Chương 74
Đào Chi Chi Chi
2024-07-22 13:54:33
Editor: Cỏ May Mắn
–
“Xin lỗi, tôi có thể xin một bản sao của đoạn video vừa rồi được không?”
“À cái này… chỉ xem thì không sao. Nhưng vì bảo vệ quyền riêng tư của người khác nên khi quay chụp phóng sự có quy định là hình ảnh không được chia sẻ nếu không có sự cho phép của người trong cuộc, cho nên chuyện sao thêm một bản chắc là không được….”
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Thịnh Tuệ tan làm trước nên trong nhà chỉ có mình cô. Cô đang ở trong phòng ngủ, ôm lấy Bình An mềm mại ngủ gà ngủ gật.
Thịnh Tuệ ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dài có chiếc máy tính trước mặt, cô bất động nhìn vào nội dung video đang phát trên màn hình.
Mặc dù trong USB Kỳ Hạ Cảnh đưa cho cô có rất nhiều video, nhưng hầu hết đều không dài quá hai, ba phút. Thứ cô đang xem hiện tại là đoạn video cuối cùng, dài bảy phút.
Không biết vì lý do gì mà không có cảnh cô đưa túi bình an cho Chu Thời Dư, nhưng lại quay cảnh sau khi cô rời đi, Chu Thời Dư ở trên giường bệnh ngơ ngác nhìn món quà trên tay mình. Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn vào camera, nhẹ giọng hỏi người quay phim rằng đoạn video ngắn vừa rồi có thể cho anh sao chép lại không?
Vì liên quan đến sự riêng tư của người khác nên yêu cầu của Chu Thời Dư bị từ chối ngay lập tức.
Trong màn hình, Thịnh Tuệ nhìn thấy Chu Thời Dư mười sáu tuổi khi nghe vậy thì vẻ mặt có hơi ảm đạm. Lúc đó đôi mắt đen láy chưa dùng mắt kính che đi nên sự buồn bã trong mắt anh hiện rõ trước máy quay.
“….. Nếu cô gái không lộ mặt thì đó không phải là xâm phạm quyền riêng tư mà.”
Lúc này, ngoài màn hình vang lên một giọng nữ dịu dàng và trầm tĩnh, Thịnh Tuệ lập tức nhận ra đó là giọng của Lê Đông. “Tôi nghĩ nếu đó là một bức ảnh chỉ thấy lưng thì cũng không trái với quy định.”
Vừa dứt lời, Chu Thời Dư đột nhiên ngẩng đầu lên.
“……”
Trong phòng bệnh im lặng hồi lâu, cuối cùng người đàn ông đứng ngoài máy quay thở dài một tiếng, dường như không đành lòng mà lên tiếng đồng ý: “Vậy lát nữa cậu có thể chọn ảnh, chỉ cần không lộ mặt chính diện là được.”
“Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn anh.”
Trong video, Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư mười sáu tuổi khẽ mỉm cười, cô sững sờ trong giây lát.
Trong nụ cười tao nhã lịch sự của cậu thiếu niên vẫn có nét ngây ngô chưa bị hiện thực xóa nhòa, đồng thời cũng có sự mong chờ, khao khát về tương lai.
Kể từ khi họ kết hôn hay từ lúc quen biết đến nay, cô chưa bao giờ thấy Chu Thời Dư cười như thế này.
“Hình như con bé không biết tên của em.”
Trong video lại vang lên giọng nói của Lê Đông, Thịnh Tuệ quay lại nhìn vào màn hình, cô thấy một người phụ nữ mảnh mai đến gần giường bệnh, ngẩng đầu xem số liệu trên màn hình theo dõi.
“Dạ.” Chu Thời Dư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Em quên nói với em ấy.”
Lê Đông mặc áo blouse trắng bên ngoài áo len xám, tóc buộc đuôi ngựa cao, ngũ quan nghiêm nghị trông rất nghiêm túc, nhưng điều đó chỉ làm Thịnh Tuệ cảm thấy thân thiết với cô ấy hơn.
Người phụ nữ quay lại nhìn cậu thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Lần sau con bé đến bệnh viện, nếu chị gặp được, có cần chị giúp chuyển lời đến con bé không?”
“Em cảm ơn, nhưng không làm phiền bác sĩ Lê đâu.”
Chu Thời Dư lại lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lá khô đang rơi tán loạn. Một lúc lâu sau, cậu mới quay lại hơi mỉm cười với Lê Đông, độ cong khóe môi giống như là mong đợi điều tốt đẹp cho tương lai gần:
“Em sẽ tìm được cô ấy.”
“Ngay mùa xuân năm sau, mùa mà cô ấy yêu thích nhất.”
“…….”
Đoạn video đến đây thì đột ngột kết thúc. Thịnh Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của mình trên màn hình tối đen, cảm thấy buồn bã không thể giải thích được.
Sau khi đóng máy tính và đặt con mèo xuống, cô ôm đầu gối ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ như rắc bột vàng lên mảnh đất vô biên.
“…Sao lại ngẩn người ra thế?”
Cùng với hương thơm gỗ hơi đắng nhẹ giúp an lòng, giọng nói trầm cuốn hút của người đàn ông lọt vào tai cô.
Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Dư đặt chiếc kính gọng vàng và chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái lên bàn trang điểm, anh lại cầm tập tài liệu vừa đặt xuống bàn lên, chần chừ không nói.
Việc đầu tiên anh thường làm khi về nhà là cởi đồ vest và mặc bộ quần áo thường ngày, nhưng hôm nay anh lại đi thẳng đến chỗ Thịnh Tuệ, hiển nhiên là anh có chuyện quan trọng cần bàn.
“Em hơi buồn ngủ.” Thịnh Tuệ rủ mắt xuống nhìn tập tài liệu mỏng dính trong tay anh, cô trầm ngâm một lát rồi chủ động nói:
“Thật ra chuyện có con ——”
“Tuệ Tuệ.”
Một giọng nói hơi khàn khàn xen ngang lời Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư ngồi xuống mép giường đối diện với cô, ánh mắt hai người chạm nhau chốc lát, lần đầu tiên anh chủ động tránh nhìn cô: “Chuyện em nói tối qua, anh đã thận trọng cân nhắc.”
“—— Anh xin lỗi, anh không có cách nào để cho em một đứa con.”
“Rối loạn lưỡng cực có khả năng di truyền cao, giống như chứng bệnh mà anh thừa hưởng từ người đàn ông đó vậy, rất có thể nó sẽ truyền lại cho con của chúng ta.”
Những lời bất lực này dường như làm Chu Thời Dư nhớ tới chuyện gì, anh khẽ cau mày, giọng điệu hơi khó khăn nói: “Nếu anh có thể lựa chọn, anh thà rằng mình không bị mang đến thế gian này còn hơn.”
“……”
Thịnh Tuệ ngơ ngác nhìn bộ dạng của người yêu, cô đột nhiên nhớ tới nụ cười khao khát của Chu Thời Dư mười sáu tuổi trong đoạn video cô vừa xem.
“Nhưng anh biết, nếu như vậy thì sẽ tước đi tư cách làm mẹ của em, đối với em mà nói thì càng không công bằng.”
Thấy Thịnh Tuệ im lặng không nói gì, Chu Thời Dư siết chặt bàn tay trái đang cầm tài liệu, vết sẹo nhiều năm trên cổ tay đã khép miệng lại bắt đầu ngứa ngáy, anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
“Vậy nếu như em đồng ý thì chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.”
Nói xong Chu Thời Dư đưa tập tài liệu trong tay ra, đặt vào lòng bàn tay Thịnh Tuệ.
“……”
Thịnh Tuệ không mở ra ngay mà chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, một lúc lâu sau cô thấp giọng nói: “Hình như có quy định là chúng ta không đáp ứng tiêu chuẩn để nhận con nuôi.”
Nghe thấy cô đã tra hết những thứ này, đột nhiên Chu Thời Dư cảm thấy cổ họng nghẹn ngào: “Vậy nên trong túi hồ sơ này có chứa tư liệu liên quan đến 15 quốc gia phù hợp mà chúng ta có thể nhận con nuôi. Chỉ là các thủ tục liên quan sẽ phức tạp và tốn kha khá thời gian.”
“Với lại…” Anh tạm dừng lại rồi tiếp tục: “Nếu em vẫn sẵn lòng xem tiếp, phần cuối của tài liệu là bản thiết kế sơ thảo đầu tiên về sân sau của chúng ta.”
“……”
Thịnh Tuệ nghe xong cuối cùng cũng phản ứng lại, đầu ngón tay cô run lên rồi lúng túng mở tập tài liệu ra. Cô bỏ qua tất cả tài liệu khác mà lật thẳng đến mấy trang cuối cùng ——
Sân sau tràn ngập màu xanh mát, không khó để nhận ra đây là khung cảnh mùa xuân yêu thích của cô. Bao quanh khuôn viên là hàng rào gỗ màu nâu, trong đó dễ thấy nhất là chiếc cầu trượt và xích đu.
—— Đây chính là cảnh tượng mà cô thuận miệng nhắc đến khi trò chuyện với Chu Thời Dư về khung cảnh gia đình ba người tối qua.
“… Nếu em thích, mình có thể xây một cái chòi hóng gió và trồng luống hoa, thảm cỏ. Hoặc nếu em muốn tận hưởng không khí mát mẻ thì mình cũng có thể đổi thành hồ nước hay đài phun. Con chơi đùa trên bãi cỏ còn chúng ta có thể tắm nắng hoặc đọc sách ở đây…”
Thịnh Tuệ cúi đầu, lặng lẽ nghe Chu Thời Dư miêu tả, hoàn thiện và hiện thực hóa ước mơ về một gia đình ba người của cô trông như thế nào.
Cô chạm ngón tay vào trang giấy, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt vô cùng mong đợi của chàng thiếu niên mười sáu tuổi, cuối cùng cô đợi Chu Thời Dư nói xong mới ngước mắt lên hỏi:
“Chu Thời Dư, anh muốn có con không?”
“Anh không biết nuôi nấng một sinh mệnh cần gánh vác bao nhiêu trách nhiệm. Nói cách khác, dựa trên kinh nghiệm trưởng thành của anh, chính vai trò làm cha khiến anh cảm thấy căm ghét và sợ hãi.”
Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, Chu Thời Dư không muốn nói dối, anh trầm giọng nói thật: “Nhưng nếu em thực sự muốn có một đứa con, anh sẵn sàng cố gắng hết sức để trở thành một người cha có đủ tư cách.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ nghe được giọng nói của mình không kìm được sự run rẩy, cô bật khóc nức nở: “….. Tại sao chứ?”
Thấy đôi mắt người yêu rưng rưng, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô, ấm áp nói:
“Bởi vì anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
Vì vậy, dù có gặp muôn ngàn trở ngại, anh cũng không muốn cô phải tiếc nuối.
“……”
Thịnh Tuệ cảm thấy dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má, cô đóng tập tài liệu đặt sang bên cạnh, sau đó cong môi cười với người yêu: “Em cũng vậy.”
Cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Chu Thời Dư, nếu có con đối với anh là gánh nặng thì mình không có con cũng được.”
Chu Thời Dư còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Tuệ đã nói tiếp: “Anh có biết vì sao em đã từng rất muốn có con không?”
“…… Em nói đi.”
“Bởi vì gia đình thuở nhỏ khiến em cảm thấy cuộc đời mình có một khoảng trống rất lớn.” Thịnh Tuệ cảm thấy bàn tay trái của Chu Thời Dư hơi lạnh, vì vậy cô dùng bàn tay còn lại phủ lên mu bàn tay của anh, giọng điệu rất chậm rãi: “Lúc đó, em cũng không tin hôn nhân có thể lấp đầy khoảng trống này nên suy nghĩ ‘có con’ trở thành một chấp niệm của em – là để bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu.”
“Nhưng sáng nay lúc em nhận ra có lẽ tụi mình không thể có con, em đã bình tĩnh hơn em nghĩ, thậm chí em còn nhanh chóng chấp nhận hiện thực và cảm thấy không có con cũng không sao hết.”
Thịnh Tuệ siết chặt tay Chu Thời Dư, trong giọng nói vẫn còn tiếng khóc nức nở, cong mi cười nói:
“Em phát hiện mảnh đất cằn cỗi trong trái tim em từng là đống cỏ khô nay đã nở rộ trăm ngàn đóa hoa nhờ vào mùa xuân vô tận mà anh đã trao cho em.”
Thịnh Tuệ cầm túi đựng tài liệu trên đùi lên đặt lại vào trong ngực Chu Thời Dư, cô giơ tay ôm lấy anh, thầm thì vào tai anh: “Cũng giống anh, trước khi gặp anh em đã tin tưởng không suy suyển rằng đời này em không thể đối xử chân thành với người khác – bởi vì ba mẹ em chưa bao giờ dạy em cách yêu một người là như thế nào.”
“Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.”
“Chu Thời Dư, trong cuộc hôn nhân này, em đã cảm nhận được tình yêu ngoài sức tưởng tượng, em dần dần học được cách truyền tải tình yêu —— Và quan trọng hơn là, cuối cùng em cũng học được cách yêu bản thân mình.”
“Anh thông minh hơn em rất nhiều, em tin anh chắc chắn cũng sẽ thu được nhiều điều hơn nữa.”
“……”
Trong phòng ngủ to rộng và trống trải, Thịnh Tuệ cảm thấy anh yên lặng vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt làm ra vẻ ỷ lại:
“Em nhượng bộ như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Đó không phải là nhượng bộ mà em thích gọi đó là ‘lựa chọn’ hơn.”
Thịnh Tuệ chợt nhớ tới câu hỏi mà Lương Hủ Bách đã hỏi cô ở sảnh khách sạn trong chuyến đi Kinh Bắc:
“—— Trên đời này có một nhóm người được xem là người bình thường, nhưng vì họ có quan hệ thân thiết với bệnh nhân, họ cũng sẽ cảm thấy đau đớn và bất lực như vậy —— Cô giáo Thịnh cảm thấy cách bọn họ kiên trì như thế nào?”
Câu trả lời của Thịnh Tuệ lúc đó là: Nỗi đau không thể khiến con người kiên trì, nhưng hạnh phúc thì có thể —— Cũng như vậy, con người có thể lựa chọn hạnh phúc. Đôi khi thứ mà người khác coi là đau đớn lại có thể là sự lựa chọn vì nghĩ cho hạnh phúc sau này.
“Em nghĩ sự lựa chọn của mình bây giờ không khác gì việc anh chọn một bệnh nhân tiểu đường làm người yêu cả.”
Đó giờ cô không phải là người có tài hùng biện, khi thấy lâu như vậy mà Chu Thời Dư vẫn chưa lên tiếng phản bác, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Cô nói tiếp: “Cho dù có gọi hành vi như vậy là ‘nhượng bộ’, thì những sự nhượng bộ, do dự, thỏa hiệp đó, hay nói đúng hơn, đó là tất cả sự khuyết thiếu không hoàn hảo của chúng ta đều được lấp đầy bởi trái tim của đối phương – điều này chẳng phải càng chứng minh rằng chúng ta yêu nhau sao?”
“Đương nhiên, nếu một ngày nào đó anh thật sự muốn có con, thì những tờ tài liệu này cũng chẳng trở thành giấy vụn.” Thịnh Tuệ ôm anh lắc nhẹ, cúi đầu hôn lên trán Chu Thời Dư.
“Con cái chỉ là phần phụ trong cuộc hôn nhân này, có hay không đều được cả.”
“……”
Chu Thời Dư vốn im lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng một cách khó khăn, giọng anh không còn khàn khàn nữa: “Sách nói không nên ‘định giá’ trẻ em, mà phải đồng cảm thật nhiều và đối mặt với mọi cảm xúc của bọn chúng.”
Thịnh Tuệ không khỏi cười khúc khích, cô ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cười nói: “Anh đọc cái này ở sách nào vậy? Đừng nói với em là sếp Chu không chỉ mua sách nuôi dạy con cái mà còn lén mở ra đọc trong giờ làm việc đấy nha.”
Bầu không khí ngưng trệ bỗng tan vỡ trong nháy mắt, Chu Thời Dư nghe ra hàm ý trêu chọc trong lời nói của người yêu, hơi nhướng mày: “Nếu anh nói anh đã tìm được vài bảo mẫu và đăng ký lớp đào tạo kỹ năng dành cho các ông bố tương lai, có phải bà Chu sẽ định cười nhạo anh nữa đúng không?”
“Sẽ không đâu.”
Thịnh Tuệ đè nén sự cảm động trong lòng, cô cũng không cường điệu quá mức tầm quan trọng của việc ‘làm cha’ mà chỉ ôm anh, nhấn mạnh: “Nếu thông qua việc này mà anh vui vẻ thì hãy làm đi.”
“Nếu không thì bà Chu của anh vẫn sẽ mãi yêu anh.”
------oOo------
–
“Xin lỗi, tôi có thể xin một bản sao của đoạn video vừa rồi được không?”
“À cái này… chỉ xem thì không sao. Nhưng vì bảo vệ quyền riêng tư của người khác nên khi quay chụp phóng sự có quy định là hình ảnh không được chia sẻ nếu không có sự cho phép của người trong cuộc, cho nên chuyện sao thêm một bản chắc là không được….”
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Thịnh Tuệ tan làm trước nên trong nhà chỉ có mình cô. Cô đang ở trong phòng ngủ, ôm lấy Bình An mềm mại ngủ gà ngủ gật.
Thịnh Tuệ ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dài có chiếc máy tính trước mặt, cô bất động nhìn vào nội dung video đang phát trên màn hình.
Mặc dù trong USB Kỳ Hạ Cảnh đưa cho cô có rất nhiều video, nhưng hầu hết đều không dài quá hai, ba phút. Thứ cô đang xem hiện tại là đoạn video cuối cùng, dài bảy phút.
Không biết vì lý do gì mà không có cảnh cô đưa túi bình an cho Chu Thời Dư, nhưng lại quay cảnh sau khi cô rời đi, Chu Thời Dư ở trên giường bệnh ngơ ngác nhìn món quà trên tay mình. Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn vào camera, nhẹ giọng hỏi người quay phim rằng đoạn video ngắn vừa rồi có thể cho anh sao chép lại không?
Vì liên quan đến sự riêng tư của người khác nên yêu cầu của Chu Thời Dư bị từ chối ngay lập tức.
Trong màn hình, Thịnh Tuệ nhìn thấy Chu Thời Dư mười sáu tuổi khi nghe vậy thì vẻ mặt có hơi ảm đạm. Lúc đó đôi mắt đen láy chưa dùng mắt kính che đi nên sự buồn bã trong mắt anh hiện rõ trước máy quay.
“….. Nếu cô gái không lộ mặt thì đó không phải là xâm phạm quyền riêng tư mà.”
Lúc này, ngoài màn hình vang lên một giọng nữ dịu dàng và trầm tĩnh, Thịnh Tuệ lập tức nhận ra đó là giọng của Lê Đông. “Tôi nghĩ nếu đó là một bức ảnh chỉ thấy lưng thì cũng không trái với quy định.”
Vừa dứt lời, Chu Thời Dư đột nhiên ngẩng đầu lên.
“……”
Trong phòng bệnh im lặng hồi lâu, cuối cùng người đàn ông đứng ngoài máy quay thở dài một tiếng, dường như không đành lòng mà lên tiếng đồng ý: “Vậy lát nữa cậu có thể chọn ảnh, chỉ cần không lộ mặt chính diện là được.”
“Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn anh.”
Trong video, Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư mười sáu tuổi khẽ mỉm cười, cô sững sờ trong giây lát.
Trong nụ cười tao nhã lịch sự của cậu thiếu niên vẫn có nét ngây ngô chưa bị hiện thực xóa nhòa, đồng thời cũng có sự mong chờ, khao khát về tương lai.
Kể từ khi họ kết hôn hay từ lúc quen biết đến nay, cô chưa bao giờ thấy Chu Thời Dư cười như thế này.
“Hình như con bé không biết tên của em.”
Trong video lại vang lên giọng nói của Lê Đông, Thịnh Tuệ quay lại nhìn vào màn hình, cô thấy một người phụ nữ mảnh mai đến gần giường bệnh, ngẩng đầu xem số liệu trên màn hình theo dõi.
“Dạ.” Chu Thời Dư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Em quên nói với em ấy.”
Lê Đông mặc áo blouse trắng bên ngoài áo len xám, tóc buộc đuôi ngựa cao, ngũ quan nghiêm nghị trông rất nghiêm túc, nhưng điều đó chỉ làm Thịnh Tuệ cảm thấy thân thiết với cô ấy hơn.
Người phụ nữ quay lại nhìn cậu thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Lần sau con bé đến bệnh viện, nếu chị gặp được, có cần chị giúp chuyển lời đến con bé không?”
“Em cảm ơn, nhưng không làm phiền bác sĩ Lê đâu.”
Chu Thời Dư lại lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lá khô đang rơi tán loạn. Một lúc lâu sau, cậu mới quay lại hơi mỉm cười với Lê Đông, độ cong khóe môi giống như là mong đợi điều tốt đẹp cho tương lai gần:
“Em sẽ tìm được cô ấy.”
“Ngay mùa xuân năm sau, mùa mà cô ấy yêu thích nhất.”
“…….”
Đoạn video đến đây thì đột ngột kết thúc. Thịnh Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của mình trên màn hình tối đen, cảm thấy buồn bã không thể giải thích được.
Sau khi đóng máy tính và đặt con mèo xuống, cô ôm đầu gối ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ như rắc bột vàng lên mảnh đất vô biên.
“…Sao lại ngẩn người ra thế?”
Cùng với hương thơm gỗ hơi đắng nhẹ giúp an lòng, giọng nói trầm cuốn hút của người đàn ông lọt vào tai cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Dư đặt chiếc kính gọng vàng và chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái lên bàn trang điểm, anh lại cầm tập tài liệu vừa đặt xuống bàn lên, chần chừ không nói.
Việc đầu tiên anh thường làm khi về nhà là cởi đồ vest và mặc bộ quần áo thường ngày, nhưng hôm nay anh lại đi thẳng đến chỗ Thịnh Tuệ, hiển nhiên là anh có chuyện quan trọng cần bàn.
“Em hơi buồn ngủ.” Thịnh Tuệ rủ mắt xuống nhìn tập tài liệu mỏng dính trong tay anh, cô trầm ngâm một lát rồi chủ động nói:
“Thật ra chuyện có con ——”
“Tuệ Tuệ.”
Một giọng nói hơi khàn khàn xen ngang lời Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư ngồi xuống mép giường đối diện với cô, ánh mắt hai người chạm nhau chốc lát, lần đầu tiên anh chủ động tránh nhìn cô: “Chuyện em nói tối qua, anh đã thận trọng cân nhắc.”
“—— Anh xin lỗi, anh không có cách nào để cho em một đứa con.”
“Rối loạn lưỡng cực có khả năng di truyền cao, giống như chứng bệnh mà anh thừa hưởng từ người đàn ông đó vậy, rất có thể nó sẽ truyền lại cho con của chúng ta.”
Những lời bất lực này dường như làm Chu Thời Dư nhớ tới chuyện gì, anh khẽ cau mày, giọng điệu hơi khó khăn nói: “Nếu anh có thể lựa chọn, anh thà rằng mình không bị mang đến thế gian này còn hơn.”
“……”
Thịnh Tuệ ngơ ngác nhìn bộ dạng của người yêu, cô đột nhiên nhớ tới nụ cười khao khát của Chu Thời Dư mười sáu tuổi trong đoạn video cô vừa xem.
“Nhưng anh biết, nếu như vậy thì sẽ tước đi tư cách làm mẹ của em, đối với em mà nói thì càng không công bằng.”
Thấy Thịnh Tuệ im lặng không nói gì, Chu Thời Dư siết chặt bàn tay trái đang cầm tài liệu, vết sẹo nhiều năm trên cổ tay đã khép miệng lại bắt đầu ngứa ngáy, anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
“Vậy nếu như em đồng ý thì chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.”
Nói xong Chu Thời Dư đưa tập tài liệu trong tay ra, đặt vào lòng bàn tay Thịnh Tuệ.
“……”
Thịnh Tuệ không mở ra ngay mà chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, một lúc lâu sau cô thấp giọng nói: “Hình như có quy định là chúng ta không đáp ứng tiêu chuẩn để nhận con nuôi.”
Nghe thấy cô đã tra hết những thứ này, đột nhiên Chu Thời Dư cảm thấy cổ họng nghẹn ngào: “Vậy nên trong túi hồ sơ này có chứa tư liệu liên quan đến 15 quốc gia phù hợp mà chúng ta có thể nhận con nuôi. Chỉ là các thủ tục liên quan sẽ phức tạp và tốn kha khá thời gian.”
“Với lại…” Anh tạm dừng lại rồi tiếp tục: “Nếu em vẫn sẵn lòng xem tiếp, phần cuối của tài liệu là bản thiết kế sơ thảo đầu tiên về sân sau của chúng ta.”
“……”
Thịnh Tuệ nghe xong cuối cùng cũng phản ứng lại, đầu ngón tay cô run lên rồi lúng túng mở tập tài liệu ra. Cô bỏ qua tất cả tài liệu khác mà lật thẳng đến mấy trang cuối cùng ——
Sân sau tràn ngập màu xanh mát, không khó để nhận ra đây là khung cảnh mùa xuân yêu thích của cô. Bao quanh khuôn viên là hàng rào gỗ màu nâu, trong đó dễ thấy nhất là chiếc cầu trượt và xích đu.
—— Đây chính là cảnh tượng mà cô thuận miệng nhắc đến khi trò chuyện với Chu Thời Dư về khung cảnh gia đình ba người tối qua.
“… Nếu em thích, mình có thể xây một cái chòi hóng gió và trồng luống hoa, thảm cỏ. Hoặc nếu em muốn tận hưởng không khí mát mẻ thì mình cũng có thể đổi thành hồ nước hay đài phun. Con chơi đùa trên bãi cỏ còn chúng ta có thể tắm nắng hoặc đọc sách ở đây…”
Thịnh Tuệ cúi đầu, lặng lẽ nghe Chu Thời Dư miêu tả, hoàn thiện và hiện thực hóa ước mơ về một gia đình ba người của cô trông như thế nào.
Cô chạm ngón tay vào trang giấy, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt vô cùng mong đợi của chàng thiếu niên mười sáu tuổi, cuối cùng cô đợi Chu Thời Dư nói xong mới ngước mắt lên hỏi:
“Chu Thời Dư, anh muốn có con không?”
“Anh không biết nuôi nấng một sinh mệnh cần gánh vác bao nhiêu trách nhiệm. Nói cách khác, dựa trên kinh nghiệm trưởng thành của anh, chính vai trò làm cha khiến anh cảm thấy căm ghét và sợ hãi.”
Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, Chu Thời Dư không muốn nói dối, anh trầm giọng nói thật: “Nhưng nếu em thực sự muốn có một đứa con, anh sẵn sàng cố gắng hết sức để trở thành một người cha có đủ tư cách.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ nghe được giọng nói của mình không kìm được sự run rẩy, cô bật khóc nức nở: “….. Tại sao chứ?”
Thấy đôi mắt người yêu rưng rưng, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô, ấm áp nói:
“Bởi vì anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
Vì vậy, dù có gặp muôn ngàn trở ngại, anh cũng không muốn cô phải tiếc nuối.
“……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Tuệ cảm thấy dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má, cô đóng tập tài liệu đặt sang bên cạnh, sau đó cong môi cười với người yêu: “Em cũng vậy.”
Cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Chu Thời Dư, nếu có con đối với anh là gánh nặng thì mình không có con cũng được.”
Chu Thời Dư còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Tuệ đã nói tiếp: “Anh có biết vì sao em đã từng rất muốn có con không?”
“…… Em nói đi.”
“Bởi vì gia đình thuở nhỏ khiến em cảm thấy cuộc đời mình có một khoảng trống rất lớn.” Thịnh Tuệ cảm thấy bàn tay trái của Chu Thời Dư hơi lạnh, vì vậy cô dùng bàn tay còn lại phủ lên mu bàn tay của anh, giọng điệu rất chậm rãi: “Lúc đó, em cũng không tin hôn nhân có thể lấp đầy khoảng trống này nên suy nghĩ ‘có con’ trở thành một chấp niệm của em – là để bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu.”
“Nhưng sáng nay lúc em nhận ra có lẽ tụi mình không thể có con, em đã bình tĩnh hơn em nghĩ, thậm chí em còn nhanh chóng chấp nhận hiện thực và cảm thấy không có con cũng không sao hết.”
Thịnh Tuệ siết chặt tay Chu Thời Dư, trong giọng nói vẫn còn tiếng khóc nức nở, cong mi cười nói:
“Em phát hiện mảnh đất cằn cỗi trong trái tim em từng là đống cỏ khô nay đã nở rộ trăm ngàn đóa hoa nhờ vào mùa xuân vô tận mà anh đã trao cho em.”
Thịnh Tuệ cầm túi đựng tài liệu trên đùi lên đặt lại vào trong ngực Chu Thời Dư, cô giơ tay ôm lấy anh, thầm thì vào tai anh: “Cũng giống anh, trước khi gặp anh em đã tin tưởng không suy suyển rằng đời này em không thể đối xử chân thành với người khác – bởi vì ba mẹ em chưa bao giờ dạy em cách yêu một người là như thế nào.”
“Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.”
“Chu Thời Dư, trong cuộc hôn nhân này, em đã cảm nhận được tình yêu ngoài sức tưởng tượng, em dần dần học được cách truyền tải tình yêu —— Và quan trọng hơn là, cuối cùng em cũng học được cách yêu bản thân mình.”
“Anh thông minh hơn em rất nhiều, em tin anh chắc chắn cũng sẽ thu được nhiều điều hơn nữa.”
“……”
Trong phòng ngủ to rộng và trống trải, Thịnh Tuệ cảm thấy anh yên lặng vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt làm ra vẻ ỷ lại:
“Em nhượng bộ như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Đó không phải là nhượng bộ mà em thích gọi đó là ‘lựa chọn’ hơn.”
Thịnh Tuệ chợt nhớ tới câu hỏi mà Lương Hủ Bách đã hỏi cô ở sảnh khách sạn trong chuyến đi Kinh Bắc:
“—— Trên đời này có một nhóm người được xem là người bình thường, nhưng vì họ có quan hệ thân thiết với bệnh nhân, họ cũng sẽ cảm thấy đau đớn và bất lực như vậy —— Cô giáo Thịnh cảm thấy cách bọn họ kiên trì như thế nào?”
Câu trả lời của Thịnh Tuệ lúc đó là: Nỗi đau không thể khiến con người kiên trì, nhưng hạnh phúc thì có thể —— Cũng như vậy, con người có thể lựa chọn hạnh phúc. Đôi khi thứ mà người khác coi là đau đớn lại có thể là sự lựa chọn vì nghĩ cho hạnh phúc sau này.
“Em nghĩ sự lựa chọn của mình bây giờ không khác gì việc anh chọn một bệnh nhân tiểu đường làm người yêu cả.”
Đó giờ cô không phải là người có tài hùng biện, khi thấy lâu như vậy mà Chu Thời Dư vẫn chưa lên tiếng phản bác, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Cô nói tiếp: “Cho dù có gọi hành vi như vậy là ‘nhượng bộ’, thì những sự nhượng bộ, do dự, thỏa hiệp đó, hay nói đúng hơn, đó là tất cả sự khuyết thiếu không hoàn hảo của chúng ta đều được lấp đầy bởi trái tim của đối phương – điều này chẳng phải càng chứng minh rằng chúng ta yêu nhau sao?”
“Đương nhiên, nếu một ngày nào đó anh thật sự muốn có con, thì những tờ tài liệu này cũng chẳng trở thành giấy vụn.” Thịnh Tuệ ôm anh lắc nhẹ, cúi đầu hôn lên trán Chu Thời Dư.
“Con cái chỉ là phần phụ trong cuộc hôn nhân này, có hay không đều được cả.”
“……”
Chu Thời Dư vốn im lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng một cách khó khăn, giọng anh không còn khàn khàn nữa: “Sách nói không nên ‘định giá’ trẻ em, mà phải đồng cảm thật nhiều và đối mặt với mọi cảm xúc của bọn chúng.”
Thịnh Tuệ không khỏi cười khúc khích, cô ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cười nói: “Anh đọc cái này ở sách nào vậy? Đừng nói với em là sếp Chu không chỉ mua sách nuôi dạy con cái mà còn lén mở ra đọc trong giờ làm việc đấy nha.”
Bầu không khí ngưng trệ bỗng tan vỡ trong nháy mắt, Chu Thời Dư nghe ra hàm ý trêu chọc trong lời nói của người yêu, hơi nhướng mày: “Nếu anh nói anh đã tìm được vài bảo mẫu và đăng ký lớp đào tạo kỹ năng dành cho các ông bố tương lai, có phải bà Chu sẽ định cười nhạo anh nữa đúng không?”
“Sẽ không đâu.”
Thịnh Tuệ đè nén sự cảm động trong lòng, cô cũng không cường điệu quá mức tầm quan trọng của việc ‘làm cha’ mà chỉ ôm anh, nhấn mạnh: “Nếu thông qua việc này mà anh vui vẻ thì hãy làm đi.”
“Nếu không thì bà Chu của anh vẫn sẽ mãi yêu anh.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro