Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Chương 19
Vệ Khúc Cửu Quân
2024-07-12 04:35:59
‘ ...... ’ Giả chết đứng yên.Thời Tất Thanh trí tuệ bỗng dưng được thắp sáng trong phút mốt, có một cách chuyển khó thành dễ, hóa nguy thành an.
Hắn quay ra trách ngược lại hệ thống, nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi mới cắn răng mắng ‘ Cậu không biết xấu hổ cũng biết ý tứ một chút, nhắm mắt lại đi! ’
﹝.....ụa?﹞Thiếu niên ngơ ngác hướng ngón tay chỉ chính mình﹝Tôi làm gì anh??﹞
Thời Tất Thanh thấp giọng, như là khinh khỉnh mà cười, khom người nhặt lên áo ngủ bị hắn cởi ra và vứt đến trên giường, gùi gùi thành một đoàn rồi thẳng tay ném vào mặt Cố Doãn. Thấy được áo ngủ che khuất đi tầm mắt thiếu niên, nhắm thẳng mà bao phủ đi khuôn mặt kia.
Hắn chớp lấy thời cơ này mà mau chóng thay xong phần còn lại, khi đã nhanh tay làm xong, Thời Tất Thanh mới đặt toàn bộ sự chú ý của hắn đến Cố Doãn. Hắn nghĩ nếu hệ thống không sao cả thì xem như đùa nghịch rồi bỏ qua, còn hướng về trường hợp khó hơn.
Thời Tất Thanh nghĩ bản thân lúc đó cần nhún nhường và dỗ dành 0173 nguôi giận.
﹝Cẩu đồ vật!﹞
Hệ thống ý thức Thời Tất Thanh làm gì, hồ ngôn loạn ngữ mắng, bởi vì bị đổ oan mà không kịp phản ứng lại, còn bị chọi đồ. Vẻ mặt không thể tin tưởng được, bực tức kéo xuống chiếc áo của Thời Tất Thanh, cậu cả giận ﹝Anh vu oan ai không biết xấu hổ hả!?﹞
‘ Cậu! ’ Thời Tất Thanh lỡ lời nói mà chưa kịp nghĩ lại.
﹝Anh!﹞Cố Doãn mau bị chọc tức chết đi được, đầu ngón tay chỉ về phía Thời Tất Thanh run rẩy.
‘ Thôi được rồi ’ Hắn giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, xuống nước trước, hệ thống thấy kí chủ mềm nhẹ, chẳng còn cách nào mà thuyên giảm xuống cơn giận.
Thời Tất Thanh trong lúc 0173 suy nghĩ đã vòng đến phía sau lưng thiếu niên. Thuận tay xoa nắn vai gáy Cố Doãn ‘ Cậu mặc dù không thấy thẹn thùng, nhưng nhìn người khác thay đồ là không đúng ’
﹝Nhưng....﹞0173 còn muốn cãi bướng, nhưng cậu nửa ngày vẫn không biết nên nói gì.
Vừa rồi cậu hỏi có thể xem hay không, cậu thì bình thường, đương nhiên nếu kí chủ không muốn, thì cậu không xem thôi. Mà lúc nãy rõ ràng là Thời Tất Thanh bảo cậu không phải người, điều đó cũng là đồng nghĩa việc hắn cũng cảm thấy bình thường khi cậu nhìn.
Còn có!
Cậu cũng là nam, phía dưới cậu cũng có mà!!
Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất mà tìm không đến chỗ nào để phản biện cả.
﹝Hừ!﹞Hệ thống tức giận hừ hạnh, quyết định tạm thời không phản ứng Thời Tất Thanh.
‘ Đừng giận mà ’ Thời Tất Thanh xoa xoa đầu tóc thiếu niên, quấy rối thành một cái tổ rối tinh rối mù rồi mới từ trong túi móc ra một cái dây cột tóc rất mảnh.
Hắn cũng không để ý bản thân đã chuẩn bị thứ này từ lúc nào. Vụng về các đầu ngón tay chải vuốt sơ qua mái tóc của Cố Doãn, hệ thống tóc không tính là dài, chỉ phát triển đến che lấp phần gáy một chút, thường thường chẳng chịu chải chuốt nên vài sợi kiều lên trông rất nghịch ngợm.
Hệ thống u ám ngưỡng đầu, cũng khẽ nhấp môi﹝Tôi không phải không biết xấu hổ....﹞
‘ Ừm! ’ Thời Tất Thanh chẳng so đo, bày tỏ hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, chứ cũng không để bụng, gật khẽ đầu. Cuộc trò chuyện cứ vậy kết thúc, Cố Doãn gãi má, cảm nhận được sợi tóc bị gom nhặt từ bàn tay to rộng của kí chủ.
