Mùa Xuân Của Anh

“Em đang hoài nghi gì về cấu tạo sinh lý của anh phải không?”

Đào Chi Chi Chi

2024-07-22 13:54:33

Editor: Cỏ May Mắn



Trước khi xuống xe, cả một lúc lâu Thịnh Tuệ vẫn không thể bình tĩnh lại.

Trên đời này, nỗi đồng cảm thật sự sẽ không tồn tại cho đến khi chính bản thân mình cũng từng trải qua. Cô chỉ mới nghe qua lời kể mà đã cảm thấy khiếp sợ không thể kiềm chế được. Những vết thương mà Chu Thời Dư phải gánh chịu ở độ tuổi đó, bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng ra.

Sau khi ôm xong, Chu Thời Dư chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an, khi đèn đỏ sắp kết thúc, anh lấy một chiếc chăn từ hàng ghế sau rồi đặt nó lên đùi của Thịnh Tuệ, bảo cô ngủ một lúc.

Giọng điệu của anh bình ổn nhẹ nhàng tựa như lúc nãy Thịnh Tuệ phản ứng thái quá. Cô ngoan ngoãn đồng ý, quay đầu về phía cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại. Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng chồng mình nhấn nút tăng nhiệt độ bên trong xe.

Suốt quãng đường còn lại, cả hai im lặng không ai nói gì.

Chu Thời Dư lái xe rất ổn định, Thịnh Tuệ chìm vào giấc ngủ say, khi cô tỉnh lại, chiếc xe đã rời khỏi nội thành phồn hoa náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ, khu rừng xanh nhanh chóng lùi về phía sau.

Ông cụ Chu sống trong một khu biệt thự sang trọng cách xa trung tâm kinh tế, cổng của mỗi căn biệt thự cách xa nhau, khung cảnh yên tĩnh, Thịnh Tuệ đi cả quãng đường cũng chỉ thấy hai, ba người dắt chó đi dạo trên đường.

Khi xe sắp đến gần một căn biệt thự ba tầng, Chu Thời Dư cố ý giảm tốc độ xe, sau khi đỗ xe bên đường, anh nắm vô lăng bằng một tay, xoay người qua.

Anh giơ tay kia chỉnh lại chiếc chăn sắp rớt xuống cho Thịnh Tuệ, nhẹ giọng hỏi: “Khá hơn chưa em?”

“……”

Người bị tổn thương không phải là anh sao, sao anh lại an ủi em thế.

Thịnh Tuệ tự biết lời này quá phận, cô quay đầu nhìn sang, sườn mặt vô tình chạm vào mu bàn tay ấm áp của Chu Thời Dư.

“Em thật sự không sao đâu.”

Chu Thời Dư cười xoa đầu cô, nghiêng người tiến lại gần cô hơn, nhìn kỹ vào đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Tuệ.

“Bây giờ anh lại sợ em khóc hơn.”

Nghe thấy anh mở miệng quan tâm mình, mũi Thịnh Tuệ cảm thấy hơi chua xót, Chu Thời Dư chậm rãi tiếp tục nói:

“Nếu em khóc lớp trang điểm sẽ bị trôi đấy. Thời gian chuẩn bị cả buổi sáng đều bị lãng phí. Như thế thì đáng tiếc lắm.”

“……”

Vào lúc này làm gì có ai quan tâm đến lớp trang điểm có trôi hay không chứ.

Nỗi xúc động và dòng lệ rưng rưng tan biến trong nháy mắt, Thịnh Tuệ hơi phồng má, thể hiện cô đang không hài lòng về anh, khi anh nghiêng người qua muốn hôn cô, cô cố ý quay đầu đi trốn.

Chu Thời Dư nhướng mày, giọng điệu của anh vừa thanh cao vừa nhuốm vẻ vô lại: “Sao tự dưng em không cho anh hôn thế?”

Giọng điệu tán tỉnh trong không gian khép kín càng trở nên ám muội, vành tai Thịnh Tuệ nóng bừng, cô kéo dây an toàn ra.

Thịnh Tuệ không thể bị anh “dắt mũi” như thế được, cô ho nhẹ một tiếng, dùng kế “gậy ông đập lưng ông” trả lời anh, mặc dù không thuần thục lắm: “Nếu hôn thì phấn nền sẽ bị lem hoặc son môi trên miệng sẽ phai mất.”

Chu Thời Dư vừa nhìn bộ dạng giận dỗi của cô vừa cười khì. Sau một lúc lâu, tay phải anh nhẹ nâng gáy của Thịnh Tuệ lên, cúi người qua, hôn lên đỉnh đầu cô.

Chỉ cần anh muốn, anh luôn có thể làm được.

“Tuệ Tuệ, anh rất vui vì em quan tâm đến anh.” Đôi môi mỏng của Chu Thời Dư chạm vào mái tóc đen óng ả mềm mại của cô, làn hương nhẹ trên tóc làm anh cảm thấy yên tâm, anh thấp giọng nói: “Vậy nên em cũng vui lên.”

“Nhìn theo hướng tích cực thì ít nhất bây giờ hai chúng ta rất hạnh phúc.”

Vì người nào đó không chịu buông tha mà nhất quyết muốn hôn môi nên không khí xót thương hoàn toàn bị phá hỏng, xe vừa ngừng trước biệt thự, cửa ghế phụ đã vội vã mở ra.

Thịnh Tuệ thúc giục Chu Thời Dư nhanh chóng mở cốp xe.

Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh và vết hồng nhạt trên cổ của cô, đôi mắt đen sau cặp kính của Chu Thời Dư cuối cùng cũng hiện lên ý cười.

Anh vẫn thích vẻ ngoài vô tư vô lo của cô hơn.

 



Khi hai người đến nơi vừa đúng lúc là giờ ăn trưa.

Trước biệt thự có người đứng chờ, Thịnh Tuệ còn chưa lấy quà gặp mặt từ trong cốp ra thì đã nghe thấy tiếng chào từ xa.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang bước nhanh tới đây, theo sau là một thanh niên cường tráng.

Người đàn ông trung niên đi đầu có mái tóc đã ngả màu hoa râm, lưng thẳng tắp, cười ha hả chào hỏi vài câu với Chu Thời Dư rồi xoay người lại, lịch sự gật đầu với Thịnh Tuệ, tự giới thiệu: “Chào cô Thịnh, tôi là quản gia của ông cụ Chu, họ Lý. Trên đường đến đây có suôn sẻ không ạ?”

Vừa nói, ông ấy còn không quên ra hiệu cho chàng thanh niên phía sau đến mang quà gặp mặt trong cốp xe để mang vào biệt thự.

“Ông cụ luôn trông ngóng hai người tới, mới sáng sớm đã nhắc đi nhắc lại, ông ấy rất nóng lòng muốn gặp cô Thịnh, nhưng lại sợ quá nhiệt tình sẽ dọa đến cô…”

Quản gia Lý có tính tình xởi lởi nói nhiều, Thịnh Tuệ nhất thời có hơi choáng ngợp, nhưng cũng may ông ấy thân thiện, hơn nữa phần lớn thời gian đều là Chu Thời Dư nói giúp cho cô, cho nên cô dần dần cảm thấy thoải mái.

Ba người cùng nhau bước lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch, đi qua hành lang dài đến sảnh chính được bài trí theo phong cách Trung Hoa điển hình, ngay lập tức nhìn thấy một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ hồng mộc, quay lưng về phía mọi người, còn Chu Dập và một người phụ nữ trang điểm tông đỏ trông khoảng 32, 33 tuổi thì đang ngồi cheo chéo.

Sau khi nhìn rõ người đó, Thịnh Tuệ không khỏi sửng sốt.

Cô sửng sốt không phải vì ông cụ Chu, mà là người phụ nữ có khả năng là mẹ của Chu Dập này. Đây là gương mặt thường thấy trên tivi và màn ảnh rộng, không phải ngôi sao có lượng fan hùng hậu nhưng cũng xem như có độ nhận diện cao.

