Mùa Xuân Của Anh

“Chu Thời Dư, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Đào Chi Chi Chi

2024-07-22 13:54:33

Editor: Cỏ May Mắn



Trong giờ nghỉ trưa ngày thứ ba, Tiêu Mính ra ngoài làm việc thì tiện đường ghé qua gặp Thịnh Tuệ, đưa cho cô bánh Thanh Đoàn* do mẹ cô ấy gửi vào tối qua.

 

(*)

Bánh Thanh Đoàn (青團): món bánh dẻo ngọt truyền thống trong Tết Thanh Minh.

“Hoạt động của trường cậu thực hiện tốt ghê, trên đường đến đây tớ thấy quá trời khẩu hiệu và biểu ngữ đẹp luôn.”

Học sinh đang ngủ trưa trong lớp, lớp học được hai giáo viên khác trông coi, Thịnh Tuệ tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa cô ấy đến văn phòng, dọc đường đi Tiêu Mính cảm thán: “Quen cậu lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tớ thực sự hiểu các kiến ​​thức về trẻ tự kỷ đó.”

Ngày 2 tháng 4 là ngày Thế giới nhận thức về bệnh tự kỷ. Hàng năm, trường học sẽ treo áp phích khắp nơi, đặt ở những nơi dễ thấy nhất để mọi người có thể đọc và thưởng thức.

“Nếu có thể mở rộng phạm vi tuyên truyền thì càng tốt hơn.” Hai người ngồi trong văn phòng, Thịnh Tuệ rót nước cho Tiêu Mính, “Những người đến đây đa số đều đã biết kiến ​​thức liên quan, trên thực tế thì hiệu quả cũng không lớn.”

“Đúng vậy,” Tiêu Mính thở dài nhưng không suy nghĩ quá nhiều, nói sang chuyện khác: “Nói đến kỳ nghỉ Thanh Minh, cậu có muốn cùng đi công viên đạp thanh không? Ở công viên gần nhà tớ, ngày nào cũng thấy bọn trẻ con chơi thả diều.”

Thịnh Tuệ do dự: “Để tớ xem đã.”

“Sao vậy?” Tiêu Minh vừa liếc mắt một cái đã thấy có gì đó không ổn.

Vì được nghỉ 3 ngày, cô nhớ trước khi anh đi đã nói muốn đưa cô đi chơi, đêm hôm đó sau khi làm chuyện điên cuồng trong lúc gọi điện, Thịnh Tuệ nửa tỉnh nửa mê chủ động đề nghị đến với anh.

Vốn tưởng Chu Thời Dư sẽ vui vẻ đồng ý, kết quả là mãi đến khi cô ngủ say cũng không có câu trả lời, ngày hôm sau cô tỉnh dậy hỏi lại thì chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ.

Thành thật mà nói, cô không hiểu lắm lý do tại sao mình lại bị anh uyển chuyển từ chối như vậy.

Đêm trước đó Chu Thời Dư mời cô, ánh mắt anh cười sáng như sao, sau đó hai người nói chuyện qua điện thoại, giọng điệu của anh nghe vui vẻ và hưng phấn hơn bình thường rất nhiều.

Dù khác với sự điềm tĩnh, dịu dàng thường ngày nhưng cô nghĩ trạng thái vui vẻ cũng không phải là điều xấu.

Hơn nữa, mức độ chín chắn của Chu Thời Dư vốn đã vượt xa những người cùng tuổi, tính cách năng động có lẽ phù hợp với độ tuổi của anh hơn.

Bây giờ không rõ vì lý do gì mà anh không muốn cô đến đó.

Trong quan hệ giữa người với người, Thịnh Tuệ luôn có xu hướng là người bị động, hiếm hoi cô mới chủ động một lần mà lại bị anh từ chối uyển chuyển.

Thịnh Tuệ nhớ đến đây thì dở khóc dở cười, hỏi ‘chuyên gia giao tiếp’ đối diện: “Thật ra, tớ định dịp lễ Thanh Minh này tớ sẽ đến một nơi để tìm….. tìm ông xã tớ, nhưng tớ sợ sẽ quấy rầy công việc của anh ấy.”

“Tớ đoán là…” Tiêu Mính liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sự chần chừ của cô, cảm thán Thịnh Tuệ trọng sắc khinh bạn: “Cậu muốn đi đến đó để làm gì? Để ông xã đưa cậu đi chơi hả? Hay để anh ấy nấu ăn cho cậu?”

“Tất nhiên là không rồi.” Thịnh Tuệ lắc đầu phủ nhận, vành tai vốn không giỏi biểu đạt trở nên nóng hổi, ​​cô nắm chặt thành cốc.

“Tớ chỉ là… chỉ là nhớ anh ấy một chút thôi.”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp của buổi trưa chiếu xuống như phác họa khuôn mặt xinh đẹp của cô khi đang nói: nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt trắng hồng, bên môi có lúm đồng điếu, mặc dù mới nhìn thì không thấy xinh đẹp kiều diễm, nhưng theo năm tháng dần trôi, mọi người sẽ không rời mắt được.

Tiêu Mính nghe xong không khỏi chậc chậc: “Đúng là phụ nữ khi yêu vào thì khác thật, mỗi lời nói ra đều có mùi chua lòm.”

Thịnh Tuệ không cho rằng mình đang khoe khoang tình cảm: “Lúc trước cậu đi công tác, tớ cũng nhớ cậu, cũng đến tìm cậu chơi mà.”

“…. Thì cũng đúng.” Tiêu Mính không thể phản bác, cô ấy quay lại chủ đề trước đó, “Sao cậu có thể làm phiền anh ấy được? Bà xã nhà mình vượt hàng ngàn dặm xa xôi tới ăn tết cùng, nếu là người bình thường thì vui vẻ còn không kịp ấy chứ.”

“Với lại ai mà không thích những điều bất ngờ chứ? Có khi ông xã cậu nhớ cậu đến điên rồi ấy, chỉ là mạnh miệng nói thế thôi.”

Câu nói này hiển nhiên hợp lý hơn, Thịnh Tuệ trầm ngâm gật đầu, điện thoại của Tiêu Mính ở bên cạnh rung lên, nghe điện thoại xong cô ấy vội vàng rời đi.

“Nói cho cậu nghe…” Trên đường ra cổng trường, Tiêu Mính vừa đi vừa mắng: “Toàn bộ công ty Thành Hòa đều là những tên biến thái tham công tiếc việc.”

“Đặc biệt là cái người tên Chu Thời Dư kia!”

Trước khi lên taxi, Tiêu Mính vẫn còn tức giận: “Đêm qua, team bọn tớ có hơn chục người thức đến 3 giờ rưỡi sáng để nộp bản thảo cuối cùng. Chưa đến 4 giờ, người nọ đã gửi email yêu cầu làm lại. Anh chàng này không cần ngủ đấy à?!”

Thịnh Tuệ nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Bốn giờ sáng hôm qua anh còn chưa ngủ —— tối hôm qua 11 giờ rưỡi Chu Thời Dư gọi điện thoại cho cô, rõ ràng anh nói sắp sửa nghỉ ngơi rồi mà.

Đối với chuyện Chu Thời Dư làm việc với cường độ cao này, kể từ khi kết hôn hai người họ sống với nhau, ngoại trừ cái tối anh thức suốt đêm, Thịnh Tuệ hiếm khi nào thấy anh như thế.

Với cô, hình ảnh trực quan nhất là sáng sớm hôm đó cô đi vào bếp, nhìn thấy chồng mình vì thức khuya mà sắc mặt xanh xao tái nhợt.

Vì bản thân mắc bệnh tiểu đường nên Thịnh Tuệ hiểu rõ tầm quan trọng của sức khỏe tốt hơn ai hết, có vài lần cô bất mãn với Chu Thời Dư vì cô cảm thấy anh chưa đủ quan tâm đến cơ thể mình.

Đi gặp anh thôi.

Dù có làm được rất ít cũng vẫn tốt hơn là thờ ơ, nếu làm phiền đến công việc của anh thì cô sẽ tiêu tiền sang phòng khác ở.

Chu Thời Dư sẽ không bao giờ giận cô.

Hơn nữa, lỡ đâu thật sự giống như lời Tiêu Mính nói thì sao, thật ra Chu Thời Dư muốn cô tới, nhưng anh lại không thẳng thắn nói ra mà thôi.

Càng lúc cô càng cảm thấy câu “ai mà không thích bất ngờ” của bạn thân là đúng, vậy nên Thịnh Tuệ quyết định đi đến Kinh Bắc.

 

Sau khi đặt chuyến bay tối hôm đó, cô gọi cho thư ký Trần, nhờ anh ta dành ra chút thời gian đến đón Bình An.

Thư ký Trần tỏ ra ngạc nhiên trước cuộc gọi của cô, anh ta nói có thể đến bất cứ lúc nào, hỏi khi nào Thịnh Tuệ thuận tiện.

Trước khi cúp điện thoại, người đàn ông điềm đạm luôn đáng tin cậy không nhịn được mà nói: “Sếp Chu rất quan tâm đến cô giáo Thịnh, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui khi gặp được cô ở đó.”

Lời nói này có nghĩa là sự xuất hiện của cô sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh, Thịnh Tuệ mỉm cười nói: “Vậy làm phiền thư ký Trần chăm sóc Bình An trong hai ngày tới nhé.”

“Cô cứ yên tâm.”

Chuyến bay của Thịnh Tuệ là 4 giờ chiều thứ năm, trước khi lên máy bay 15 phút, cô không quên gọi điện cho Chu Thời Dư.

Kỳ nghỉ lễ đến gần, trong đại sảnh người ra kẻ vào tấp nập, Thịnh Tuệ chọn một nơi tương đối yên tĩnh, nói với anh: “Tối nay em phải tăng ca, chắc là phải trễ trễ mới gọi gặp anh được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ nói dối, cô lo lắng tiếng động xung quanh sẽ tiết lộ bí mật của mình, trong lòng thì vô cùng hưng phấn nhưng không thể bộc lộ, cô đành phải cúi đầu, nắm chặt tay cầm hành lý.

Im lặng vài giây, Chu Thời Dư không có chút nghi ngờ nào: “… Được, trên đường tan làm em chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện cho anh.”

Nghe được giọng của anh còn khàn hơn tối qua rất nhiều, Thịnh Tuệ không khỏi lo lắng: “Tối qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?”

“Không phải.” Giọng của anh lớn hơn chút, Chu Thời Dư nói một cách nhẹ nhàng và ngắn gọn: “Lúc họp anh nói nhiều quá.”

“Ừm ừm được.”

Mấy ngày nay hai người “nấu cháo” điện thoại hai ba tiếng liền, Thịnh Tuệ theo thói quen cho rằng Chu Thời Dư sẽ hỏi thăm cuộc sống ban ngày của cô, nhưng chờ đợi hồi lâu mà anh không mở miệng nói gì cả.

Thấy đã đến giờ lên máy bay, cô không muốn anh nghe thấy thông báo nên chỉ nói vài lời rồi cúp điện thoại.

Chuyến bay tới phía Kinh Bắc kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, Thịnh Tuệ hơi say máy bay nên ngủ li bì.

Đến giờ ăn, tiếp viên tốt bụng đánh thức Thịnh Tuệ, hỏi cô muốn uống gì, muốn ăn cơm bò hay cơm gà.

Thịnh Tuệ phân vân vài giây giữa việc ăn hay tiêm thuốc, cuối cùng cô từ chối hộp cơm và chỉ cần một cốc nước, song cô còn nhận được một chiếc bánh ngọt nhỏ và một hộp sữa chua quả hạch.

Chẳng mấy chốc, bên tai cô truyền đến âm thanh mở đồ ăn. Mọi người trên máy bay đều đang thưởng thức bữa cơm của mình.

Thịnh Tuệ lặng lẽ cất hộp đồ ăn nhẹ vào ba lô, niềm phấn khích trong chuyến hành trình dài cũng vơi đi phần nào.

Sau 13 năm được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường loại 1, cô đã có thể thuần thục dùng lời nói trấn an chính mình: “Mày chỉ là thiếu một chất nào đó trong cơ thể mà thôi”, “Chỉ cần chích thuốc đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, mày sẽ giống như người bình thường”, “Người hiện đại không ai là không có bệnh cả”.

Chỉ trong những khoảnh khắc rất hiếm hoi, cô mới cảm thấy mình lạc lõng với những “người bình thường” khác trong xã hội.

Cảm xúc thường được khơi dậy bởi những điều vụn vặt hàng ngày, chẳng hạn như bây giờ, khi cô thấy mọi người xung quanh có thể ăn uống thoải mái trong khi cô còn phải tiêm trước khi ăn 15 phút, cho dù chỉ là ăn trái cây, những lúc như vậy cô cảm thấy thật khó để thuyết phục chính mình.

Đôi lúc sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ, trên đời này nhiều người khỏe mạnh như thế, sao không thể thấy thêm một người như cô.

“……”

May là khoảng thời gian cảm xúc tuột dốc không quá lâu, kế tiếp Thịnh Tuệ lại ngủ suốt quãng đường cho đến khi máy bay hạ cánh thuận lợi.

Thư ký Trần đã gửi địa chỉ khách sạn từ trước.

Trên đường đi xe taxi tới đó, Thịnh Tuệ phát hiện Kinh Bắc không hề lạc hậu cũ nát như Chu Thời Dư miêu tả, tuy không so được với dòng xe cộ tấp nập của Thượng Hải, nhưng ít nhất cũng sánh ngang thành phố hạng hai hoặc hạng ba.

Nhìn khung cảnh thành phố đang lùi về sau ngoài cửa kính ô tô, Thịnh Tuệ chợt nhận ra những gì Chu Thời Dư nói vào đêm trước khi rời đi, hoặc là nó không khớp với thực tế, hoặc là nó diễn ra trước khi nơi này thay đổi.

Cộng với trạng thái hứng phấn trong hai ngày qua của anh, tuy là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng lại không giống hình ảnh ổn định và chín chắn của Chu Thời Dư.

 

Xe taxi dừng trước cửa khách sạn, Thịnh Tuệ cảm ơn bác tài xế tốt bụng đã xách hành lý giúp cô, cô bước vào sảnh, chuẩn bị đi thẳng vào thang máy thì bị họ nói rằng: để lên tầng cao nhất cần phải có thẻ thang máy riêng.

Cảm ơn nhân viên lễ tân xong, cô đang định gọi điện cho Chu Thời Dư thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam lười biếng quen thuộc.

“Cô giáo Thịnh?”

Lương Hủ Bách cầm một cuốn sổ ký họa đứng phía sau, giờ đang là tháng tư, anh ấy không sợ lạnh mà chỉ mặc một lớp áo sơ mi màu xám nhạt, mỉm cười nhìn Thịnh Tuệ quay người lại:

“Cô tới tìm Chu Thời Dư —— kiểm tra đột xuất sao?”

“Không phải, trường học được nghỉ nên tôi tới đây.”

Nhớ tới sự quan tâm mà đối phương nhắc đến trong điện thoại, Thịnh Tuệ mỉm cười chào hỏi anh, ánh mắt rơi vào cuốn sổ vẽ trong tay anh ấy, hỏi: “Anh Lương định ra ngoài vẽ phác họa sao?”

“Không có việc gì làm nên tôi ra ngoài vẽ vài nét phác thảo nhân vật.”

Lương Hủ Bách đưa cuốn sổ vẽ ra, cụp mắt nhìn Thịnh Tuệ , cô cảm thấy hứng thú nên thò người qua nhìn, anh dùng đôi mắt hoa đào để quan sát phản ứng của cô: “Việc nắm bắt những chi tiết hành vi của các nhân vật sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc của bác sĩ tâm lý.”

Thịnh Tuệ nghe vậy thì sửng sốt.

Cô tưởng Lương Hủ Bách chỉ là chủ tiệm hoa, không ngờ công việc thực sự của anh ấy lại là bác sĩ tâm lý?

Trang giấy phác họa du khách và nhân viên khách sạn, với đường nét đơn giản phóng khoáng, chỉ vài nét vẽ nhưng nét mặt, phong thái, chuyển động cơ thể của các nhân vật đều được thể hiện một cách sống động.

“Giỏi thật đấy.” Thịnh Tuệ chân thành nói lời ngưỡng mộ kỹ năng hội họa của anh ấy. Nhưng Lương Hủ Bách trong ấn tượng của cô rất khác với bác sĩ tâm lý, cô hiếu kỳ hỏi:

“Anh là bác sĩ tâm lý mà ngày thường vẫn có thể trông coi cửa hàng hoa sao?”

“Vậy nên tôi mở phòng khám trong tiệm hoa luôn.”

Lương Hủ Bách cười tủm tỉm nhìn cô, giọng điệu nhàn nhã nói: “Nhưng mùa xuân tháng tư quả thực là thời kỳ tái phát cao điểm của các loại bệnh tâm thần, tôi sợ bệnh nhân sẽ ào ào đến cửa nên đành chạy trốn đến đây trước.”

“……”

Thịnh Tuệ cười gượng: “Anh Lương giỏi nói đùa thật đó.”

Lương Hủ Bách không giải thích, chỉ hơi mỉm cười: “Tôi nghe nói cô giáo Thịnh làm việc trong ngành giáo dục đặc biệt. Có một vấn đề mà tôi đã tò mò từ lâu, hôm nay xin thỉnh giáo cô một chút nhé.”

“Anh nói đi.”

“Ở một mức độ nào đó, nhóm người mà chúng ta gặp phải đều bị xã hội định nghĩa là những ‘người bất thường’. Công việc của tôi là giúp các triệu chứng bệnh của bệnh nhân được diễn ra chậm lại hoặc được giảm bớt, trong khi cô giáo Thịnh giúp học sinh xây dựng nhận thức để tụi nhỏ có thể kết nối lại với thế giới một lần nữa.”

“Nhưng gần đây tôi phát hiện có một nhóm người, bản thân bọn họ được xem là ‘người bình thường’…” Lương Hủ Bách hơi khựng lại, ý cười trong mắt anh vơi đi một chút, “Nhưng vì họ có quan hệ thân thiết với bệnh nhân, chẳng hạn như người yêu, vợ chồng, hay những người ruột thịt, đều cảm thấy đau đớn và bất lực như nhau.”

“Những người này không thể giao tiếp với bệnh nhân và không thể xoa dịu sự đau đớn của người mình yêu thương, nên chỉ có thể làm bạn với họ và bị tra tấn ngày này qua ngày nọ, càng lúc càng lún sâu hơn.”

Lương Hủ Bách búng tay, chuyển chủ đề lại về Thịnh Tuệ: “Là giáo viên ngành giáo dục đặc biệt, bà Chu chắc hẳn đã từng nhìn thấy phụ huynh của những học sinh có hoàn cảnh tương tự chứ?”

“Cô đã bao giờ quan sát cách họ kiên trì như thế nào chưa?”

Thịnh Tuệ nhận thấy anh ấy đột nhiên thay đổi xưng hô, nhưng lại bị câu hỏi này làm cho chú ý.

“Nếu con người chỉ nghĩ đến cực khổ thì họ thực sự không thể kiên trì được”.

Cô trầm ngâm một lúc, cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: “Nhưng ít nhất theo như tôi biết, nỗi đau khổ mà anh Lương nhắc đến không phải là tất cả.”

Trong số các học sinh mà cô dạy, có đứa cả ngày không nói lời nào, có đứa thì vô cớ la hét, có đứa sẽ tè lên người mình, thậm chí có đứa còn làm tổn thương người khác.

Nhưng đồng thời, những đứa trẻ này cũng sẽ chậm rãi chào cô, sau giờ học đến đưa mặt áp má vào mu bàn tay cô, thậm chí đang ở tít cổng trường sẽ nhanh chóng chạy tới lao về phía cô*, chỉ để nhào vào lòng cô*.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(*)

Tác giả dùng 你 (bạn), mình tự sửa lại để cho khớp với đại từ trong câu.

Nỗi đau quả thật có tồn tại, nhưng không thể phủ nhận rằng hạnh phúc cũng đi kèm với nó.

“Thật đáng tiếc khi tôi chưa thảo luận về những nỗi đau này với phụ huynh học sinh…” Thịnh Tuệ lắc đầu, tỏ vẻ thương xót mà không giúp gì được, sau khi do dự hồi lâu, cô vẫn đưa ra góc nhìn ​​đơn giản của mình, “Nhưng theo ý kiến ​​​​của tôi…”

“Nếu ta không xem sự kiên trì chỉ là một hành động, mà nó là sự lựa chọn sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm hay dựa trên nhiều yếu tố như cảm xúc, thì có lẽ vấn đề của anh Lương sẽ được giải thích rõ hơn”.

“… Kiên trì không phải là một hành động, mà là một lựa chọn được đưa ra sau khi cân nhắc những ưu và nhược điểm…”

Lương Hủ Bách nheo đôi mắt đào hoa, lẩm bẩm lặp lại lời của Thịnh Tuệ, hứng thú nói: “Nỗi đau không thể khiến con người kiên trì, nhưng hạnh phúc thì có thể.”

Thịnh Tuệ biết đối phương hiểu ý của mình, cong mi cười nói: “Đúng vậy, giống như con người có thể lựa chọn hạnh phúc, đôi khi thứ mà người khác coi là đau đớn lại có thể là sự lựa chọn vì nghĩ cho hạnh phúc sau này.”

Lương Hủ Bách vỗ tay tán thưởng: “May mà cô giáo Thịnh không phải là bác sĩ tâm lý, nếu không tôi sẽ bị đoạt bát cơm mất.”

“Điều này không phải do tôi tự biết…” Thịnh Tuệ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt nhu hòa nhìn xuống chiếc vòng tay chỉ đỏ trên cổ tay trái:

“Lời nói vừa rồi là Chu Thời Dư dạy cho tôi.”

Anh nói, không có gia đình nào là hoàn hảo, nếu không có tổ ấm, thì tự mình xây nên.

Anh nói, không có ai kết hôn vì để học cách độc lập.

Anh nói, đôi khi được người nọ yêu cầu mình làm gì là một điều hạnh phúc.

“Phần lớn sự hiểu biết của tôi về mối quan hệ thân mật đều đến từ chồng tôi. Anh Lương sau này có thể nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”

Năm phút trôi qua, tin nhắn Thịnh Tuệ gửi cho Chu Thời Dư vẫn không có hồi âm, cô rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lương Hủ Bách:

“Anh có thể đưa tôi lên tầng trên cùng không? Chắc là Chu Thời Dư đang bận làm việc nên không thấy tin nhắn của tôi.”

“Đương nhiên rồi.” Lương Hủ Bách nghe vậy thì mỉm cười: “Tôi cực kỳ vinh hạnh.”

Hai người im lặng đi thang máy, bước lên tấm thảm mềm rồi đi đến cánh cửa cuối hành lang.

Khi Thịnh Tuệ giơ tay gõ cửa, Lương Hủ Bách lấy thẻ chìa khóa từ trong túi ra, dùng đầu ngón tay thon dài xoay tấm thẻ một vòng.

“Chắc cô giáo Thịnh cũng cảm thấy anh chàng này có lúc không quan tâm đến mạng sống của mình.”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thịnh Tuệ, Lương Hủ Bách kiên nhẫn giải thích: “Vì đề phòng cậu ấy đột tử ở bên trong, tôi đã làm thêm một thẻ chìa khóa phòng.”

Nói xong, anh đặt tấm thẻ phòng vào lòng bàn tay Thịnh Tuệ, giả vờ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Nhưng nếu cô đã đến đây rồi, tôi sẽ giao nó lại cho cô.”

Nói xong, anh ấy đút hai tay vào túi, khóe môi lười biếng nhếch lên ngâm nga một giai điệu rồi nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

 

Thịnh Tuệ đứng một mình trước cánh cửa cuối hành lang, cúi đầu nhét thẻ phòng vào khe thẻ, sau đó đẩy cửa bước vào.

Một màu đen không có kẽ hở.

Khác xa với căn phòng khách sạn được chiếu sáng ấm áp mà cô mong đợi, tầm nhìn của cô tối đen như mực, thậm chí một nửa cửa sổ sát đất trong phòng khách đều bịt kín bằng rèm cản sáng, ngăn không cho ánh sáng từ thế giới bên ngoài xâm nhập vào.

Nếu như lấy khe cửa nằm ngang trên sàn làm ranh giới, ngoài cửa là ánh sáng, bước thêm một bước vào bên trong là vực thẳm vô tận.

Thịnh Tuệ sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết làm sao.

Lương Hủ Bách nói Chu Thời Dư làm việc liên tục mấy ngày, hôm nay mới có thể ngủ được. Nhưng nếu là có một người ngủ trong phòng ngủ, anh ta có cần chặn ánh sáng ở phòng khách không?

Đầu óc cô bị khung cảnh tối tăm âm thầm khuấy động, Thịnh Tuệ đặt hành lý ở cửa ra vào, sau mấy giây thích ứng với môi trường tối, cô đi đến phòng ngủ, cẩn thận mở cửa ra.

Phòng ngủ cũng tối tăm và yên tĩnh, may sao có màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất, Thịnh Tuệ mới có thể nhìn rõ người đàn ông đang nằm nghiêng ngủ trên giường.

Tính ra, cô đã không gặp Chu Thời Dư đã năm ngày rồi.

Vì không biết cô vào phòng, anh không chút phòng bị mà nhắm mắt đối diện với Thịnh Tuệ, nhưng trong mộng anh lại chẳng hề ngủ ngon, hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt.

Thịnh Tuệ nghĩ, mấy ngày nay Chu Thời Dư chắc chắn đã thức khuya, bảo sao anh không muốn cô đến đây.

Sự không vui trộn lẫn với quan tâm, cô nhẹ nhàng bước tới, nửa quỳ trên tấm thảm mềm mại, hà vài hơi nóng vào lòng bàn tay rồi đưa tay lên vuốt đôi lông mày đang cau lại của anh.

Ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, người đang ngủ như bị hôn mê đột nhiên tỉnh dậy, sau khi mở mắt ra, cơ thể bỗng căng chặt, đến khi anh có thể nhìn rõ người nào tới, anh mới chậm rãi phản ứng lại.

Có lẽ là do làm việc mệt mỏi, đôi mắt vốn sáng ngời trong bóng đêm của Chu Thời Dư bây giờ lấy tiêu điểm hơi chậm chạp.

Cô biết Chu Thời Dư thức khuya không ngủ được, nhưng trong điện thoại, mấy ngày liên tục anh ở trong trạng thái hưng phấn, thậm chí đêm qua gọi điện còn thành thạo tán tỉnh cô, giờ đây Thịnh Tuệ thấy anh ngủ không ngon giấc, chỉ cần chạm nhẹ một cái là giật mình tỉnh dậy, nhất thời khó có thể chấp nhận sự tương phản này.

Cô không hiểu sao lại có thể có sự khác biệt lớn như vậy chỉ trong một ngày.

Những suy nghĩ hỗn loạn giống như những chiếc xương nhỏ mắc trong cổ họng làm người ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng không thể bỏ qua được.

Bàn tay anh nắm tay cô lạnh đến mức khiến người ta giật mình, vài giây sau, Thịnh Tuệ nghe thấy Chu Thời Dư nói với giọng không chắc chắn:

“…… Là thật sao?”

Thịnh Tuệ chợt nhớ tới lần trước gặp Chu Thời Dư sốt cao trong bệnh viện, phản ứng đầu tiên của anh là hỏi người phụ nữ trước mặt có phải là thật không.

Sở dĩ hỏi như vậy, là vì trước đây đã từng có một người giả dạng cô sao?

“… Là thật mà.” Cô nhìn chồng mình đang cố gắng tỉnh táo, đột nhiên buột miệng hỏi:

“Chu Thời Dư, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

*Ảnh bánh xanh:

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Anh

Số ký tự: 0