Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Chương 5

Vệ Khúc Cửu Quân

2024-07-12 04:35:59

Chuẩn bị sớm cho một tràng diễn đấu đã xong, hệ thống nghĩ xem còn thiếu xót gì nữa không.

 ‘ Không lo bị uy hiếp, chỉ còn.... ’

“ Ha....ah.... ” Âm thanh than nhẹ, trở thành hỗn hợp tạp âm rên rỉ, hổn hển cao hơn một điệu.

 ‘ Nhân vật chính ’ 0173 lúc này mới dời sự chú ý của mình đến người kí chủ, tinh mắt để ý, liền thấy Thời Tất Thanh hơi co rụt lại sau âm thanh quái dị mà chính mình phát ra đó.

Ánh mắt hệ thống rõ ràng không hề che giấu, dừng trên người hắn, Thời Tất Thanh cảm giác thẹn đến muốn đào một hố nhỏ chui xuống, chưa bao giờ hắn bần đến độ này, Thời Tất Thanh không nghĩ cũng biết thứ hình tượng hắn giữ bấy lâu chắc cũng đã nát.

May không phải người ở thế giới cũ thấy, nếu không thì.....

Giờ Thời Tất Thanh đã yên tĩnh, 0173 cũng không thấy đối phương dò hỏi gì về thứ nó làm tiếp theo, giống như đã tự tìm tòi ra được phần nào dự tính của hệ thống.

Nó khá muốn biết Thời Tất Thanh suy nghĩ gì lúc này, mặc dù bộ dạng như một con cá chết trương phì trên gường lúc này của Thời Tất Thanh khá là buồn cười.

Hệ thống không hề phát ra động tĩnh, nâng môi cười nhạo hắn, rồi qua loa phủi phủi cái ghế cùng ở trong góc, cậu thiếu niên an vị tại chỗ mới mở miệng hỏi ﹝Kí chủ biết gì rồi?﹞

 ‘ Một ả tiện nhân ’ Thời Tất Thanh trăn trối nhìn trần nhà đang mờ ảo sáng bởi ánh đèn, đôi mắt ẩn hơi nước làm nhòe đi thêm một phần tầm nhìn.

Khó chịu.....

0173 nghe vậy, gương mặt hiện lên vài phần kinh ngạc ﹝Từ khi nào tiên tôn đại nhân lại thô thiển như vậy?﹞

Theo sơ yếu lý lịch hệ thống xem qua về Thời Tất Thanh, tính cách hắn không giống như lúc này chút nào. Không phải nói là cao lãnh khó gần, kiệm lời như mạng, cao cao tại thượng và là tên siêu cấp đầu gỗ khó hiểu phong tình à.

Như thế nào lại còn biết mắng người?

 ‘ Ta không thể mắng? ’ Thời Tất Thanh đảo mắt, hắn trú ngụ ở cơ thể phàm phu hóa dục này thật sự quá khó chịu.

Nếu định lực không đủ, hoặc một phút chếch lòng, đạo tâm sẽ bị phá vỡ. Nếu đạo tâm mất, hắn không quá để ý, có thể tu luyện bằng cách khác, nhưng đây lại còn ở ngay trước mặt hệ thống lộ ra một sự thất thế yếu nhược như thế này, Thời Tất Thanh.... xã chết.....

﹝Đúng là không phải không thể, hệ thống chỉ ngạc nhiên thôi, nhân thiết của ngài vỡ rồi á﹞0173 cong cong mắt cười. Mỗi khi biến hóa cảm xúc, thích thú, chú tâm, giọng nói thiếu niên theo đó thay đổi, chẳng còn âm điệu cố ý kéo dài chậm chạp, lười biếng kia nữa.

Thời Tất Thanh hé môi cuối cùng lại không nói, hệ thống tiếp tục thao thao bất tuyệt﹝Lát kí chủ giả bộ đáng thương chút nhé, càng ra dáng người hại càng tốt﹞

 ‘ A..... ’

Hệ thống xem hắn có vẻ không được, tận tình chỉ bảo ﹝Đừng thẹn thùng, mặt mũi không quan trọng, quan trọng là nếu kí chủ im lặng thì đó mới gây hại cho trong sạch của anh﹞

 ‘ ..... ’ Thời Tất Thanh khóe môi cứng đờ, im lặng một lúc sau rồi gọi ‘ Hệ thống ’

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


﹝Cái gì á﹞0173 đáp.

Thời Tất Thanh sắc mặt không rõ biểu tình, hắn ngắn gọn trong ba từ, ngữ khí bằng bằng bất đắc dĩ ‘ Câm miệng đi ’

﹝......﹞

Thời Tất Thanh mặc dù đoán ra ý định hệ thống muốn là làm gì, bởi vì khi trước bản thân cũng từng bị một lần ám toán như thế này. Trước cả khi trở thành tiên tôn, Thời Tất Thanh đã là khí vận chi tử được thiên đạo ưu ái, khí vận và đãi ngộ một đường cao đến khó thể dò.

Cũng từng bị bát nước bẩn, bị tông môn gièm pha đủ điều. Cuối cùng chính mình phải tốn thật lâu thời gian mới rửa trôi được mối ô nhục.

 Vậy cho nên, lúc này như là một lần khải tử hồi sinh cho tiếc nuối năm xưa chưa thể xóa nhòa trong vết nhơ của Thời Tất Thanh.

Hệ thống lời nói, hắn đại khái hiểu nó làm gì, nhưng những lời nó khuyên thật sự quá mức đặc biệt, lạc đề.

Vậy nên, hắn mong hệ thống đừng nói nữa mà làm cho tốt phận sự đi.

0173 cười nửa miệng, nhún vai và không nói gì nữa.

 ‘ ..... ’

 ‘ Hệ thống ’

Thời Tất Thanh gọi thêm vài câu, hệ thống quả nhiên đang nhìn hắn, cũng thực hiện đúng yêu cầu hắn mong muốn, hoàn toàn câm miệng.

Ấu trĩ!

Thời Tất Thanh tưởng muốn nghe thêm vài câu từ 0173 hòng phân tán lực chú ý, trong phòng càng nóng, càng biệt nữu. Mồ hôi từ trên người thấm ướt cả áo sơ mi, trước ngực áo bị cọ ra tảng lớn trước ngực, mát....

Chậm chạp thời gian cứ vậy trôi, phòng ngủ nguyên chủ cực kỳ lớn, hắn không rảnh tâm để đánh giá cảnh vật xung quanh cỡ nào lung linh rực rõ. Hệ thống lúc này chờ đến sắp ngủ đến nơi rồi, chợp, cửa phòng khóa bị đè xuống, phát ra âm thanh lạch cạch.

Tiếng động rất nhỏ, nhưng phòng ngủ cũng quá yên tĩnh cho nên loai này âm thanh phá lệ chói tai, khoáy động mặt nước an tĩnh.

Cuối cùng, vai chính mà cả hai đang chờ đợi cũng đã đến, cánh cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra một đường ánh sáng.

Nữ nhân đường nét ngây ngô, làn da non mềm, càng thêm táo bạo khi khoác lên mình một bộ đồ ngủ khoét xẻ thiếu trên hở dưới. Một loại vừa thuần khiết vừa sắc dục gợi lên ham muốn của nam nhân.

Thời Tất Thanh nhìn đến bước chân người tiến vào, liếc nhìn đôi bàn chân trắng nõn, khẽ co nhẹ một chút như là vỏ sò, dẫm đạp trên chiếc thảm trắng tinh.

Thời Tất Thanh không nhìn đến thân thể hay gương mặt nữ nhân, chỉ từ chân hướng đến cổ chân đã biết rõ là gì, hắn nhắm mắt lại, nằm yên bất động như rằng chính bản thân hắn đã chết, ngược lại là nghĩ trong lòng về hệ thống.

Chậm rãi phân tích.....

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng là không cùng một thời đại cho nên cách nhìn nhận, khác nhau sao?

Trước khi nhắm tịt mắt đi, Thời Tất Thanh có thấy được hệ thống đang làm gì. Không phải che mắt, hoặc biến mất trở về thức hải của hắn. Là nhìn thẳng cơ thể trần trụi của một người như đó là chuyện thường tình không đáng nói vậy, còn mặt không biến sắc, quả là.....

Phóng khoáng.

0173 nếu là biết điều Thời Tất Thanh đang suy nghĩ, chắc là đã bật cười thành tiếng rồi.

Cậu thiếu niên trong góc phòng như là kẻ vô hình, một vong linh ma quỷ không hơn không kém. Đôi mắt nhìn thẳng lăng lăng nữ nhân tiến vào trong phòng, không ai khác là Tâm Thư Như.

Tuy rằng nữ chính lúc này khoác lên bên ngoài là chiếc vải sa mềm mại, nửa ẩn nửa hiện. Bản thân 0173 nhìn thẳng như vậy đúng là rất thất lễ. Nhưng nó là hệ thống dung hợp kí ức nhân loại, không phải con người thật, là bắt chước và học theo.

Cho nên cơ cấu dữ liệu vẫn còn vận hành trong đầu não nó, ở chính sách tổng bộ bảo vệ tất cả hệ thống cộng thêm. Những hình ảnh máu me và chứa những cảnh sắc dục xem ra trong mắt 0173 nhìn ra, trừ gương mặt và cổ, cả thân dưới và lây dính qua bên cạnh của Tâm Thư Như đều toàn một màu mosaic xanh đen đỏ đủ mà dị hợm.

0173 cũng không có dục vọng ham muốn, đối Tâm Thư Như cơ thể như một khối thịt gian ra không khí, chẳng có gì hấp dẫn cả. Nấu lên chấm mắm chắc ngon á.

0173 hề hước nghĩ, nó hơi đẩy lên máy quay từ hệ thống lấy ra, sớm đã chuẩn bị và chỉa vào người Tâm Thư Như từ khi nữ nhân này mới vừa tiến vào. Góc quay đa dạng gần xa, sắc nét và có thể định dạng trong bóng tối.

Nữ chính đại nhân, chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng chứ?

[ Oa! Nữ chính đúng là bạo gan nha.... ]

[ Đạo diễn dám quay, diễn viên dám thực hiện, app dám duyệt, báo cáo đê! ]

[ Cảnh này quen ]

[ Là nam chính ép buộc? Thật biết chơi, bối cảnh và cốt truyện giới thiệu là gì, ai biết không? ]

[ Không biết, đừng hỏi, thấy phòng live nên ấn vào xem thử mà thôi ]

[ ... ]

Cái gì vậy?

Hệ thống nheo mắt nhìn những dòng chữ đang xuất hiện trên một màng hình trong suốt, nên nói như thế nào để diễn tả nhỉ. 017 3 tiến đến gần Tâm Thư Như, đúng hơn là đi ngang qua, dừng chân ở phía sau cô nàng.

Đọc những bình luận đang hiện lên ở trong phiên live, hệ thống ánh mắt biến hóa, lấp lánh lên rồi nhìn Thời Tất Thanh nằm trên giường.

Kí chủ à, cái này tôi không khẳng định được anh còn hình tượng không đấy nhé, trăm sự tại diễn xuất của anh.

Hì hì ~.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Số ký tự: 0