Cô ta có địa vị đặc biệt trong giới giải trí, bảo sao cô chưa từng thấy cô ta đến trường đón Chu Dập.

“Chào cô giáo Thịnh, tôi là Lâm Hề.”

Người phụ nữ nhanh chóng nhận ra có người đến phòng khách, cô ta xoa đầu Chu Dập rồi đứng dậy, tự nhiên phóng khoáng đi về phía Thịnh Tuệ, một nét nhăn mày hay một nụ cười đều toát ra vẻ phong tình quyến rũ.

Lâm Hề chủ động đưa tay ra chào hỏi Thịnh Tuệ: “Cô giáo Thịnh ở trường học luôn quan tâm Tiểu Dập, tôi không tìm được cơ hội nói lời cảm ơn.”

“Đâu có, đó là việc tôi nên làm.”

Sau khi cô ta cảm ơn Thịnh Tuệ, cô phát hiện ra dường như Lâm Hề không có ý định chào hỏi Chu Thời Dư, cô ta nhìn anh nửa giây rồi nhanh chóng dời mắt đi, đồng thời tay phải cô ta vô thức ôm lấy Chu Dập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Thời Dư đút tay vào túi, mỉm cười dịu dàng, anh cũng không có ý định mở miệng lên tiếng.

Cuối cùng, Thịnh Tuệ quay người lại, cúi đầu chào hỏi ông cụ tóc bạc trắng trên chiếc ghế gỗ hồng mộc.

“Ở đây chỉ có một người biết phép lịch sự.” Ông cụ Chu mặt lạnh hừ một tiếng, nhìn về phía Thịnh Tuệ:

“Tiểu Tuệ đúng không? Nếu cháu đã cưới Chu Thời Dư thì nhớ dạy nó quy củ đấy, vào nhà mà không biết chào hỏi gì cả.”

Giọng điệu thẳng thừng khắc nghiệt nhưng trong nội dung dường như đã khẳng định thân phận của đứa cháu dâu.

Khi Thịnh Tuệ đang ngơ ngác định đáp lời, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Chu Thời Dư vang lên trên đầu mình: “Ông có thể nói thẳng là ‘Chào mừng’ mà, giọng điệu ông thế này sẽ khiến cô ấy sợ đấy.”

Nghe vậy, ông cụ Chu cầm gậy gõ mạnh xuống sàn gỗ: “Nhà cửa chẳng thấy bây về bao giờ, cả ngày chỉ biết nói linh ta linh tinh, còn không mau đi ăn cơm!”

Nói xong, quản gia Lý nâng người ông đứng dậy, bước từng bước khập khễnh đi về phía nhà ăn.

 

Lâm Hề nắm tay Chu Dập đi theo.

Khi Thịnh Tuệ định đi cùng, cổ tay cô bị một bàn tay to lớn, khô ráo và ấm áp nắm lấy.

Cô quay đầu lại, thấy Chu Thời Dư đang nhìn vào mắt cô, tay chỉ chỉ về một hướng, thấp giọng nói: “Cửa phòng vệ sinh là cửa thứ hai sát vách bên phải, em đi tiêm thuốc như bình thường là được.”

Nhà ăn cách đại sảnh một khoảng, lúc này xung quanh bốn bề vắng lặng, Thịnh Tuệ do dự, cô cảm thấy tùy tiện đi tới đi lui trong nhà người khác là bất lịch sự.

Cô đang định hỏi ý ông cụ Chu hoặc quản gia Lý thì bất ngờ bị vỗ nhẹ vào mông.

“Căn biệt thự này là do anh mua, em cứ xem như nhà của mình là được.”

Gần đây, nhìn bằng mắt thường cũng thấy Chu Thời Dư càng lúc càng làm càn. Anh thấy Thịnh Tuệ sợ hãi giống như một con thỏ, đôi mắt trừng to của cô làm anh phì cười, anh nghiêng người nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô: “Hay là, anh đi với em nhé.”

Người đàn ông không có ý tốt kia giơ tay lên, ấn ngón tay cái của bàn tay trái lên cánh môi dưới tươi tắn của Thịnh Tuệ, thì thầm vào tai cô: “Nhưng có thể làm chuyện xấu hay không…”

“Thì anh không bảo đảm đâu đấy.”

Nói xong, anh chậm rãi ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn vết son môi dính trên đầu ngón tay cái rồi dùng hai ngón tay xoa xoa cho nhòe đi, hứng thú nhìn đánh giá.

“……”

Lời tán tỉnh như xuất khẩu thành thơ của Chu Thời Dư quả là vũ khí sắc bén nhất để hóa giải mọi cảm xúc của Thịnh Tuệ.

Cô không quay đầu lại, xoay người đi vào cửa phòng vệ sinh để tiêm thuốc, cố ý rửa tay thật chậm, đợi đến khi vành tai ửng hồng phai màu đi thì mới mở cửa bước đến phòng ăn.

Phòng ăn ở nhà ông cụ Chu là dạng mở, lúc Thịnh Tuệ tiến vào, ngoại trừ cô, chỉ có mình Chu Thời Dư là chưa ngồi vô bàn.

Khác với ba người đang ngồi ở bàn tròn, thân hình cao lớn và thẳng tắp của Chu Thời Dư như hạc trong bầy gà, nổi bật đứng giữa 3, 4 người đầu bếp đang bận rộn. Anh đứng một mình trước quầy nấu ăn, rủ mắt nhìn xuống để cân thức ăn trên bàn.

Thịnh Tuệ nhìn chiếc cân thức ăn giống hệt chiếc ở nhà thì giật mình, cô kinh ngạc vì Chu Thời Dư đến làm khách còn mang theo cả chiếc cân trong nhà đi.

Chu Thời Dư không màng việc ông cụ Chu liên tục quay đầu lại nhìn mình, anh vẫn ung dung đặt chiếc bát sứ lên bàn cân, trừ bì (*) rồi dùng thìa gỗ múc cơm từ nồi cơm điện vào, cho đến khi đạt đến trọng lượng đã định.

(*)

Trừ bì (tare): là một chức năng của cân để trừ trọng lượng của vật chứa hoặc bao bì. Bạn nào hay làm bánh thì chắc biết rồi hén. Hiểu hôm na là đặt chén lên bàn cân (cân sẽ hiện khối lượng của cái chén), rồi ta bấm nút tare để xóa khối lượng của cái chén, lúc này cân sẽ hiện số 0 để cân đồ ăn cho dễ.

Thịnh Tuệ cảm thấy không phải khi mình đến nhà người khác làm khách mà có tính huống đặc biệt. Đang lúc cô xấu hổ thì thấy Chu Thời Dư đặt chén của cô sang một bên, lấy một cái chén rỗng khác đặt lên bàn cân, lặp lại hành động vừa rồi.

Ý của anh rõ ràng là giúp cô khỏi xấu hổ.

 

Thấy Chu Thời Dư lề mề mãi không vào bàn, ông cụ Chu không hài lòng, đập bàn càm ràm: “Đồ ăn nguội rồi, sao còn lăng xăng thế? Trước kia có thấy bây sống chi li như vậy đâu?”

Chu Thời Dư bưng chén sứ đến ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tuệ, đặt phần ít cơm hơn trước mặt cô, anh bình tĩnh đón nhận cơn giận của ông cụ: “Bác sĩ Lưu tuần trước gọi điện cho cháu nói rằng ông thường hay nổi giận.”

“Ông đừng cáu gắt nữa, xem như suy nghĩ cho cơ thể của mình.”

Ông cụ Chu nghe vậy thì trừng to mắt giống như sắp nổi giận, quản gia Lý bên cạnh kịp thời hòa giải: “Cô Thịnh, nghe nói cô sắp tới, ông cụ dặn người làm nấu món canh gà đen hầm nhân sâm Mỹ rất bổ dưỡng đó, cô muốn nếm thử một chút không ạ?”

Thịnh Tuệ được yêu thương đâm ra hoảng sợ: “À vâng, làm phiền ông rồi ạ.”

“Chỉ dặn dò một câu thôi mà.” Ông cụ Chu nghe cô nói vậy thì sắc mặt dịu đi, đối với cháu dâu cũng không nổi nóng: “Lần sau cháu tới đây muốn ăn gì thì nói cho quản gia Lý biết trước, để đỡ phải làm món cháu không thích ăn, như thế rất lãng phí.”

Sau vài câu nói, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được tính tình của ông cụ Chu là mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng. Cứ ba câu thì ông lại quở trách Chu Thời Dư, đôi khi mắng Lâm Hề, đó là vì hai người này hiếm khi đến đến thăm ông, song, Lâm Hề bận rộn là vì công việc nên có thể tha thứ, còn Chu Thời Dư thì rõ ràng là do thái độ của anh.

Thịnh Tuệ tinh ý nhận ra rằng lúc Chu Thời Dư trở lại nhà họ Chu, anh vẫn nói chuyện ôn hòa như thường lệ, nhưng luôn tạo cho người ta cảm giác e dè và căng thẳng, thậm chí sự dịu dàng và tao nhã đó còn ẩn chứa vài phần công kích.

Trong bữa cơm, anh vừa nghe lời ông cụ dạy bảo vừa lặng lẽ bóc tôm cho Thịnh Tuệ. Có mấy lần Thịnh Tuệ khéo léo nói mình có thể tự làm được, nhưng anh nói chỉ cần bẩn tay một người, không cần cô phải làm bẩn tay thêm, toàn bộ quá trình anh làm như xung quanh không có ai.

Thấy vậy, ông cụ Chu cũng không có phản ứng gì nhiều, trong khi ánh mắt của Lâm Hề ngồi đối diện dần dần trở nên kỳ lạ, cô ta ngần ngừ muốn nói lại thôi, cuối cùng gắp đồ ăn cho Chu Dập.

Sau đó, ngay cả Thịnh Tuệ cũng nhận ra sự khác thường. Khi cô ta ngước nhìn họ lần nữa, Chu Thời Dư không thể không ngước mắt lên nhìn lại cô ta, sau đó Thịnh Tuệ nghe thấy Chu Thời Dư cười, nhàn nhạt nói:

“Xin hỏi cô Lâm cũng cần giúp bóc tôm sao?”

Khóe môi của người phụ nữ quyến rũ kia trở nên cứng đờ, cô ta đảo mắt đi, tiếp tục dỗ dành con trai mình, không hề nhìn vào mắt Chu Thời Dư mà nói: “Làm gì có, không phải vì sếp Chu và bà Chu tình cảm quá sao, tôi hâm mộ nên nhìn thêm một lúc đó mà.”

“……”

Bữa trưa diễn ra bình an vô sự, sau bữa ăn, ông cụ Chu đứng dậy gọi Chu Thời Dư vào thư phòng nói chuyện.

Chờ cánh cửa đóng lại, Lâm Hề gợi ý Thịnh Tuệ ra sân sau đi dạo cho tiêu thực.

Thịnh Tuệ thấy đối phương vội vàng như có chuyện muốn nói, hai người giao Chu Dập cho quản gia trông nom rồi cùng nhau đi từ hành lang đến sân cỏ bên ngoài nhà.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện về tình hình trường học của Chu Dập.

Khi nhắc đến chuyện lần trước con trai mình vô tình đẩy bạn học, Lâm Hề chuyển chủ đề: “Lần trước Tiểu Dập xảy ra chuyện, tôi đang bận quay phim trên núi nên không có tín hiệu, vậy nên tôi đã bỏ lỡ cuộc gọi của cô giáo Thịnh. Thật là ngại quá.”

“Không sao đâu.” Thịnh Tuệ đoán được đối phương không đơn thuần chỉ nói lời cảm ơn, vậy nên cô chuyển đề tài đến nhân vật trung tâm: “Nhờ lần đó tôi và Chu Thời Dư mới gặp được nhau, tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên, Lâm Hề nghe xong sắc mặt càng trở nên phức tạp, cô ta cau mày đắn đo hồi lâu mới hạ quyết tâm hỏi Thịnh Tuệ:

“Chuyện Chu Kiện Bân có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, cô có biết không?”

Cái tên có 3 chữ này là “người đàn ông kia” trong lời kể của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ gật đầu, im lặng một lát rồi nhẹ giọng hỏi:

“Cô muốn hỏi tôi là Chu Thời Dư đã đánh tôi chưa, có phải không?”

Cô có thể nhìn ra Lâm Hề đề phòng Chu Thời Dư rất rõ ràng.

Hay nói chính xác hơn là cô ta sợ hãi.

Ngay cả khi anh chỉ vô tình đến gần, cơ thể của Lâm Hề sẽ theo bản năng mà bảo vệ Chu Dập, đừng nói đến việc ngồi đối diện với anh trên bàn ăn, ngay cả mặt đối mặt nhìn nhau cô ta cũng không làm được.

Đây là cơ chế tự bảo vệ do cơ thể tự sản sinh ra sau khi bị tổn thương vì bạo lực.

Thịnh Tuệ dừng lại nhìn người nọ, giọng điệu mềm mại nhưng lịch sự và kiên định: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, nhưng anh ấy không đối xử với tôi như vậy.”

Lâm Hề không ngờ người phụ nữ trước mặt mình trông có vẻ mong manh yếu đuối mà lại nói thẳng như vậy, cô ta đáp: “Tôi không có ý đó, nhưng đôi khi Chu Thời Dư cho tôi cảm giác rằng cậu ấy rất giống cha của cậu ấy —”

“Nhưng Chu Thời Dư không phải là cha của anh ấy.”

Thịnh Tuệ hiếm khi ngắt lời người khác, nhưng những lời có thiện chí của Lâm Hề làm cô nghe thực sự chói tai: “Không có căn cứ mà định tội anh ấy thì đúng thật là không công bằng.”

Đôi mắt phượng của Lâm Hề nhìn Thịnh Tuệ vài giây, sau khi bị thuyết phục, cô ta mỉm cười xin lỗi: “Cô nói đúng, có lẽ vì hôm nay tôi nhìn thấy cậu ấy đeo thắt lưng nên đầu óc tôi bị chập mất rồi.”

“……”



Bất chấp việc ông cụ Chu liên tục nổi giận để thuyết phục hai người ở lại, sau khi Chu Thời Dư ra khỏi thư phòng, anh nhanh chóng đề nghị đưa Thịnh Tuệ về.

Thậm chí anh còn không thèm viện cớ mà trắng trợn tỏ vẻ anh không muốn sống chung với người khác dưới một mái nhà.

Mãi đến khi hai người chào tạm biệt và lên xe, Thịnh Tuệ vẫn còn đang nghĩ về cuộc trò chuyện với Lâm Hề vào buổi chiều.

Hầu hết mọi người đều không muốn tiết lộ những vết sẹo trong quá khứ cho người khác, Thịnh Tuệ là người như thế, Lâm Hề cũng vậy.

 

Mục đích của cô ta chỉ là muốn nhắc nhở thiện chí, vì hai người là lần đầu gặp mặt nên cô ta cũng không muốn tiết lộ quá khứ của mình ra, và Thịnh Tuệ cũng không muốn tìm hiểu về chuyện riêng tư của người khác.

Điều mà cô để ý là Lâm Hề tình cờ nhắc đến “thắt lưng”, đặt trong tình cảnh lúc xưa, không cần nói cũng biết đó là công cụ bạo hành cô ta.

Chu Thời Dư nói anh chưa bao giờ dùng dây thắt lưng.

Từ ngữ mấu chốt xuất hiện thường xuyên giúp cho câu trả lời trở nên rõ ràng, nhưng nụ cười dịu dàng khi nhận món quà tối qua và những lời nói yêu đương tán tỉnh của anh khiến Thịnh Tuệ không thể xác định được.

Cô không thể đi thẳng vào vấn đề mà hỏi anh “Có phải cha anh đã đánh anh bằng thắt lưng không?”

Trên đường về Thịnh Tuệ luôn suy nghĩ về chuyện này, cô không khỏi lén liếc nhìn thắt lưng cô tặng Chu Thời Dư – hiện đang ở trên eo anh – thêm vài lần.

Mãi cho đến khi chiếc xe được lái ổn định vào bãi đậu xe tư nhân, Chu Thời Dư im lặng suốt quãng đường lúc này mới tháo dây an toàn và quay lại nhìn cô.

“Tuệ Tuệ, em dán mắt nhìn chỗ đó lâu thật đấy.”

Anh vạch trần Thịnh Tuệ – người luôn nghĩ mình lén nhìn không bị anh phát hiện – bằng một nụ cười dịu dàng và lịch sự: “Xin hỏi bà Chu, em đang hoài nghi gì về cấu tạo sinh lý của anh phải không?”

“……”

Từ tận đáy lòng, Thịnh Tuệ vô cùng bội phục cách Chu Thời Dư có thể nói những câu ám muội bằng giọng điệu tao nhã và lịch sự như thế, mỗi câu mỗi từ của anh đủ khiến cô lòng cô trở nên rối loạn.

Vài lần cô muốn nghiêm túc an ủi anh đều bị anh né tránh cực kỳ chuẩn xác, không những vậy, cô còn bị anh chọc ghẹo ngược lại.

Thậm chí đôi khi cô không thể hiểu rõ, liệu Chu Thời Dư có đang nói bóng gió rằng cô không nên quá nhiều chuyện hay không, hay là anh thực sự không quan tâm đến điều đó nữa.

Giống như bây giờ, cô nóng lòng muốn biết có phải cô đã sai lầm khi tặng thắt lưng cho anh hay không, cô nghĩ cách làm sao để nhắc đến mà không quá thẳng thắn, do dự hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Chúng ta mới vừa kết hôn không lâu, chắc là có rất nhiều thứ em chưa biết rõ về anh.”

Cô cẩn thận tìm từ: “Nếu như em làm sai chỗ nào, anh cứ nói thẳng cho em biết.”

Nghe vậy, Chu Thời Dư híp mắt trầm ngâm một lát, đối diện với ánh mắt tha thiết của Thịnh Tuệ, anh nhướng mày hỏi cô:

“Em muốn biết thêm về anh sao?”

Thịnh Tuệ vội vàng gật đầu.

“Được.”

Anh vẫn như mọi khi, không bao giờ từ chối yêu cầu của cô. Chu Thời Dư lại dựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn Thịnh Tuệ, đồng thời tắt đèn trong và ngoài xe.

Đèn trần trong gara tối lờ mờ, sau khi tầm nhìn thị giác bị mất đi, các giác quan còn lại trở nên cực kỳ nhạy bén.

Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ nghe thấy tiếng sột soạt rất nhẹ của vải vóc và ghế xe hơi, Chu Thời Dư ở bên cạnh cô tùy tiện cởi cổ áo của anh ra, tiếng sột soạt nho nhỏ vẫn vang lên không ngừng.

Cán cân nắm quyền chủ đạo lại nghiêng về phía anh, bên trong không gian đóng kín và tối om, cho dù Chu Thời Dư không nói lời nào, nhưng đôi mắt đen sau mắt kính của anh bình tĩnh, dụ dỗ và thâm tình mà nhìn cô, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận rõ ràng sự xao động tán loạn trong lòng.

Thịnh Tuệ vẫn không chịu thua, cố gắng lần cuối: “Em —”

“Đêm còn dài, Tuệ Tuệ muốn bắt đầu hiểu từ đâu nào?”

“Trong xe, trong nhà, hay là trên ban công phòng ngủ?” Chu Thời Dư có một bản lĩnh như thế, rõ ràng làm theo ý muốn của cô, nhưng có thể dễ dàng đưa chủ đề trở về địa điểm mà anh muốn, anh thong thả kéo Thịnh Tuệ vào bẫy, đồng thời khoe mẽ lấy lòng cô:

“Em cũng biết từ trước đến nay anh đối với em luôn là em nói gì, anh nghe nấy mà.”

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Anh

Số ký tự: 0