Da đầu từng điểm vô thức bị chạm qua, cứ kỳ lạ một cách khó hiểu.
Thời Tất Thanh hồi ức nhớ về khi còn ở nguyên thế giới, từng học qua cách vấn tóc, trong kí ức hắn không chừng đã làm cho ai hay chưa, ấn tượng phai nhòa đi rất nhiều, nhưng động tác lúc này của hắn cực kỳ thuần thục. Chia tách các sợi tóc phía trên lên, nồng đậm lại mềm mại được hắn buộc chặt, ở ánh mai chiếu rọi căn phòng thông qua cánh cửa sổ.
Tóc của hệ thống tựa như màu nắng, phát sáng lấp lánh cùng dải lụa là quý hiếm.
‘ Xong rồi, đi thôi ’ Thời Tất Thanh thưởng thức thành quả của mình trong vài giây, hài lòng gật đầu. Vân vê đuôi tóc rồi buông thả đi dưới sự lưu luyến thoáng qua và biến mất, Thời Tất Thanh tự nhiên vỗ về bả vai của hệ thống, hắn hừ ca đi mở cửa phòng.
﹝?﹞Phía sau là Cố Doãn mang vẻ mặt nhơ ngác tự sờ soạng mái tóc được buộc gọn lên theo đuôi.
Bữa sáng ở dưới bếp được mang lên, Thời Tất Thanh kéo ghế, hắn ngồi ngay thẳng trên bàn ăn, thanh đạm bữa sáng được bày biện cẩn thận. Bánh mỳ nóng, mức và trứng, hắn sờ khẽ nhiệt độ, có chút nguội lạnh.
Cắn một miếng trên bánh mỳ, hệ thống tò mò hỏi han﹝Ngon không thế?﹞
‘ Muốn ăn? ’ Hắn nhướng mày hỏi.
Cố Doãn gật gật đầu, trước khi có ý định trộm từ tay Thời Tất Thanh, bản thân cần chắc chắn rằng thứ này có ngon hay không.
Thời Tất Thanh khịt mũi cười, với hệ thống, đúng là có nhiều cái hắn còn chưa nói đâu, trước cái nhìn rối rắm của đối phương, hắn đẩy đẩy phần ăn trên bàn.
‘ Thử xem ’ Hắn nói, sau đó như chợt nhớ ra chuyện ‘ Đúng rồi ’
﹝Hửm?﹞
━━━━━━━━━━━━━━━
Chán, có ý tưởng mà không muốn viết, a, viết không nổi QAQ.
━━━━━━━━━━━━━━━
Hắn quay ra trách ngược lại hệ thống, nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi mới cắn răng mắng ‘ Cậu không biết xấu hổ cũng biết ý tứ một chút, nhắm mắt lại đi! ’
﹝.....ụa?﹞Thiếu niên ngơ ngác hướng ngón tay chỉ chính mình﹝Tôi làm gì anh??﹞
Thời Tất Thanh thấp giọng, như là khinh khỉnh mà cười, khom người nhặt lên áo ngủ bị hắn cởi ra và vứt đến trên giường, gùi gùi thành một đoàn rồi thẳng tay ném vào mặt Cố Doãn. Thấy được áo ngủ che khuất đi tầm mắt thiếu niên, nhắm thẳng mà bao phủ đi khuôn mặt kia.
Hắn chớp lấy thời cơ này mà mau chóng thay xong phần còn lại, khi đã nhanh tay làm xong, Thời Tất Thanh mới đặt toàn bộ sự chú ý của hắn đến Cố Doãn. Hắn nghĩ nếu hệ thống không sao cả thì xem như đùa nghịch rồi bỏ qua, còn hướng về trường hợp khó hơn.
Thời Tất Thanh nghĩ bản thân lúc đó cần nhún nhường và dỗ dành 0173 nguôi giận.
﹝Cẩu đồ vật!﹞
Hệ thống ý thức Thời Tất Thanh làm gì, hồ ngôn loạn ngữ mắng, bởi vì bị đổ oan mà không kịp phản ứng lại, còn bị chọi đồ. Vẻ mặt không thể tin tưởng được, bực tức kéo xuống chiếc áo của Thời Tất Thanh, cậu cả giận ﹝Anh vu oan ai không biết xấu hổ hả!?﹞
‘ Cậu! ’ Thời Tất Thanh lỡ lời nói mà chưa kịp nghĩ lại.
﹝Anh!﹞Cố Doãn mau bị chọc tức chết đi được, đầu ngón tay chỉ về phía Thời Tất Thanh run rẩy.
‘ Thôi được rồi ’ Hắn giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, xuống nước trước, hệ thống thấy kí chủ mềm nhẹ, chẳng còn cách nào mà thuyên giảm xuống cơn giận.
