạo khinh khỉnh nhìn hắn﹝Anh đi tắm đi﹞
﹝Hôi quá ﹞
‘ Hả....? ’ Thời Tất Thanh hắn vô cớ bị ghét bỏ, ngơ ngác nhìn hệ thống lùi về phía sau tránh ra cho hắn một đạo đường đi. Đầu óc mau chóng bay nhanh suy nghĩ lý do là vì sao, chợt nhớ đến.
Lý trí bỏ mặc cho cơ thể hồi lâu lúc này bừng tỉnh, hắn giơ tay, ngửi ngửi một hồi. Chua tanh vị huân đến cánh mũi khẽ nhăn lên, hắn chớp mắt nhìn về phía hệ thống.
﹝Nhìn tôi làm gì?﹞0173 bực dọc âm thanh hỏi, rồi nói tiếp ﹝Rửa sạch thân thể xong bôi thuốc cũng không muộn, đừng để cổ tay dính phải sữa tắm là được, đi mau đi, lề mề chờ tôi hầu anh đi tắm chắc?﹞
‘ ...... ’ Chậc.
Thời Tất Thanh còn có cách nào nữa, hắn theo kí ức của nguyên chủ đi đến phòng để đồ, ngang qua phòng ngủ chính. Vừa đúng thời điểm quản gia từ phòng ngủ ra tới, Thời Tất Thanh dừng bước, ngữ khí trêu đùa “ Tìm được gì bên trong rồi? ”
Quản gia bị hỏi bất ngờ, trì trệ vài giây rồi cười trừ “ Cậu chủ khéo đùa, tôi chỉ rảnh rang tay nên phụ giúp giải quyết một chút thôi ”
“ Ồ ” Thời Tất Thanh cười phụ họa “ Là như vậy à ”
Hắn sau đó cũng không hỏi khó quản gia làm gì, giống như thật sự nhàm chán, hỏi trêu quản gia làm thú vui vậy. Xoay người đi trước, đi vào phòng cất đồ, Thời Tất Thanh mở cửa tủ đứng trước đó mà nhìn. Nhiều loại kiểu dáng vải vóc trơn nhẵn được gấp gọn. Một màu nhàm chán mắt nhìn cực.
Có hơi chút thất vọng.
Thời Tất Thanh còn tưởng cùng hệ thống đồ áo giống nhau, màu sáng và có chút hình vẽ đáng yêu, tiểu tâm tư không trọn vẹn, hắn tiếc nuối thở dài, với tay tùy tiện cầm lấy quần áo rồi đi tắm.
Mà tính ra thì, đối diện với bất thường của hệ thống, Thời Tất Thanh nhưng luyện ra thêm một cảnh giới mới của đối nhân sử thế. Đối bệnh tâm thần trò chuyện như thật.
Cố - Bệnh tâm thần - Doãn: Ah ( ╹▽╹ )?
Hệ thống cảm thấy kí chủ đang nói xấu hắn, hơn nữa chính cậu lại không có bằng chứng!
Bỉu môi biểu thị bất mãn không vui, hiền huệ bản tính khiến 0173 đi gấp gọn chăn đặt sang một bên, vừa đúng quản gia lấy xong hòm cứu thương, nhờ giúp việc mang lên giùm lão.
“ Quản gia đâu, hắn đang làm gì? ” Nhận lấy hòm cứu thương từ tay của giúp việc, Thời Tất Thanh không cần người khác trợ giúp việc sử lý vết thương dù được ngỏ lời giúp, thuận miệng hỏi cô ta, sắc mặt bình tĩnh không làm sao cả.
“ Quản gia đang bận dọn dẹp phòng cho cậu chủ, nên bảo em mang hộp y tế lên cho ạ ” Đúng tình hợp lý giải đáp cho hắn, cũng không để ý đến cách xưng hô của Thời Tất Thanh dành cho quản gia thay đổi.
Gật nhẹ như đã biết, Thời Tất Thanh không hỏi thêm gì nữa, đuổi khéo đi người giúp việc, hắn liền nhìn về phía hệ thống. Thiếu niên từ lúc nào đã mang hòm cứu thương từ tay hắn dời đi, meo meo duỗi tay mở hòm thuốc.
Tân hoan làm chuyện tốt vui vẻ, cảm giác như con khổng tước xòe đuôi ngoe ngoảy lấy ra chuyên dụng thuốc tiêu sưng cùng sát trùng, ngẩng đầu vỗ vỗ ghế ý bảo hắn mau ngồi xuống.
Phòng cho khách chật hẹp hơn so với phòng ngủ chính nhiều, chỉ vì thấy nơi rộng rãi trước đó rồi nên vào căn phòng này cảm giác nó khá nhỏ. Nhưng diện tích cũng không khác biệt bao nhiêu, cũng tạo nên thông thoáng cảm giác và trang trí cũng khá đơn giản và không cầu kỳ gì cho cam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống ngồi bệch trên đất, khoanh chân, tư thế ngồi đối chiếu với chiếc bàn nhỏ cao đến ngang ngửa nửa người, 0173 thiếu kiên nhẫn vỗ mạnh trên ghế ﹝Cọ tới cọ lui ở đấy làm gì? Nhìn không rõ ý tứ tôi à? Anh qua đây!﹞
‘ Tôi tưởng cậu bình thường rồi.... ’ Thời Tất Thanh không đầu không đuôi nói, nuốt lại câu sau đang cảm thán rằng hóa ra vẫn còn đang thời kỳ phát bệnh.
Hệ thống nhướng mày, ra chiều khó hiểu﹝Tôi bất bình thường lúc nào?﹞
‘ Ừm thì.... ’
﹝Ngồi xuống đây!﹞
‘ Nga.... ’ Vẫn hoàn toàn ngó lơ những gì hắn đang muốn nói, Thời Tất Thanh dở khóc dở cười nghĩ thầm.
Cứ như thế, hắn thuận theo ngồi xuống ghế, hai tay rũ trước mặt hệ thống, thiếu niên có thể xem là mau lẹ, nói thẳng là thô bạo gỡ ra cả hai chiếc bao tay, đặt bẹp một tiếng vang với mặt gỗ, để tạm trên bàn nếu hắn lúc sau có muốn dùng nữa.
Đầu ngón tay cậu cọ khẽ qua nơi cổ tay đang chuyển sang thâm xanh khó coi, từ trên nhìn xuống, Thời Tất Thanh chỉ có thể thấy được đỉnh đầu xoáy nhỏ của hệ thống. Hắn nhận ra, tóc thiếu niên cực kỳ dài và dày, giống như thời gian lâu chưa cắt, các sợi tóc nhiều đến muốn che gần như hết cả phần sau gáy. Màu sắc rực rỡ ở trong đêm vẫn rất bắt mắt nhìn.
Hắn liên tưởng lại, nhớ loại xúc cảm vừa rồi khi túm thử một chút, không hề cứng nhắc trát tay, ngược lại mềm mại như sờ lên mây. Hơi dịch người lẫn mông về sâu trong ghế, có thể nhìn toàn diện cổ tay được hệ thống nghiêm túc xem xét miệng vết thương.
Đột ngột, hắn đang vụng trộm ngắm nhìn hệ thống khi, 0173 ngẩng đầu, buông cánh tay khỏi Thời Tất Thanh, thiếu niên lại nhăn lên mi, kiêu ngạo khinh khỉnh nhìn hắn﹝Anh đi tắm đi﹞
﹝Hôi quá ﹞
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘ Hả....? ’ Thời Tất Thanh hắn vô cớ bị ghét bỏ, ngơ ngác nhìn hệ thống lùi về phía sau tránh ra cho hắn một đạo đường đi. Đầu óc mau chóng bay nhanh suy nghĩ lý do là vì sao, chợt nhớ đến.
Lý trí bỏ mặc cho cơ thể hồi lâu lúc này bừng tỉnh, hắn giơ tay, ngửi ngửi một hồi. Chua tanh vị huân đến cánh mũi khẽ nhăn lên, hắn chớp mắt nhìn về phía hệ thống.
﹝Nhìn tôi làm gì?﹞0173 bực dọc âm thanh hỏi, rồi nói tiếp ﹝Rửa sạch thân thể xong bôi thuốc cũng không muộn, đừng để cổ tay dính phải sữa tắm là được, đi mau đi, lề mề chờ tôi hầu anh đi tắm chắc?﹞
‘ ...... ’ Chậc.
Thời Tất Thanh còn có cách nào nữa, hắn theo kí ức của nguyên chủ đi đến phòng để đồ, ngang qua phòng ngủ chính. Vừa đúng thời điểm quản gia từ phòng ngủ ra tới, Thời Tất Thanh dừng bước, ngữ khí trêu đùa “ Tìm được gì bên trong rồi? ”
Quản gia bị hỏi bất ngờ, trì trệ vài giây rồi cười trừ “ Cậu chủ khéo đùa, tôi chỉ rảnh rang tay nên phụ giúp giải quyết một chút thôi ”
“ Ồ ” Thời Tất Thanh cười phụ họa “ Là như vậy à ”
Hắn sau đó cũng không hỏi khó quản gia làm gì, giống như thật sự nhàm chán, hỏi trêu quản gia làm thú vui vậy. Xoay người đi trước, đi vào phòng cất đồ, Thời Tất Thanh mở cửa tủ đứng trước đó mà nhìn. Nhiều loại kiểu dáng vải vóc trơn nhẵn được gấp gọn. Một màu nhàm chán mắt nhìn cực.
Có hơi chút thất vọng.
Thời Tất Thanh còn tưởng cùng hệ thống đồ áo giống nhau, màu sáng và có chút hình vẽ đáng yêu, tiểu tâm tư không trọn vẹn, hắn tiếc nuối thở dài, với tay tùy tiện cầm lấy quần áo rồi đi tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro