Mùa Xuân Của Anh

“Bà Chu muốn trừng phạt anh như thế nào, trừng phạt ở đâu đây?”

Đào Chi Chi Chi

2024-07-22 13:54:33

Editor: Cỏ May Mắn



“Chạy làm gì? Anh cũng đâu có ăn thịt em.”

“……”

Không biết là lời nói của Chu Thời Dư có nghĩa khác hay là do Thịnh Tuệ có tật giật mình, mà anh hỏi câu đó với giọng điệu đầy ám muội làm tim cô đập thình thịch còn mặt thì đỏ ửng lên.

Cô vẫn được Chu Thời Dư ôm trong lòng, hormone nam tính đặc biệt của anh bao phủ lấy cô.

 

Tay trái của anh đang nắm lấy eo Thịnh Tuệ, anh giơ tay phải lên chạm nhẹ vào sườn mặt cô, giọng điệu không cố tình trêu chọc như ngày thường mà tông giọng trầm thấp tăng thêm vài phần cấm dục, lại càng có sức mê hoặc lẫn cảm giác bức bách:

“Sao mặt em đỏ thế?”

“……”

Lưng cô cảm nhận được lồng ngực của anh rung lên khi anh nói, Thịnh Tuệ cố gắng tỉnh táo thoát khỏi mùi hương lạnh đắng mà cô đang đắm chìm, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích cô vào phòng ngủ: “Em vừa đăng lên vòng bạn bè.”

“Anh —— anh like cho em đi.”

Thịnh Tuệ nuốt câu hỏi giấu đầu lòi đuôi “anh có thấy đẹp không” xuống, cô suy nghĩ tìm từ rồi nhấn mạnh: “Đây là lần đầu tiên em đăng trên vòng bạn bè đó.”

Quang cảnh mùa xuân bên ngoài cửa sổ sát đất thật tươi đẹp, những đốm sáng nhảy múa rơi trên ngọn tóc Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư rủ mắt xuống, nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của cô, cong môi cầm lấy điện thoại di động.

Anh vòng tay ôm lấy cô mở khóa màn hình, dưới ánh mắt của Thịnh Tuệ, anh click mở vòng bạn bè, tìm bài post cô vừa đăng, bấm like theo cô nói.

Mấy tấm này Lương Hủ Bách đăng Chu Thời Dư đã xem rồi, nhưng anh vẫn bấm vào xem từng bức ảnh, đầu anh tựa vào bờ vai thon gầy của Thịnh Tuệ, nói: “Lần tới khi em đăng lên vòng bạn bè, em nói cho anh biết trước nhé.”

“Anh muốn là người đầu tiên like bài của em.”

Thịnh Tuệ giả vờ trầm ngâm vài giây, khóe môi cong lên bán đứng sự hân hoan của cô: “Chuyện nhỏ này mà nói với anh, có phiền phức không thế?”

“Không đâu.” Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn những biểu cảm nhỏ tự nhiên gần đây cô thường xuyên biểu lộ ra, trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh có một tia mềm mại mà chính anh không hay biết:

“Chuyện nào có liên quan đến em đều là chuyện quan trọng nhất.”

“….. Em biết rồi.”

Dù có bao nhiêu lần nghe anh nói lời âu yếm, trái tim Thịnh Tuệ vẫn đập loạn xạ, thấy ánh mắt Chu Thời Dư vẫn còn mệt mỏi, cô nhẹ giọng hỏi:

“Công việc của anh vẫn luôn mệt mỏi như vậy sao?”

Ngày thường ở nhà ngoài ăn cơm và làm tình, chỉ cần cô nhìn thấy Chu Thời Dư thì anh đều đang bận làm việc, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, bây giờ là ngày nghỉ, dù chỉ nửa ngày anh cũng không thoát khỏi công việc.

“Hầu hết thời gian đúng thật là rất bận.” Để tránh cho Thịnh Tuệ bị trượt xuống, anh vòng đôi tay to lớn qua eo cô và nâng cô lên, đôi môi mỏng đặt sau tai cô, luồng khí nóng rơi xuống khiến Thịnh Tuệ ngứa ngáy: “Nghỉ lễ mà không ở cạnh em đàng hoàng. Xin lỗi nhé.”

“Em thấy anh vất vả quá.”

Cổ Thịnh Tuệ bị mái tóc mềm mại xù xù của Chu Thời Dư dụi vào làm cho nhột, lòng cô càng thêm ngứa ngáy, cô không khỏi giơ tay xoa tóc anh, thở dài:

“Nếu em có thể giúp anh, chia sẻ cho anh một chút thì tốt rồi.”

Khi cô thở dài, khóe miệng cô trễ xuống, âm thanh kéo dài khiến người ta mềm lòng, Chu Thời Dư cúi đầu để cô tiện xoa: “Chờ dự án di động được hoàn thành, anh sẽ dần rút khỏi vị trí quản lý công ty, sau này anh sẽ không bận như vậy nữa.”

Một công ty lớn như vậy sao có thể bỏ mặc được, Thịnh Tuệ không để bụng lời anh nói: “Món thạch sữa chưa xong đâu, anh có muốn ngủ thêm một lát không?”

“Được.” Chu Thời Dư trầm giọng đồng ý, ôm cô càng chặt:

“Bà Chu có muốn cùng nhau không?”

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ kỹ về điều này, nhưng Thịnh Tuệ phát hiện ra mình thực sự thích được người khác ôm chặt vào lòng, dù không quay đầu lại nhưng vẫn biết được biểu cảm của đối phương lúc đó.

Có thể luôn biết rằng mình được người kia trân trọng, quan tâm, ít nhất là đối với Thịnh Tuệ, đó là một cảm giác rất quan trọng.

Thịnh Tuệ nghĩ để thạch đông trong tủ lạnh lâu hơn cũng không hại gì, cô không chút do dự mà gật đầu.

Ngay sau đó, Chu Thời Dư ‘ngựa quen đường cũ’ bế cô lên giường.

Thịnh Tuệ lo Chu Thời Dư lại vì tay lạnh mà không dám đến gần, cô chủ động ôm anh, cánh tay mảnh khảnh cố gắng ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, thấp giọng nói:

“Thật ra đêm đó em không ngủ, em bắt gặp anh đang đi tắm.”

“Ừm.” Chu Thời Dư thấp giọng đáp lời, không biểu lộ vẻ mặt gì, nhắm mắt lại: “Anh không nên đánh thức em.”

“Anh biết ý của em không phải vậy mà.” Thịnh Tuệ ngẩng đầu bất mãn nhìn người nọ, nghĩ rằng người trước mặt cô biết rất rõ cách khiến cô đau lòng, cô muốn bóp chặt miệng anh lại: “Điều em muốn nói là ——”

“Chu Thời Dư, sau này anh có thể ỷ lại vào em một chút được không?”

“Mặc dù em không kiếm được nhiều tiền như anh, học thức và kinh nghiệm cũng không sánh bằng anh được…” Giọng Thịnh Tuệ càng lúc càng nhỏ đi, cô cảm thấy như đang tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng, cô bỏ cuộc, tựa đầu vào ngực anh thì thầm:

“Nhưng em là vợ anh mà.”

Vợ chồng với nhau, theo lý thì phải nên giúp đỡ lẫn nhau.

“……”

Sau vài giây im lặng thật lâu, Thịnh Tuệ nghe thấy tiếng khàn khàn của anh vang lên trên đầu cô, sau đó nghe thấy Chu Thời Dư nhẹ giọng nói: “Không chỉ là vợ anh…”

“Trước tiên em còn là người yêu của anh.” Anh nhẹ nhàng dốc lòng dạy dỗ: “Tuệ Tuệ, trình tự trước sau rất quan trọng đó.”

Hai ngày nay, Chu Thời nói lời âu yếm càng thêm lộ liễu, Thịnh Tuệ ngơ ngơ chớp mắt, nhịp tim đập nhanh hơn phản ứng của não bộ.

Vòng tay ôm eo cô siết chặt, cô thuận theo ngửa đầu lên, đón nhận đôi môi ấm áp của Chu Thời Dư đang chạm vào khóe miệng mình, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ cạy răng cô ra, hấp thu từng chút từng chút chất dinh dưỡng.

Khi cô không thể tự kiềm chế được mà trầm luân trong dục vọng, Thịnh Tuệ cảm giác được anh lùi lại đằng sau một chút, vầng trán hơi lạnh của anh áp vào vầng trán đẫm mồ hôi của cô, giọng nói trầm thấp ẩm ướt hơi khàn khàn: “…… Lần sau em muốn hôn không cần phải cẩn thận.”

“Anh kết hôn là để anh có ngày được đường đường chính chính mà hôn em.



Thành Hòa không thể sống thiếu Chu Thời Dư dù chỉ một giây, thứ sáu và thứ bảy, anh tham gia hơn 30 cuộc họp video khiến Thịnh Tuệ âm thầm tặc lưỡi.

Cuối cùng cả hai quyết định bắt chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải vào chủ nhật.

Thư ký Trần đã đợi ở sân bay từ sớm, khi nhìn thấy hai người đi ra từ cửa VIP, anh ta vội vàng chào hỏi, phân phó những người phía sau lấy hành lý cho họ.

Thịnh Tuệ vốn tưởng rằng hai người sẽ nói chuyện công việc khi gặp nhau, cô tự giác lùi lại thì nhìn thấy thư ký Trần khom lưng kính cẩn cúi chào cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta thậm chí còn phớt lờ ông chủ bên cạnh: “Hai ngày này vất vả cho cô giáo Thịnh rồi.”

“……”

Thịnh Tuệ vội vàng xua tay phủ nhận, trong lòng muốn nói mình mới là người được chăm sóc: “Không vất vả, không vất vả.”

Chu Thời Dư nhìn thư ký bên cạnh, trong suốt quá trình anh cười như không cười, đợi nhóm người kia đến lấy hành lý, anh nhàn nhạt nói:

“Bây giờ anh tìm được chỗ dựa tốt thật nhỉ.”

Thư ký Trần phụ trách lái xe, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư ngồi ở hàng ghế sau của xe Astin Marton, cô nhìn cảnh mùa xuân đang lùi lại thật nhanh bên ngoài cửa sổ.

Bên trong xe, sau khi thư ký Trần báo cáo xong tiến độ công việc mấy ngày nay, Chu Thời Dư nhìn sang Thịnh Tuệ đang cúi đầu nhìn điện thoại, còn máy tính bảng đặt trên đùi: “Anh phải về công ty trước đã.”

Biết Thịnh Tuệ không muốn công khai mối quan hệ của họ cho nhiều người biết, Chu Thời Dư hỏi ý kiến ​​cô: “Em muốn về nhà trước hả, hay em muốn đi nơi nào?”

“… Anh có thể đưa em về căn hộ em thuê lúc trước được không?”

Do dự một lúc lâu, Thịnh Tuệ mới đặt điện thoại xuống, nhíu mày nói: “Hình như ba em đang đợi em ở đó.”

Mấy năm gần đây, ngoại trừ việc gửi tiền sinh hoạt cố định cho Thịnh Điền vào đầu mỗi tháng, hai cha con không bao giờ liên lạc dư thừa.

Nhưng sáng nay khi Thịnh Tuệ đáp chuyến bay, cô nhận được ba cuộc gọi nhỡ từ Thịnh Điền.

Ông ta nóng lòng chờ cô trả lời nên gửi tin nhắn: [Chiều nay ba sẽ lên máy bay đến Thượng Hải, định đến thẳng nơi con ở để tìm con.]

Thịnh Tuệ đã chuyển đi rồi, thật sự không thể để Thịnh Điền làm phiền mọi người trong khu chung cư được.

Cô từng kể với Chu Thời Dư rằng mình bị bạo lực gia đình khi còn nhỏ, nên lúc cô nhắc đến việc đi tìm Thịnh Điền, cô cố ý nói giọng nhẹ nhàng chậm rãi vì sợ Chu Thời Dư sẽ phản đối.

Anh nghe vậy cũng không có thắc mắc gì mà chỉ quan tâm hỏi: “Có muốn anh đi cùng không?”

Thịnh Tuệ lắc đầu, cô nói để anh yên tâm: “Không cần, không sao đâu.”

Kể từ khi cô học đại học, có lẽ ông ta biết ông ta không thể kiểm soát được cuộc sống của con gái mình, Thịnh Tuệ cũng không còn phải đối mặt với cú đấm hay cú đá nào từ cha cô nữa.

Mấy năm trước cô bắt đầu đi làm, Thịnh Điền yêu cầu cô phụng dưỡng ông ta, ông ta không những bỏ tính nổi giận động thủ, mà thái độ của ông ta nếu mô tả là ‘nói chuyện cụp mắt vâng lời’ thì cũng không quá chút nào.

Khi xưa, tiếng mở cửa lúc ông ta về nhà cũng đủ để khiến cho Thịnh Tuệ run bần bật, năm tháng dần trôi, mọi thứ không còn đáng sợ như vậy nữa.

“Được rồi, khi nào xong thì gọi cho anh nhé.”

Chu Thời Dư luôn tôn trọng sự lựa chọn của cô, anh chỉ giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt đỏ hồng mềm mại của Thịnh Tuệ, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt:

“Cơm tối anh sẽ làm phong phú một chút, hai ngày này trông em hình như gầy đi.”

Thư ký Trần ngồi ở ghế lái phía trước, Thịnh Tuệ nắm lấy tay Chu Thời Dư, không cho phép anh thả thính mọi lúc như vậy, cô dùng ánh mắt ra hiệu đằng trước có người.

 

Cô nghĩ Chu Thời Dư có lẽ đã trở lại bình thường, hai ngày qua anh hầu như không nói một lời nào, bây giờ lại dùng nhiều cách khác nhau để trêu chọc cô.

Nửa tiếng sau, Astin Marton chậm rãi dừng lại bên ngoài khu chung cư.

Vali cô để lại cốp xe, Thịnh Tuệ xuống xe, nhìn chiếc xe sang trọng thấp thoáng rời khỏi tầm mắt rồi quay người bước vào khu chung cư.

Khi đến gần tòa nhà, từ xa cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên lưng còng đang đứng ở dưới lầu, ông ta mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh đậm rẻ tiền, trên tay cầm một chiếc túi lớn màu đen.

Dù ở góc độ nào, Thịnh Tuệ đều biết cha cô là một kẻ cặn bã không hơn không kém.

Ông ta từng uống rượu, ngoại tình trong hôn nhân, vô cớ dùng bạo lực, khi còn trẻ, ông ta ỷ vào hình thể và sức mạnh của mình mà chèn áp vợ cũ và cô bé Thịnh Tuệ khiến hai người họ không thở được.

Mà người đàn ông trước mặt cô bây giờ thì lưng khòm gầy yếu, vì làm việc ở công trường mấy chục năm qua mà cột sống và phổi tệ đi nhiều, vì nghiện uống rượu mà 4 năm trước ông ta bị dạ dày xuất huyết, kể từ khi mắc bệnh suýt chết, ông ta không đụng vào rượu nữa.

Nếu phải dùng một câu để miêu tả Thịnh Điền ở độ tuổi trung niên thì “chậm chạp bơ phờ” có lẽ là đáp án phù hợp nhất.

Thịnh Tuệ nhìn bóng dáng của ông ta cũng có hơi hoảng hốt, cô khó có thể tưởng tượng ra một người sa sút như vậy lại khiến cô phải sống trong sợ hãi suốt thời thơ ấu.

Cô đã từng hứa sẽ không bao giờ quan tâm đến sống chết của ông ta, cô cũng đã thề sẽ bỏ của chạy lấy người.

Nhưng 4 năm trước ông ta bị dạ dày xuất huyết, bệnh viện vội vã gọi điện cho cô để ký giấy báo bệnh tình nguy kịch, cô đáp chuyến bay nhanh nhất về quê, đứng trước cửa phòng cấp cứu mấy tiếng đồng hồ. Sau khi biết ông ta được cứu sống, phản ứng đầu tiên của cô là thở phào nhẹ nhõm.

Dường như khi đối mặt với chuyện sinh tử, những oán hận khi xưa khó có thể sánh bằng.

Thịnh Tuệ không lừa dối mình được, cô hy vọng người đàn ông mà cô gọi là cha còn sống.

Ông ta thoát chết trong gang tấc, sau khi tỉnh dậy và biết được Thịnh Tuệ đã giúp tạm ứng chi phí, phản ứng đầu tiên của ông ta là lảo đảo bước ra khỏi giường bệnh, quỳ bên chân Thịnh Tuệ, than thở khóc lóc cầu xin đứa con gái từng bị mình đánh đập đừng vứt bỏ ông ta.

Kể từ giây phút đó, Thịnh Tuệ buồn bã nhận ra rằng cô không thể trơ mắt nhìn người được gọi là cha của mình chết.

Cũng từ đó, cuối cùng cô mới hiểu được một sự thật:

Không phải khi lớn tuổi kẻ xấu sẽ trở nên tốt, mà là khi kẻ xấu già đi, hắn ta cảm thấy vì hành vi xấu xa của mình mà hắn phải sống cô độc, cuối cùng cảm thấy sợ hãi.

Sợ rằng tuổi già không nơi nương tựa, vì thế liều mạng mà tìm cách đền bù.

“…… Tuệ Tuệ?”

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, Thịnh Điền lập tức quay người qua nhìn, khi nhìn thấy là Thịnh Tuệ, đôi mắt đục ngầu của ông ta chợt sáng lên.

“Gọi cho con mấy lần không được, sợ con bận nên ba tự ý đến đây.” Ông ta đưa chiếc túi đen mà mình đã cầm đi suốt cả quãng đường dài qua, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ tươi cười:

“Ba mang cho con vài món kho, đều là món con thích ăn nhất khi còn nhỏ ——”

“Ba tìm con có chuyện gì?”

Thịnh Tuệ đút hai tay vào túi, lạnh lùng ngắt lời, cô liếc nhìn trong túi thì thấy mỗi hộp đồ ăn đều được bọc cẩn thận trong màng bọc thực phẩm.

Cô hít một hơi thật sâu: “Con không còn sống ở đây nữa, lần sau ba đừng đến đây.”

“Con không ở đây à? Xin lỗi con, ba, ba không biết ——”

Tay Thịnh Điền lúng túng treo trong ​​không trung, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy ông ta đang lo lắng: “Mới đây ba đi khám ở quê, họ nói ba bị viêm cột sống dính khớp, cột sống ngực đã bị tổn thương nặng rồi.”

“Bác sĩ đề nghị ba đến bệnh viện hạng ba ở một thành phố lớn để khám xem liệu ba có cần phẫu thuật để cắt cái gì mà… cắt bỏ đĩa đệm không?”

Cứ nói được hai chữ, ông ta lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn Thịnh Tuệ, sợ có chữ nào làm cô bực bội: “Chỉ là đã lâu rồi không gặp con nên nghĩ đến thăm con ——”

“Đi thôi, gọi taxi đi bệnh viện.”

Thịnh Tuệ lại ngắt lời ông ta bằng giọng điệu lạnh lùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô hiếm khi nói lời gay gắt với mọi người, nhưng lại không thể bình tĩnh với người trước mặt: “Ba đến gặp con, còn mang theo những thứ này, chẳng phải muốn con đưa đi khám bệnh rồi thay ba trả viện phí sao?”

Thịnh Điền nghe vậy, sắc mặt lúc trắng bệch lúc xanh xao, đôi môi nứt nẻ ngập ngừng không thể phản bác dù chỉ một câu.

Cuối cùng, ông ta mặt mày xám xịt đi theo Thịnh Tuệ ra khỏi khu chung cư. Khi mở cửa lên xe, lúc cúi xuống ngồi ở ghế sau, cái lưng đau nhức của ông ta giống như một thân cây khô héo, chỉ cần một làn gió thổi qua thì gãy ngay tức thì.

Trong xe taxi, hai cha con không mở miệng nói gì, ngay cả tài xế cũng cảm thấy bầu không khí im lặng chết chóc bèn phải mở cửa sổ cho thông gió, sau đó không nhịn được mà bật đầu đĩa CD lên.

Bên trong xe phát ra tiếng nhạc du dương, Thịnh Tuệ quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ để tĩnh tâm lại thì điện thoại trong lòng bàn tay rung lên.

Là Chu Thời Dư gọi tới.

Nhìn thấy tên ba chữ quen thuộc, tâm trạng bực bội bất an của cô cũng nhẹ nhõm hơn phân nửa, Thịnh Tuệ nhấc máy, nghe thấy người đàn ông bên kia ấm áp nói:

“Anh xong việc rồi, giờ em đang ở đâu?”

“Em đang trên đường đến bệnh viện.” Tối hôm qua Thịnh Tuệ đăng ảnh lên vòng bạn bè, cô không cố ý giấu giếm Thịnh Điền.

“Đưa ba em đi khám bệnh, không biết bây giờ còn lấy số thứ tự được không.”

“Không sao, để anh giải quyết.”

Chu Thời Dư hỏi cặn kẽ về bệnh viện bọn họ sắp đến cũng như tình trạng của Thịnh Điền, trước khi cúp máy, anh thấp giọng nói với cô: “Hậu quả do bạo lực gây ra thì cứ để ông ta chịu đựng, em đừng quá tự trách mình, được không?”

“…… Em biết rồi.”

Các mối quan hệ cá nhân của Chu Thời Dư vẫn đáng sợ như vậy.

Từ lúc cúp máy điện thoại đến khi hai cha con xuống xe mới được mười phút, Thịnh Tuệ còn chưa bước vào khoa khám bệnh ngoại trú thì một bác sĩ trẻ đã chờ sẵn đi tới trước mặt cô, lịch sự nói: “Xin hỏi cô là cô Thịnh phải không?”

“Đúng vậy.”

“Chủ nhiệm Hầu hôm nay không ở phòng khám, vì bác đang làm phẫu thuật nên không thể có mặt, bác bảo tôi đưa hai vị lên tầng 3 làm xét nghiệm cơ bản trước.”

“…… Được, cảm ơn cô.”

Thịnh Tuệ còn được tính là bình tĩnh nhưng Thịnh Điền thì chưa bao giờ được ưu ái như vậy, ông ta không cần tốn chút công sức nào mà đã có bác sĩ chuyên khoa thăm khám, thậm chí dẫn đường còn có người đi theo.

Đã có người đi cùng, Thịnh Tuệ không đi theo ông ta vào phòng kiểm tra, cô cố tình phớt lờ ánh mắt bất lực của Thịnh Điền khi ông ta liên tục quay đầu lại nhìn cô.

Đang ngày nghỉ nên rất nhiều người đến khám bệnh, mùa xuân còn là mùa cao điểm của các loại bệnh, trong sảnh chờ khám bệnh chật kín người, tiếng la hét ầm ĩ làm người ta cảm thấy khó chịu.

Thịnh Tuệ đứng ở hành lang dựa vào tường, cô rảnh rỗi cúi đầu nhìn giày mình, ánh mắt không khỏi nhìn vào chiếc túi màu đen dưới chân do Thịnh Điền cố tình mang đến.

Khóa kéo của chiếc túi đã bị đứt trước đó, túi mở ra làm lộ một chiếc hộp trong suốt, Thịnh Tuệ liếc nhìn thì phát hiện quả nhiên trong hộp là món kho cô thích khi còn nhỏ.

Thịnh Điền tất nhiên biết điều này.

Trong đầu cô dường như có hai người tí hon đang đấu tranh, một người thì sắp sửa mềm lòng trước sự chuẩn bị của ông ta, trong khi người kia thì phản bác, nói rằng đây chỉ là một mưu kế của Thịnh Điền để ông ta lợi dụng cô sau này.

“…… Thịnh Tuệ.”

Trên đầu cô vang lên một giọng nam dịu dàng quen thuộc, Thịnh Tuệ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối đi, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Thời Dư đang đứng trước mặt mình, anh nổi bật giữa đám đông, vai rộng eo hẹp, anh bước tới với đôi chân dài như đi trên sàn catwalk.

Chu Thời Dư dừng lại, đứng trước mặt cô, anh bình tĩnh hỏi: “Ông ta vẫn đang làm kiểm tra bên trong à?”

Thịnh Tuệ gật đầu: “Mới vừa đi vào mười phút.”

“Chủ nhiệm Hầu có kinh nghiệm chữa trị căn bệnh này, trong ngành giải phẫu lâm sàng ông ấy cũng rất có uy tín.” Chu Thời Dư trước giờ không dò hỏi chi tiết, chỉ tập trung giải quyết vấn đề hiện tại: “Em không cần quá lo lắng đâu.”

Sự hiện diện của Chu Thời Dư như một liều thuốc an thần cực mạnh, Thịnh Tuệ im lặng trong giây lát, khi mùi thuốc khử trùng hăng nồng xung quanh được thay thế bằng mùi hương lạnh đắng của anh, cô nhẹ giọng nói: “Anh biết không, trước kia ông ta đối xử với em chẳng tốt chút nào.”

“Nếu bây giờ em vì một chút lòng tốt của ông ta mà lại cảm động, thì có phải tương đương với việc em phản bội chính em của quá khứ không?”

Chu Thời Dư cụp mắt xuống liếc nhìn chiếc túi màu đen trên mặt đất, trầm ngâm một lát, anh thấp giọng nói: “Anh không nghĩ nhiều như vậy.”

“Anh chỉ mong lúc này em có thể vui lên một chút thì thật là tốt.”

Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu như ông ta chủ ý làm việc này chỉ vì tiền mà không phải vì áy náy muốn bù đắp thì sao?”

“Vậy thì đưa tiền cho ông ta.” Giọng điệu của Chu Thời Dư vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như cũ: “Ít ra tiền là thứ kém giá trị nhất trong nhà tụi mình.”

“……”

Nghe thấy câu trả lời muốn đánh này của anh, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng nở được một nụ cười đầu tiên trong chiều nay.

 

Cô bị chọc cười thành tiếng, cong mắt hỏi anh: “Tiền mà không quý giá, thế trong mắt anh cái gì mới đáng giá hả?”

“Rất nhiều.” Nhìn thấy ý cười trong mắt cô, đôi mắt đen sau tròng kính của Chu Thời Dư cũng dịu dàng không kém, anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu hơi rối bù của cô, giọng ấm áp nói rõ ràng từng chữ:

“Giống như nụ cười vừa rồi của em, theo anh nó vô cùng quý giá.”

“……”

“Thật ra em muốn nói điều này từ lâu rồi…” Kể từ ngày hôm qua Thịnh Tuệ mơ hồ nhận ra cảm xúc của mình có chút thay đổi, lời nói của cô không còn giấu diếm nữa, nhưng khi nói chuyện vẫn chưa thành thạo lắm, cô đè thấp giọng nói đang căng thẳng:

“Chu Thời Dư, anh có biết là lâu lâu lời nói của anh thật sự rất phạm quy không?”

Trong hành lang người người tấp nập ra vào, không ai biết hai người đang nói chuyện gì.

Họ chỉ thấy Chu Thời Dư nghe vậy thì hơi nhướng mày, đôi mắt đen như suy tư gì mà lóe lên mấy giây, chậm rãi hỏi:

“Nếu là phạm quy, vậy bà Chu muốn trừng phạt anh như thế nào, trừng phạt ở đâu đây?”

“—— Ở trong nhà, trên xe, hay là tìm một nơi vắng vẻ trong bệnh viện?”

Người đàn ông lịch thiệp nho nhã cúi người xuống nhìn cô, giả vờ chăm chú lắng nghe như một quý ông, rồi khẽ mỉm cười:

“Anh cầu mà không được đấy.”

Editor có lời muốn nói: Trong bản gốc tác giả dùng 父親 (phụ thân) và 爸爸 (ba/ bố) nên trong hầu hết các chương mình cũng sẽ dùng “cha” và “ba” như vậy nhé.

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Anh

Số ký tự: 0