Mùa Xuân Của Anh

(Ngoại truyện 2)

Đào Chi Chi Chi

2024-07-22 13:54:33

Editor: Cỏ May Mắn



Số lần Thịnh Tuệ tham gia lễ cưới chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vì cha mẹ cô ly hôn nên họ hàng thân thích cũng không cần cô đi tới dự. Khi giáo viên trong trường kết hôn, cô chán cảnh giao tiếp bên ngoài công việc nên chỉ đưa cho họ bao lì xì đỏ.

Có hai, ba đám cô không thể thoái thác được đành phải tham gia thì mấy năm nay bọn họ cũng lần lượt ly hôn.

Dần dà, Thịnh Tuệ thừa nhận đám cưới chỉ là một nghi thức được tiến hành chỉ để người ta nhìn thấy.

Nhưng hôm nay, trong lễ cưới của Hứa Trác và Tô Oánh Oánh, khi nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới tuyên thệ với đôi mắt đỏ hoe và trao nhẫn cho nhau trên sân khấu, cô chợt có một cách hiểu mới về lễ cưới.

Cô nàng mặc chiếc váy cưới màu trắng như tuyết tôn lên thân hình xinh đẹp của cô. Khi Hứa Trác ôm cô vào lòng, khuôn mặt cô hơi nhòe nước mắt nhưng cô chẳng hề quan tâm.

“Mẹ……”

Trong tiếng nhạc hân hoan và những lời chúc phúc từ toàn bộ hội trường, Thịnh Tuệ cảm thấy cổ tay áo mình bị kéo nhẹ hai lần, cô cúi đầu xuống thấy con gái mình đang nhăn mặt nhìn cô.

Cô nhóc không hiểu khóc vì vui mừng là thế nào mà chỉ đơn thuần cho rằng khóc là buồn. Bé thấy Tô Oánh Oánh không kìm được nước mắt, đồng cảm kéo tay áo Thịnh Tuệ, buồn bã chớp đôi mắt to tròn.

“Không sao đâu. Chị ấy khóc là vì vui đó.”

Thịnh Tuệ bị vẻ mặt đáng thương ủ rũ của con gái làm cho mềm lòng, cô ôm cục cưng ra khỏi ghế em bé, gác đầu bé lên vai nhẹ giọng an ủi.

Khóe mắt cô thấy Chu Thời Dư ở bên cạnh đang chăm chú nhìn lên sân khấu lễ cưới, bình thường anh sẽ không để cô ôm con gái, nhưng hiện tại anh lại hoàn toàn không để ý đến những lời bi ba bi bô của Thịnh Ý.

Con gái đang nằm trong lòng có tính cách ngoan ngoãn. Nhóc con đặt đôi tay nhỏ bé lên vai Thịnh Tuệ rồi khụt khịt mũi, đôi mắt đen tròn như pha lê rất tò mò về mọi thứ xung quanh.

Thịnh Tuệ lặng lẽ nhìn Chu Thời Dư – chồng cô – đang ngồi bên cạnh.

Khuôn mặt của anh trông như được chạm khắc cẩn thận mà thành, dưới ánh đèn các đường nét và góc cạnh càng thêm sắc nét. Trong đôi mắt đen của anh phản chiếu hình ảnh cặp đôi hạnh phúc trên sân khấu, ánh nhìn chăm chú không chớp mắt thậm chí còn làm dịu bớt tính lạnh lùng sắc bén của ngũ quan đến mấy phần.

Nhìn Chu Thời Dư đang hết sức tập trung, không biết vì sao những lời nói năm đó đột nhiên hiện lên trong đầu Thịnh Tuệ.

“—— Anh cũng muốn đeo nhẫn cho em, muốn ở một nơi em thích, trong tiết trời đẹp đẽ nhìn em mặc váy cưới đi đến bên anh.”

“—— Khi mục sư hỏi, anh nghe thấy em nhìn anh nói câu ‘Em đồng ý’.”

“—— Đây là điều anh ước mong từ lúc anh mười sáu tuổi.”

Lúc đó bọn họ mới kết hôn không lâu, cô và Chu Thời Dư ăn cơm ở một quán Izakaya. Giữa mùi thơm đồ ăn và tiếng ồn ào, Thịnh Tuệ nhìn thấy chồng mình nghiêng người qua nhẹ nhàng nói một câu giống như đang đùa.

Không phải những lời này không làm lòng cô gợn sóng, mà là thời gian trôi qua nhanh đến mức Thịnh Tuệ không còn nhớ chồng mình luôn mong chờ có một lễ cưới.

Sau khi tuyên thệ, cô dâu và chú rể mặc bộ đồ cưới màu đỏ nhanh chóng bước xuống sân khấu để nâng ly chúc mừng với quan khách.

Đến lượt Thịnh Tuệ, cô ôm con gái đứng dậy, cong mi chúc phúc cho cặp đôi đang đến gần: “Tân hôn vui vẻ, chúc mừng.”

Vừa dứt lời, Thịnh Ý trong lòng cô cố hết sức quay người lại nhìn ba mẹ và đôi vợ chồng mới cưới, bé vẫy đôi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của mình rồi cười khanh khách.

Nhìn con gái ngây thơ hồn nhiên, Chu Thời Dư cũng nhàn nhạt cười nói: “Chúc mừng.”

“Các khâu trong đám cưới này, đặc biệt là váy cưới, ít nhiều đều nhờ có sếp Chu.”

Tô Oánh Oánh trang điểm tinh tế trong mắt tràn đầy ý cười, cô ấy nhẹ đụng vào bên phải người Hứa Trác, tiếp tục nhắc nhở: “Còn không mau cảm ơn sếp Chu.”

Hứa Trác giơ tay thành nắm đấm, đấm vào vai phải Chu Thời Dư: “Cảm ơn người anh em.”

Chu Thời Dư hơi nhướng mày, trên môi mỉm cười ấm áp xem như tiếp nhận lời cảm ơn suông của anh ấy.

Hứa Trác ôm lấy Tô Oánh Oánh nhanh chóng xoay người rời đi. Chu Thời Dư nhìn cặp đôi hăng hái bước đi xa, anh đang định ôm con gái thì bắt gặp ánh mắt tò mò của Thịnh Tuệ.

Nhìn vào mắt người yêu, Chu Thời Dư cong môi nén cười, thấp giọng nói: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”

“…Không có gì.” Thịnh Tuệ nhấc con gái ước lượng hai lần, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng:

“Nhưng mà, anh giúp đám cưới của Hứa Trác như thế nào vậy?”

Dù sao thì nhìn Chu Thời Dư cũng không giống như người biết gì về việc bố trí đám cưới cả.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Chu Thời Dư đón con gái sang vững vàng ôm lấy, chóp mũi anh ngửi mùi rượu bay tới, khẽ nhíu mày: “Chờ xíu nữa mình về đi.”

Tiệc rượu quả thật không thích hợp để em bé ở lại lâu. Thịnh Tuệ trầm ngâm một lát: “Về sớm như vậy, không tốt lắm phải không?”

“Không sao đâu.” Chu Thời Dư liếc nhìn Khâu Tư cách đó không xa, thấy đối phương ngay lập tức quay đầu lại, anh nhẹ “ha” một tiếng: “Bọn họ ước gì anh rời đi sớm đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông chủ còn ở đây, làm sao thuộc hạ có thể buông thả chơi đùa được.

Thịnh Tuệ nghĩ cũng đúng, cô gật đầu kêu Chu Thời Dư bế con gái trở lại xe trước còn mình đi tới chỗ Tô Oánh Oánh và Hứa Trác chào về.

“Được.”

Chu Thời Dư không phản đối ý kiến này, anh cúi xuống đặt Thịnh Ý vào xe đẩy, bàn tay anh đặt sau lưng bảo vệ con gái còn chưa buông ra thì thấy Thịnh Ý vốn luôn ngoan ngoãn đột nhiên nhíu khuôn mặt nhỏ, cau mày nhăn mũi.

Cô bé nằm trong xe đẩy vẫn chưa lớn là bao, khuôn mặt hồng hào non nớt hiện giờ nhăn nhúm lại một chỗ, chân tay vung vẩy lên ​​trời trông như sắp khóc.

Thịnh Tuệ thấy thế định dỗ dành cô bé nhưng Chu Thời Dư lại thuần thục bế con gái lên, ấm áp nói: “Không sao đâu, con nó đang làm nũng muốn ôm ấy mà.”

Nói xong, ánh mắt anh ra hiệu cho thư ký Trần đẩy xe đẩy đi. Khi anh rủ mắt xuống vừa lúc nhìn thấy Thịnh Ý đang cẩn thận nheo mắt nhìn mình, trong hốc mắt như có một túi nước.

Đúng là thùng rỗng kêu to mà.

Trong đôi mắt đen của Chu Thời Dư mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh giơ tay chỉnh vạt áo bị vén lên của con gái, lúc định ôm bé rời đi thì cục cưng trong lòng lại bắt đầu cử động không yên.

“…… Mẹ……”

Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại mang theo giọng điệu nức nở, Thịnh Tuệ đi được hai bước mới quay người lại, lòng bàn tay cô nắm chặt điện thoại, cô do dự có nên bế con gái đi sang chỗ Tô Oánh Oánh hay không.

“Con bé muốn em hôn nó một cái rồi mới đi.” Chu Thời Dư lại nhàn nhạt nói, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

“Thì ra cũng biết làm nũng, không biết học từ ai.”

Thịnh Tuệ bước nhanh về phía trước, cúi người hôn lên trán con gái mình, quả nhiên Thịnh Ý ngừng mè nheo, sắc mặt đột nhiên thay đổi chuyển sang cười khoái chí.

Ngón trỏ cô chọt vào khuôn mặt mềm mại của con gái, Thịnh Tuệ cười khúc khích: “Ba đúng là con giun trong bụng Ý Ý ——”

Lời cô còn chưa dứt thì một bóng đen đã đè xuống khóe môi cô, mùi hương gỗ lành lạnh quen thuộc đọng lại trên chóp mũi, hàng mi dài của cô khẽ run lên, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen nhánh.

“Cảm ơn bà Chu đã khen.”

Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, ý cười trong mắt Chu Thời Dư càng sâu, anh không thấy thân mật trước mặt mọi người có gì không ổn: “Em đi đi, anh ở trong xe đợi em.”



Sau khi hỏi han Thịnh Tuệ mới biết được người thiết kế váy cưới cho Tô Oánh Oánh là do Chu Thời Dư giới thiệu.

Không chỉ vậy, hai người còn chọn công ty tổ chức đám cưới do Chu Thời Dư gợi ý.

“MichaelJ không nhận nhờ vả riêng tư nhiều năm rồi. Lần này ông ấy phá lệ đồng ý giúp đỡ, đều là nể mặt sếp Chu cả.”

Trước khi rời khỏi bữa tiệc, Tô Oánh Oánh cảm kích nắm tay Thịnh Tuệ, cô dâu xinh đẹp cũng không quên gửi lời chúc phúc:

“Thấy sếp Chu am hiểu về lễ cưới như vậy, chắc là muốn tạo cho cô Thịnh một điều bất ngờ.”

Nhờ sự kiên trì mười năm như một của ai đó, toàn thể nhân viên của Thành Hòa – từ quản lý cấp cao của công ty đến nhân viên vệ sinh, bảo vệ ai nấy cũng biết sếp Chu vốn là người ít nói ít cười nhưng lại thương bà xã nhất.

Cũng có nhiều người sôi nổi suy đoán vì sao hai người yêu nhau đến vậy mà vẫn chưa tổ chức đám cưới.

“….. Đám cưới này, vì được lên kế hoạch tỉ mỉ mà tôi đã phải cảm thán mấy lần. Người phụ trách nói với tôi là do tôi chưa nhìn qua kế hoạch của sếp Chu, như thế mới gọi là lãng mạn…”

“……”

Cho đến khi ăn tối và tắm rửa xong, Thịnh Tuệ vừa đi từ trong phòng tắm ra vừa lau mái tóc ướt, cô vẫn còn đang suy nghĩ về những lời Tô Oánh Oánh đã nói với cô.

“—— Đó là quần áo của mẹ, con không được cắn.”

Một giọng nam trầm chen ngang dòng suy nghĩ của cô. Thịnh Tuệ bỏ khăn lau đầu xuống nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy Chu Thời Dư đang ngồi ở đầu giường với chiếc máy tính bảng công việc đặt trên đùi, còn Thịnh Ý thì ngồi thẳng người bên cạnh anh.

Cục cưng mặc một bộ đồ liền mảnh bằng len nhung màu nâu. Cô bé như một con búp bê ngồi quay lưng về phía cô, chỉ để lộ ra cái đầu tròn vo của mình, trên đầu bé là kiểu tóc mới không biết Chu Thời Dư đã học được từ đâu.

Hai cha con đang bận tranh giành tấm vải mỏng trong tay Thịnh Ý, Thịnh Tuệ nhíu mày nhìn thì phát hiện ra đó là chiếc áo choàng lụa màu trắng của cô.

Đứa trẻ một tuổi rưỡi cứ túm được cái gì là thích nhét nó vào miệng cho bằng được. Cũng giống như Chu Thời Dư, khi Thịnh Tuệ nghĩ con gái sắp cắn áo choàng của mình thì Thịnh Ý liền đưa bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn của mình ra phủ chiếc áo choàng mỏng có viền thêu ren lên đầu mình, trong miệng ê ê a a.

Trước sự đáng yêu của con gái có đôi chân ngắn ngủn, Thịnh Tuệ bị làm cho phì cười. Cô thầm bước tới định hôn lên má bé thì Thịnh Ý xoay người lại trước, khi nhìn thấy đó là mẹ mình, đôi mắt cô bé lập tức sáng lên.

Cục cưng nắm chặt tay chân cố gắng đứng dậy, vì vội vàng nên đầu cứ chúi xuống, suýt nữa mất thăng bằng mà té ngã.

Thịnh Tuệ nhanh tay lẹ mắt khom lưng đỡ con gái: “Chuyện gì thế này ——”

Nói được nửa chừng, Thịnh Ý mặc áo lông xù ngay lập tức giơ cao áo choàng lên, vụng về phủ chiếc áo choàng trắng lên đầu cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô bé lập tức vui vẻ ra mặt, ôm cái bụng tròn vo của mình cười khúc khích, sau đó xoay người chạy vào lòng ngực Chu Thời Dư, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

“……”

Thịnh Tuệ đội khăn choàng trên đầu dở khóc dở cười, cô tưởng con gái sợ mình bị cảm lạnh nên cố ý mặc thêm quần áo cho cô nên định giơ tay lên sửa sang lại.

Không ngờ Thịnh Ý lại càng cuống cuồng hơn, cô nhóc giẫm lên chiếc giường êm ái cố gắng chạy lại, kết quả là quá sốt ruột nên người nghiêng ngả, mông ngồi phịch xuống bụng Chu Thời Dư.

“Con bé muốn em ăn mặc như cô dâu.”

Chu Thời Dư dùng một tay kéo người tí hon hơn một tuổi trên người mình dậy, xách hai nách con gái để Thịnh Ý đứng vững trên giường.

Người đàn ông hơi dựa vào đầu giường nhìn Thịnh Tuệ, mái tóc rối bù che khuất lông mày nhưng không thể che đi sự dịu dàng trong đôi mắt đen nhánh: “Chắc chắn là rất xinh đẹp.”

Thịnh Ý gật đầu như giã tỏi, chiếc bụng nhỏ cũng rung theo.

“Mẹ, xinh đẹp!” Bé bắt chước giọng điệu của ba, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, bé chỉ vào chiếc khăn choàng trắng trên đầu Thịnh Tuệ, chu miệng lên:

“Hôn hôn!”

Bây giờ ngay cả Thịnh Tuệ cũng muộn màng nhận ra, vì sáng nay Thịnh Ý xem đám cưới nên bé nhớ mãi không quên, khi về nhà còn muốn ba mẹ diễn lại một lần.

Cô âu yếm xoa đầu con gái, đang định cúi đầu hôn Thịnh Ý lần nữa thì miệng cô đã bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.

Nụ hôn của mẹ là một sự cám dỗ vô cùng lớn, cục cưng mấy lần muốn rút lại bàn tay đang đưa ra trên miệng mẹ ra nhưng vẫn kiên quyết nói: “….. Hôn ba.”

Sau đó bé lập tức bổ sung với tông giọng to hơn: “Hôn Ý Ý nữa!”

“Ừ, vậy hôn ba trước rồi hôn Ý Ý.”

Thịnh Tuệ đứng thẳng lên, đúng lúc nhìn thấy ống kính của Chu Thời Dư hướng về phía mình. Bốn mắt hai người chạm nhau, anh thong thả cất điện thoại đi, khóe môi cong lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn cười của cô trong chiếc áo choàng.

“…Sao trước đây em không biết anh có thói quen ghi lại sự xấu hổ của người khác nhỉ?”

Nửa tiếng sau cuối cùng cũng dỗ được con gái ngủ. Lúc hai vợ chồng ôm chặt nhau dưới chăn như thường lệ, Thịnh Tuệ nhịn không được mà cất tiếng hỏi.

Chu Thời Dư vòng cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy Thịnh Tuệ, thấp giọng nói: “Đàn ông hay thay đổi mà.”

Nghe ra ý trêu chọc, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười của anh, cô nắm chặt tay lại làm bộ như muốn đấm anh.

“Trước đây sao anh không biết bà Chu đã kết hôn lâu rồi mà vẫn muốn động tay động chân với anh nhỉ.”

Chu Thời Dư chỉ cần nhẹ nhàng bao quanh cổ tay Thịnh Tuệ là có thể né tránh sức lực của cô.

Con gái vẫn đang ngủ yên trong nôi cách đó vài bước, Thịnh Tuệ cắn môi ngẩng đầu thở dài, bỗng nghe thấy anh thì thầm vào tai:

“Lần đầu tiên thấy em mặc đồ giống như cô dâu, lỡ sau này không còn cơ hội nhìn thấy nữa nên anh đành chụp vài bức.”

“……”

Làm sao Thịnh Tuệ không thể nghe ra giọng ai oán trong lời nói của anh? Cô kìm nén hơi thở, thấp giọng nói:

“Chu Thời Dư, nếu anh muốn thì chúng ta cũng tổ chức lễ cưới đi.”

Động tác tạm dừng trong giây lát. Trong bóng tối, Thịnh Tuệ nghe được anh hơi nín thở, sau đó hai người dán vào nhau như con rắn nước.

Từ sau khi có Thịnh Ý, hai vợ chồng, đặc biệt là Chu Thời Dư, hiếm khi thức trễ như tối nay.

Hơi thở của Thịnh Tuệ bị chiếm đoạt. Nụ hôn này làm cho trước mắt cô trở nên hơi trắng bệch, cho đến khi bên tai vang lên tiếng xào xạc thì đôi môi nóng bỏng của anh mới rút lui.

Hơi thở gấp gáp, Thịnh Tuệ đợi một lúc lâu cho đến khi không còn tiếng động trong nôi mới quay lại vào lòng ngực của Chu Thời Dư, tựa đầu vào chiếc cổ hơi đẫm mồ hôi của anh.

Bên tai cô là nhịp tim mạnh mẽ đến điếc tai của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Chỉ là làm lễ cưới thôi mà, anh vui đến vậy à?”

“Ừm.”

Người nào đó vẫn nắm bắt chính xác điểm nhạy cảm của cô như mọi khi. Anh khàn khàn nặng nề đáp lại, môi anh kề sát tai cô, nói từng chữ rõ ràng:

“Sau khi có con, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Tuệ Tuệ thương anh như vậy.”

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Anh

Số ký tự: 0