Thời Tất Thanh trong lúc 0173 suy nghĩ đã vòng đến phía sau lưng thiếu niên. Thuận tay xoa nắn vai gáy Cố Doãn ‘ Cậu mặc dù không thấy thẹn thùng, nhưng nhìn người khác thay đồ là không đúng ’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
﹝Nhưng....﹞0173 còn muốn cãi bướng, nhưng cậu nửa ngày vẫn không biết nên nói gì.
Vừa rồi cậu hỏi có thể xem hay không, cậu thì bình thường, đương nhiên nếu kí chủ không muốn, thì cậu không xem thôi. Mà lúc nãy rõ ràng là Thời Tất Thanh bảo cậu không phải người, điều đó cũng là đồng nghĩa việc hắn cũng cảm thấy bình thường khi cậu nhìn.
Còn có!
Cậu cũng là nam, phía dưới cậu cũng có mà!!
Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất mà tìm không đến chỗ nào để phản biện cả.
﹝Hừ!﹞Hệ thống tức giận hừ hạnh, quyết định tạm thời không phản ứng Thời Tất Thanh.
‘ Đừng giận mà ’ Thời Tất Thanh xoa xoa đầu tóc thiếu niên, quấy rối thành một cái tổ rối tinh rối mù rồi mới từ trong túi móc ra một cái dây cột tóc rất mảnh.
Hắn cũng không để ý bản thân đã chuẩn bị thứ này từ lúc nào. Vụng về các đầu ngón tay chải vuốt sơ qua mái tóc của Cố Doãn, hệ thống tóc không tính là dài, chỉ phát triển đến che lấp phần gáy một chút, thường thường chẳng chịu chải chuốt nên vài sợi kiều lên trông rất nghịch ngợm.
Hệ thống u ám ngưỡng đầu, cũng khẽ nhấp môi﹝Tôi không phải không biết xấu hổ....﹞
‘ Ừm! ’ Thời Tất Thanh chẳng so đo, bày tỏ hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, chứ cũng không để bụng, gật khẽ đầu. Cuộc trò chuyện cứ vậy kết thúc, Cố Doãn gãi má, cảm nhận được sợi tóc bị gom nhặt từ bàn tay to rộng của kí chủ.
Da đầu từng điểm vô thức bị chạm qua, cứ kỳ lạ một cách khó hiểu.
Thời Tất Thanh hồi ức nhớ về khi còn ở nguyên thế giới, từng học qua cách vấn tóc, trong kí ức hắn không chừng đã làm cho ai hay chưa, ấn tượng phai nhòa đi rất nhiều, nhưng động tác lúc này của hắn cực kỳ thuần thục. Chia tách các sợi tóc phía trên lên, nồng đậm lại mềm mại được hắn buộc chặt, ở ánh mai chiếu rọi căn phòng thông qua cánh cửa sổ.
Tóc của hệ thống tựa như màu nắng, phát sáng lấp lánh cùng dải lụa là quý hiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘ Xong rồi, đi thôi ’ Thời Tất Thanh thưởng thức thành quả của mình trong vài giây, hài lòng gật đầu. Vân vê đuôi tóc rồi buông thả đi dưới sự lưu luyến thoáng qua và biến mất, Thời Tất Thanh tự nhiên vỗ về bả vai của hệ thống, hắn hừ ca đi mở cửa phòng.
﹝?﹞Phía sau là Cố Doãn mang vẻ mặt nhơ ngác tự sờ soạng mái tóc được buộc gọn lên theo đuôi.
Bữa sáng ở dưới bếp được mang lên, Thời Tất Thanh kéo ghế, hắn ngồi ngay thẳng trên bàn ăn, thanh đạm bữa sáng được bày biện cẩn thận. Bánh mỳ nóng, mức và trứng, hắn sờ khẽ nhiệt độ, có chút nguội lạnh.
Cắn một miếng trên bánh mỳ, hệ thống tò mò hỏi han﹝Ngon không thế?﹞
‘ Muốn ăn? ’ Hắn nhướng mày hỏi.
Cố Doãn gật gật đầu, trước khi có ý định trộm từ tay Thời Tất Thanh, bản thân cần chắc chắn rằng thứ này có ngon hay không.
Thời Tất Thanh khịt mũi cười, với hệ thống, đúng là có nhiều cái hắn còn chưa nói đâu, trước cái nhìn rối rắm của đối phương, hắn đẩy đẩy phần ăn trên bàn.
‘ Thử xem ’ Hắn nói, sau đó như chợt nhớ ra chuyện ‘ Đúng rồi ’
﹝Hửm?﹞
━━━━━━━━━━━━━━━
Chán, có ý tưởng mà không muốn viết, a, viết không nổi QAQ.
━━━━━━━━━━━━━━━
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro