Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Chương 15
Vệ Khúc Cửu Quân
2024-07-12 04:35:59
‘ Vừa rồi anh gặp quản gia ’
﹝Và?﹞
Thời Tất Thanh ‘ ...... ’
Nghe hệ thống âm điệu bất cần đời, thản nhiên đéo quan tâm gì khác trả lời, Thời Tất Thanh nghẹn cứng, mắc đến vài giây chật vật để tìm cách tiếp tục câu chuyện.
Thời Tất Thanh gõ đầu Cố Doãn một cái, lần này nhẹ hơn cái trước đó, nhưng trong mắt hệ thống xem ra, lần này là bản thân vô cớ bị đánh.
﹝?﹞
‘ Cậu nên hỏi là tôi gặp lão ta ở đâu ’ Hắn che mặt, cười đầy bất lực mà điều chỉnh cách dùng từ trong ngữ cảnh cho 0173, đương nhiên, thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch sẽ không để nó vào lọt tai.
Cố Doãn có lối suy nghĩ riêng biệt, khó tiếp tục trong cuộc trò chuyện nhưng nó cũng không sai, đối phương lúc này chỉ lười nói. Cách diễn tả cũng không mạch lạc, Thời Tất Thanh cũng chẳng rõ vì sao bản thân nghe hiểu được thứ 0173 đang trưng cầu.
Có thể là do trực giác mách bảo, hệ thống nhìn như không quan tâm đến điều hắn gặp, lại tương phản tạo cảm giác thật sự tò mò, tương phản lại khó muốn hiểu rõ.
Chỉ xem cái cách biểu cảm hệ thống sau khi nghe hắn chỉnh sửa đã hơi nhăn lên rồi. Cái miệng nhỏ bắt đầu he hé muốn phản bác, Thời Tất Thanh không đứng yên chịu trận như vậy, hắn trước đã lên tiếng, tiếp tục nói.
‘ Nếu gặp gỡ bình thường đã không nói, đằng này cố tình lại gặp lão quản gia từ phòng anh đi ra ’
Cố Doãn trừng hắn, bất mãn dẩu môi ﹝.....﹞
Hừ!
Trả lời là đã nể nang mặt mũi lão nam nhân ngươi lắm rồi, còn hạch sách khó chịu.
﹝Thì sao﹞0173 hiểu nhưng vẫn hỏi thêm, vừa hỏi, hệ thống vừa trả đũa kí chủ bằng cách đánh chủ ý lên vết thương của hắn. Hai tay vững chắc siết mạnh, buộc chặt dây quấn ở cổ tay Thời Tất Thanh.
‘ ..... ’ Vết thương của hắn nói nhẹ cũng không nhẹ, nhưng nặng thì chưa đến mức đó, ứ thanh không chảy máu, tích tụ máu bầm dẫn đến hoại tử thì đôi khi còn đau hơn vết thương cắt da cắt thịt.
Đầu ngón tay Thời Tất Thanh co quắp, rồi nắm chặt, lúc này hệ thống cũng thấy đủ, hành động mềm nhẹ trấn an Thời Tất Thanh, cổ tay.
﹝Nam nhân, có chút đau đớn cũng nhịn không được sao?﹞Trêu chọc lời nói sung sướng, thanh tuyến mau lẹ vui tai đang mang theo ý cười.
‘ ..... ’ Hắn liền biết không nên trêu chọc hệ thống.
Nhất là thời điểm đối phương đang nắm trong tay điểm yếu của mình. Thời Tất Thanh lẳng lặng rụt về bàn tay.
Hệ thống nhìn hắn, không nhìn thấu suy nghĩ, hắn thử thêm lần nữa rụt tay, vẫn như cũ không chút nhúc nhích. Tựa như bị kìm hãm trong xiềng xích giam cầm.
Hắn đành thôi.
0173 hài lòng, toàn bộ hành trình cái gì cũng không nói, ngân ca cúi đầu tiếp, xoa nắn chơi đùa bàn tay Thời Tất Thanh đến tê dại, ấm áp nhiệt độ từ Thời Tất Thanh đang hòa hoãn với chút lạnh băng.
Hệ thống im lặng mấp máy tay bản thân, một màu hồng nhạt như chạm vào bột phấn, và đâu đó nhàn nhạt hương thơm của sữa tắm. Như cố ý lại vô tình mà ve vãn chóp mũi.
Thời Tất Thanh ý thức và IQ còn tại tuyến, rõ ràng dần nhận ra rằng, hệ thống đơn thuần ngây ngô không biết thứ cậu ta đang làm là câu dẫn.
Hoặc là nói, mặc dù hệ thống biết đoạn tụ là gì, cũng đề phòng hắn, nhưng hoàn toàn không định nghĩa được hành vi nào là thân mật, là đồng đội, chứ không phải là bạn đời.
Chỉ mới quen thuộc đã chịu sự ỷ lại như vậy, nếu như càng thân thiết, vậy thì....
0173 nghi hoặc cạo nhẹ mũi, vừa nhột bởi mùi hương thơm ngọt, vừa cảm giác có kẻ nhắc đến hắn.
Hệ thống mờ mịt bẻ đầu ngón tay của Thời Tất Thanh, ca ca rắc âm thanh giòn tan, rồi khi đầu ngón tay kí chủ trắng bệch một chút rồi về với sắc thái vốn có. Hệ thống vừa đánh vừa xoa, đem đầu cốt vừa trật vặn ngược trở về, nhè nhẹ giẫy giụa khiến thiếu niên thích thú vô cùng.
Một ý tưởng vụt sáng, 0173 bỗng nhiên nghĩ, nếu hắn cắn một cái thì có để lại dấu vết không nhỉ.
Rũ xuống mi, 0173 như chỉ cẩu thèm khát xương, nóng rực ánh mắt chẳng thèm che giấu.
‘ Quản gia.... ’ Thời Tất Thanh ho khan, hắn phá tan bầu không khí tĩnh lặng này đi.
‘ Dường như lão ta cũng đặt chủ ý lên hình ảnh bên trong camera đó, anh còn tưởng người biết nó chỉ có Tâm Thư Như? ’ Thời Tất Thanh âm trung có phần run rẩy nói, một là vì đau đớn phóng đại lúc bị bẻ xương cốt. Mười là vì ngượng ngùng, hắn tự hiểu cái nhìn của mình đành cho hệ thống càng lúc càng không thể dời mắt.
Nếu Cố Doãn đúng lúc này nhìn lên, sẽ thấy sự ôn nhu mật nước của Thời Tất Thanh có bao nhiêu dịu dàng, nhưng Thời Tất Thanh đã nhận ra trước sự thay đổi của hắn, đúng lúc nhắm mắt, tùy ý đến làm ngơ trước hành vi xấu của hệ thống.
Mặt khác, Thời Tất Thanh cũng đang nghĩ về thuyết âm mưu sâu xa hơn về lão quản gia cùng mẹ kế, hệ thống nghịch đủ, nghiêm túc chuyển dời mục tiêu lên trên người quản gia, im lặng vài giây.
Bản thân 0173 hiện tại luôn ở trạng thái lơ ngơ, có thể nói lâu ngày nghỉ ngơi khiến đầu óc có phần khờ khạo. Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cậu không suy đoán ra được lão quản gia muốn thế nào. Và tại sao lão ta biết được trong phòng đó cũng có camera.
﹝Anh nghĩ, Tâm Thư Như có thể giỏi đến mức qua mặt được quản gia mà vào phòng anh lắp camera à?﹞
‘ Ý cậu nghĩa là.... ’ Thời Tất Thanh dừng thanh, hắn để lại cho hệ thống tiếp lời.
﹝Quản gia phần lớn đều ở biệt thự, hoặc đến Hạ gia nhà cũ, nơi này còn có camera lớn theo dõi mọi ngóc ngách, Tâm Thư Như chỉ là một con nhóc chưa trãi sự đời, làm sao qua mặt được quản gia chứ?﹞
﹝Là lão ta cố ý để Tâm Thư Như làm càng, nếu trung thành, trước mắt đã ngăn cản hoặc báo cáo cho nguyên chủ, chứ đâu để đến sự việc ngày hôm nay xảy ra hết rồi hỏi anh “ có gì không hài lòng ” ? ﹞
﹝Lão ta trung thành với kẻ ở nhà cũ, chứ còn nguyên chủ, hoặc anh, đều chỉ là ngoài mặt﹞
Thời Tất Thanh xoa cằm ‘ Anh đuổi hắn được không ’
﹝Có thể đuổi﹞Hệ thống chắc nịch đáp mà không cần phải suy nghĩ ﹝Nhưng gã vẫn làm ở nhà cũ, bởi vì lão ta quán xuyến ở Hạ gia cũng lâu, không thể hoàn toàn tiêu khử﹞
‘ Trước mắt giải quyết như vậy đã, anh không tin kẻ hai mang, càng là kẻ nối giáo cho giặc như vậy ’
﹝Và?﹞
Thời Tất Thanh ‘ ...... ’
Nghe hệ thống âm điệu bất cần đời, thản nhiên đéo quan tâm gì khác trả lời, Thời Tất Thanh nghẹn cứng, mắc đến vài giây chật vật để tìm cách tiếp tục câu chuyện.
Thời Tất Thanh gõ đầu Cố Doãn một cái, lần này nhẹ hơn cái trước đó, nhưng trong mắt hệ thống xem ra, lần này là bản thân vô cớ bị đánh.
﹝?﹞
‘ Cậu nên hỏi là tôi gặp lão ta ở đâu ’ Hắn che mặt, cười đầy bất lực mà điều chỉnh cách dùng từ trong ngữ cảnh cho 0173, đương nhiên, thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch sẽ không để nó vào lọt tai.
Cố Doãn có lối suy nghĩ riêng biệt, khó tiếp tục trong cuộc trò chuyện nhưng nó cũng không sai, đối phương lúc này chỉ lười nói. Cách diễn tả cũng không mạch lạc, Thời Tất Thanh cũng chẳng rõ vì sao bản thân nghe hiểu được thứ 0173 đang trưng cầu.
Có thể là do trực giác mách bảo, hệ thống nhìn như không quan tâm đến điều hắn gặp, lại tương phản tạo cảm giác thật sự tò mò, tương phản lại khó muốn hiểu rõ.
Chỉ xem cái cách biểu cảm hệ thống sau khi nghe hắn chỉnh sửa đã hơi nhăn lên rồi. Cái miệng nhỏ bắt đầu he hé muốn phản bác, Thời Tất Thanh không đứng yên chịu trận như vậy, hắn trước đã lên tiếng, tiếp tục nói.
‘ Nếu gặp gỡ bình thường đã không nói, đằng này cố tình lại gặp lão quản gia từ phòng anh đi ra ’
Cố Doãn trừng hắn, bất mãn dẩu môi ﹝.....﹞
Hừ!
Trả lời là đã nể nang mặt mũi lão nam nhân ngươi lắm rồi, còn hạch sách khó chịu.
﹝Thì sao﹞0173 hiểu nhưng vẫn hỏi thêm, vừa hỏi, hệ thống vừa trả đũa kí chủ bằng cách đánh chủ ý lên vết thương của hắn. Hai tay vững chắc siết mạnh, buộc chặt dây quấn ở cổ tay Thời Tất Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘ ..... ’ Vết thương của hắn nói nhẹ cũng không nhẹ, nhưng nặng thì chưa đến mức đó, ứ thanh không chảy máu, tích tụ máu bầm dẫn đến hoại tử thì đôi khi còn đau hơn vết thương cắt da cắt thịt.
Đầu ngón tay Thời Tất Thanh co quắp, rồi nắm chặt, lúc này hệ thống cũng thấy đủ, hành động mềm nhẹ trấn an Thời Tất Thanh, cổ tay.
﹝Nam nhân, có chút đau đớn cũng nhịn không được sao?﹞Trêu chọc lời nói sung sướng, thanh tuyến mau lẹ vui tai đang mang theo ý cười.
‘ ..... ’ Hắn liền biết không nên trêu chọc hệ thống.
Nhất là thời điểm đối phương đang nắm trong tay điểm yếu của mình. Thời Tất Thanh lẳng lặng rụt về bàn tay.
Hệ thống nhìn hắn, không nhìn thấu suy nghĩ, hắn thử thêm lần nữa rụt tay, vẫn như cũ không chút nhúc nhích. Tựa như bị kìm hãm trong xiềng xích giam cầm.
Hắn đành thôi.
0173 hài lòng, toàn bộ hành trình cái gì cũng không nói, ngân ca cúi đầu tiếp, xoa nắn chơi đùa bàn tay Thời Tất Thanh đến tê dại, ấm áp nhiệt độ từ Thời Tất Thanh đang hòa hoãn với chút lạnh băng.
Hệ thống im lặng mấp máy tay bản thân, một màu hồng nhạt như chạm vào bột phấn, và đâu đó nhàn nhạt hương thơm của sữa tắm. Như cố ý lại vô tình mà ve vãn chóp mũi.
Thời Tất Thanh ý thức và IQ còn tại tuyến, rõ ràng dần nhận ra rằng, hệ thống đơn thuần ngây ngô không biết thứ cậu ta đang làm là câu dẫn.
Hoặc là nói, mặc dù hệ thống biết đoạn tụ là gì, cũng đề phòng hắn, nhưng hoàn toàn không định nghĩa được hành vi nào là thân mật, là đồng đội, chứ không phải là bạn đời.
Chỉ mới quen thuộc đã chịu sự ỷ lại như vậy, nếu như càng thân thiết, vậy thì....
0173 nghi hoặc cạo nhẹ mũi, vừa nhột bởi mùi hương thơm ngọt, vừa cảm giác có kẻ nhắc đến hắn.
Hệ thống mờ mịt bẻ đầu ngón tay của Thời Tất Thanh, ca ca rắc âm thanh giòn tan, rồi khi đầu ngón tay kí chủ trắng bệch một chút rồi về với sắc thái vốn có. Hệ thống vừa đánh vừa xoa, đem đầu cốt vừa trật vặn ngược trở về, nhè nhẹ giẫy giụa khiến thiếu niên thích thú vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ý tưởng vụt sáng, 0173 bỗng nhiên nghĩ, nếu hắn cắn một cái thì có để lại dấu vết không nhỉ.
Rũ xuống mi, 0173 như chỉ cẩu thèm khát xương, nóng rực ánh mắt chẳng thèm che giấu.
‘ Quản gia.... ’ Thời Tất Thanh ho khan, hắn phá tan bầu không khí tĩnh lặng này đi.
‘ Dường như lão ta cũng đặt chủ ý lên hình ảnh bên trong camera đó, anh còn tưởng người biết nó chỉ có Tâm Thư Như? ’ Thời Tất Thanh âm trung có phần run rẩy nói, một là vì đau đớn phóng đại lúc bị bẻ xương cốt. Mười là vì ngượng ngùng, hắn tự hiểu cái nhìn của mình đành cho hệ thống càng lúc càng không thể dời mắt.
Nếu Cố Doãn đúng lúc này nhìn lên, sẽ thấy sự ôn nhu mật nước của Thời Tất Thanh có bao nhiêu dịu dàng, nhưng Thời Tất Thanh đã nhận ra trước sự thay đổi của hắn, đúng lúc nhắm mắt, tùy ý đến làm ngơ trước hành vi xấu của hệ thống.
Mặt khác, Thời Tất Thanh cũng đang nghĩ về thuyết âm mưu sâu xa hơn về lão quản gia cùng mẹ kế, hệ thống nghịch đủ, nghiêm túc chuyển dời mục tiêu lên trên người quản gia, im lặng vài giây.
Bản thân 0173 hiện tại luôn ở trạng thái lơ ngơ, có thể nói lâu ngày nghỉ ngơi khiến đầu óc có phần khờ khạo. Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cậu không suy đoán ra được lão quản gia muốn thế nào. Và tại sao lão ta biết được trong phòng đó cũng có camera.
﹝Anh nghĩ, Tâm Thư Như có thể giỏi đến mức qua mặt được quản gia mà vào phòng anh lắp camera à?﹞
‘ Ý cậu nghĩa là.... ’ Thời Tất Thanh dừng thanh, hắn để lại cho hệ thống tiếp lời.
﹝Quản gia phần lớn đều ở biệt thự, hoặc đến Hạ gia nhà cũ, nơi này còn có camera lớn theo dõi mọi ngóc ngách, Tâm Thư Như chỉ là một con nhóc chưa trãi sự đời, làm sao qua mặt được quản gia chứ?﹞
﹝Là lão ta cố ý để Tâm Thư Như làm càng, nếu trung thành, trước mắt đã ngăn cản hoặc báo cáo cho nguyên chủ, chứ đâu để đến sự việc ngày hôm nay xảy ra hết rồi hỏi anh “ có gì không hài lòng ” ? ﹞
﹝Lão ta trung thành với kẻ ở nhà cũ, chứ còn nguyên chủ, hoặc anh, đều chỉ là ngoài mặt﹞
Thời Tất Thanh xoa cằm ‘ Anh đuổi hắn được không ’
﹝Có thể đuổi﹞Hệ thống chắc nịch đáp mà không cần phải suy nghĩ ﹝Nhưng gã vẫn làm ở nhà cũ, bởi vì lão ta quán xuyến ở Hạ gia cũng lâu, không thể hoàn toàn tiêu khử﹞
‘ Trước mắt giải quyết như vậy đã, anh không tin kẻ hai mang, càng là kẻ nối giáo cho giặc như vậy ’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro