“Nhưng đừng làm vậy với anh.”
Đào Chi Chi Chi
2024-07-22 13:54:33
Editor: Cỏ May Mắn
–
Thịnh Tuệ sợ cãi vã.
Lúc còn nhỏ, mỗi khi cô bị mẹ nhét vào tủ quần áo, tuy cách một lớp cửa tủ, một cánh cửa phòng và thậm chí cả bức tường dày màu xám nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ cha mẹ cãi nhau, cô nhắm chặt hai mắt bắt đầu đếm ngược.
Con số không bao giờ ít hơn một trăm, cha mẹ không thèm màng tới hàng xóm láng giềng, cứ thế mà lớn tiếng cãi nhau ỏm tỏi.
Mới đầu hai người chửi bới nhục mạ ngang nhau, cho đến khi có tiếng đập vỡ, không biết đó là bát cơm hay chén trà, thì tình thế bắt đầu chuyển sang cha cô đơn phương đánh đập.
Nếu cha cô tỉnh táo, bạo lực chỉ xảy ra trên người mẹ, nếu chẳng may ông ta say rượu thì Thịnh Tuệ sẽ trở thành tấm bia ngắm hoàn hảo để cha cô thể hiện vẻ nam tính của mình.
Lớn lên trong một môi trường bạo lực cộng với tình trạng thể chất khó mở miệng diễn tả khiến Thịnh Tuệ từ nhỏ đã sinh ra một cơ chế tự bảo vệ theo bản năng là lấy lòng và vâng lời. Không chỉ trong các mối quan hệ tại nơi làm việc, mà ngay cả trong cuộc hôn nhân này, sự phản kháng và bộc lộ cảm nhận của bản thân hiếm khi xuất hiện trong những lần cân nhắc lựa chọn của cô.
Nó giống như một con voi nhỏ từ nhỏ đã bị giam cầm, chân sau của nó bị trói bằng dây xích sắt, cho dù khi nó lớn lên thành một con voi khổng lồ, chỉ một cước là có thể dễ dàng bẻ gãy sợi xích mỏng manh thì nó cũng không còn nghĩ đến việc phản kháng nữa.
Thịnh Tuệ không rõ tối nay mình lấy dũng khí từ đâu mà đi giằng co với Chu Thời Dư.
Nhưng điều có thể chắc chắn là khi Thịnh Tuệ nói rõ ràng ra ba từ “Em không thích”, cô chợt nhận ra rằng có một số lời nói hoặc một số việc ta cần phải chủ động bày tỏ và cố gắng thì mới đạt được kết quả như mong muốn, chứ chỉ cứ ngồi không chờ đối phương thì không thể thực hiện được.
Hai người không tranh cãi nữa, căn lều vốn không mấy rộng rãi lại rơi vào im lặng hồi lâu.
Sự im lặng kéo dài đến tận một phút, Chu Thời Dư khó khăn mở miệng: “Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc cố tình giấu diếm cả, chỉ là anh cảm thấy nói ra sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm đau khổ, không cần thiết phải ngày nào cũng nhấn mạnh vào chuyện đó.”
“Tuệ Tuệ, anh không muốn lưng em phải gánh vác nhiều như vậy.” Anh cúi người nhìn vào mắt Thịnh Tuệ, vẫn bướng bỉnh ngoan cố: “Có em ở bên cạnh anh chính là liều thuốc tốt nhất cho anh rồi.”
Lúc này Thịnh Tuệ cảm thấy mình và Chu Thời Dư giống như hai con trâu già bướng bỉnh bị trói vào cùng một sợi dây và đưa lưng về phía nhau, tụi nó quay đầu về hai hướng ngược nhau rồi toàn lực lao về phía trước.
“Anh ——”
Thịnh Tuệ còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô quay lại thì thấy Khâu Tư vén rèm đi vào, theo sau là ba người còn lại.
“Hai người các cậu trốn lâu như vậy để làm gì? Lại lén lút làm chuyện xấu hổ sao? —— Ai da sao lại nhéo tôi?!”
Khâu Tư đau đớn rít lên, Tiêu Mính ở phía sau không khách sáo mà tiến lên nửa bước, chỉ chỉ tay ra ngoài:
“Ăn quá nhiều nên no căng luôn. Mọi người định chơi board game. Hai người các cậu có đi cùng không?”
Bầu không khí ở đây có chút căng thẳng, Thịnh Tuệ thấy chuyển biến tốt nên ngừng lại, cong mi cười: “Tớ sao cũng được.”
Chu Thời Dư nhàn nhạt đáp lại, coi như đồng ý.
Người có mối quan hệ càng tốt thì khi cãi vã càng lộ ra rõ ràng. Khi chơi game, hai người vốn trông giống như cặp song sinh dính liền hiện giờ lại ngồi đối diện, thậm chí ánh mắt cũng ít khi giao nhau.
Trò chơi mà sáu người bọn họ chơi có tên là German Heart Attack (*), dựa trên màu sắc, hoa văn và con số tương ứng mà người chơi quyết định có rung chuông ở trung tâm hay không.
(*)
Trò chơi German Heart Attack (cho 2 người trở lên): Trên mỗi lá bài sẽ được in hình một vài loại trái cây và số lượng tương ứng. Có nhiều cách chơi nhưng mình chỉ nêu một cách cơ bản: Người chơi sẽ lần lượt ném một lá bài ra ngoài, nếu tổng số lượng của một loại trái cây của các lá bài cộng lại là 5 thì người vừa ra lá bài đó thắng và được bấm chuông, người vừa đi trước người thắng – tức là người thua – sẽ bị mất hết bài và bị phạt.
Nói ngắn gọn, đây là một trò chơi thuần túy về phản ứng và tốc độ tay.
Cả đêm Thịnh Tuệ đều chơi thất thần, nhất là lần chạm phải mu bàn tay của Chu Thời Dư, sờ vào cảm thấy lạnh buốt, nửa ván game còn lại cô luôn lơ đãng nên rất nhanh bị mất hết bài trên tay.
Dựa trên luật chơi, người thua sẽ phải chọn nói ra một sự thật hoặc chịu một hình phạt.
Trong lúc những người khác đang vỗ tay ồn ào thì Chu Thời Dư vốn im lặng hồi lâu đột nhiên trầm giọng nói: “Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã.”
“……”
Bình thường nụ cười của Chu Thời Dư luôn khiến người ta kiêng kỵ ba phần nhưng bây giờ anh đang mặc đồ màu đen và gần như biến mất trong màn đêm đen tối, ngoại trừ màu da trắng lạnh lùng, một đôi mắt đen lóe lên sau cặp kính và khuôn mặt vô cảm không lộ chút cảm xúc cũng như uy lực nào.
Anh nhàn nhạt thốt ra một câu, những người khác đều im lặng, ngay cả hít thở cũng vô thức khẽ khàng hơn.
Thịnh Tuệ lúc này cúi đầu nhìn xuống chiếc chuông trên bàn, nhẹ giọng nói: “Thật và thách là như thế nào?”
Ánh mắt Khâu Tư đảo quanh hai khuôn mặt của hai người đang ngồi đối diện nhau, anh ấy hơi trợn mắt sau đó búng tay một cái: “Thật rất đơn giản, thẳng thắn thú nhận lý do tại sao tối nay hai người cãi nhau.”
“Còn về thách thì…” Anh ấy cố ý dừng lại, nụ cười trên môi trông khá thiếu đòn: “Cũng không khó đâu. Cô giáo Thịnh chỉ cần hôn sếp Chu của bọn tôi một cái thôi —— Ai da, sao lại nhéo tôi!”
Tiêu Mính trợn mắt nói: “Nếu không nói được thì câm miệng đi.”
“Không thấy tôi đang có ý tốt à!”
Trong lúc hai người đó đang cãi nhau, Thịnh Tuệ đã đi tới trước mặt Chu Thời Dư, dưới ánh mắt chăm chú sâu xa của anh cô nghiêng người hôn một cái.
Mái tóc đen xõa tung, hai đôi môi một ấm một lạnh dính vào nhau không một kẽ hở, chỉ chạm vào rồi tách ra ngay.
Động tác của cô dứt khoát và gọn gàng, trước khi mọi người kịp phản ứng, Thịnh Tuệ đã quay trở lại chỗ ngồi của mình. Bộ dạng cô không ướt át nhếch nhác, như thể cô không phải hôn người yêu mà chỉ là tùy tiện đặt môi dính vào một miếng thịt.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi chọn thách.”
“……”
Đã đến mức này, xem ra đây là mâu thuẫn không phải ai cũng có thể giải quyết được.
Buổi tối lúc chia lều ngủ, dự định ban đầu là hai cặp đôi trẻ sẽ ngủ trong hai lều đôi, còn lại hai người độc thân mỗi người sẽ ngủ trong lều đơn.
Song Thịnh Tuệ tạm thời thay đổi ý định, nói rằng cô muốn chen chúc ngủ cùng lều với Tiêu Mính.
Cặp đôi còn lại vẫn như kế hoạch nên thuận theo tự nhiên, còn lại Khâu Tư và Chu Thời Dư tự động lập thành một nhóm.
“Này, tôi nói nhá, cậu rốt cuộc đã làm chuyện tác oai tác quái gì mà một người có tính tình tốt như Thịnh Tuệ lại bị cậu làm cho tức giận thế hả?”
Khâu Tư xách hành lý đi vào thấy Chu Thời Dư đang cầm điện thoại di động, anh ấy nhíu mày tốt bụng nói: “Vừa nãy tôi thấy cô ấy đang rửa mặt ở bên ngoài, nếu muốn xin lỗi thì nhanh đi đi.”
Cả đêm khung thoại không có phản hồi, đôi mắt đen láy của Chu Thời Dư tối sầm, nghe vậy thì đứng dậy rời khỏi lều.
Trong bóng đêm tối mịt, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ Thịnh Tuệ đang cúi xuống lấy nước lên rửa mặt cạnh chiếc thùng dành riêng cho cắm trại cách đó vài mét.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đến gần, động tác cô khựng lại rồi tiếp tục tát nước vào mặt mà không nói một lời.
“…… Đổi lều ngủ đi, lều bên anh ấm hơn chút.”
Chu Thời Dư thấy vài sợi tóc của cô bị ướt lòa xòa, anh giơ tay vén ra sau tai cô, thấp giọng hỏi lại câu hỏi chưa được trả lời trong khung thoại:
“Tuệ Tuệ, tối nay em tiêm chưa?”
“Không sao, anh và Khâu Tư ngủ trong lều lớn đi. Em và Tiêu Mính hai đứa con gái ngủ trong lều đơn không chật cũng không lạnh.”
Thịnh Tuệ không tránh né động tác gần gũi của anh, cũng không cố chấp nhắc lại chuyện anh uống thuốc.
Tương tự, cô cũng im bặt không đề cập tới chuyện tiêm thuốc của mình.
Câu đối thoại cuối cùng vừa kết thúc, Thịnh Tuệ rửa mặt xong khẽ gật đầu, nhẹ nhàng chúc anh ngủ ngon rồi quay người đi về phía căn lều nhỏ.
Chu Thời Dư lặng lẽ nhìn bóng dáng rời đi dứt khoát của cô, chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt Thịnh Tuệ cũng giống như vậy, xa cách lại khách sáo.
–
Thịnh Tuệ gần như thức suốt đêm, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ về thái độ và giọng điệu của Chu Thời Dư lúc anh nói chuyện với cô trong lúc cô rửa mặt trước khi đi ngủ.
Có lẽ là gió đêm khiến con người ta sinh ra ảo giác, cô lại có thể nghe ra sự lấy lòng và chịu thua thông qua hai câu ngắn ngủn của Chu Thời Dư.
Tiêu Mính kế bên đang hô hấp đều đặn, Thịnh Tuệ mở khóa chiếc điện thoại đang ở màn hình đen bên cạnh gối, đọc đi đọc lại tin nhắn của Chu Thời Dư.
[Z: Nước sốt tối nay nêm khá nhiều đường, bây giờ đường huyết em còn ổn không]
[Z: Đừng quên tiêm thuốc lúc 10 giờ]
[Z: Anh để vài cái chăn trong lều của em, nhớ đắp vào kẻo chân em bị lạnh nhé]
[Z: Ngủ ngon, mơ đẹp]
“……”
Kết quả của việc trằn trọc là Thịnh Tuệ không biết mình đã ngủ hay chưa, hay đã ngủ bao lâu.
Dù sao khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa thì đã có tia nắng ban mai cuối xuân xuyên qua khe hở chiếu vào trong lều, mang theo chút lạnh lẽo ẩm ướt.
Đầu óc cô mê man mơ hồ nhưng đồng hồ sinh học lúc 6 giờ 30 khó thay đổi, cô nằm trong túi ngủ không thể cử động nên cũng rất khó chịu.
Thịnh Tuệ quyết định đứng dậy đi ra ngoài lều hít thở không khí trong lành.
Nhiệt độ sáng sớm trong rừng thấp hơn tưởng tượng, khi Thịnh Tuệ ở bên ngoài lều hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào phổi làm cô ho nhẹ hai tiếng.
Sợ tiếng ho và tiếng bước chân của mình đánh thức người khác nên cô đi đến con suối nhỏ cách đó khá xa, định ngồi nghỉ trên chiếc ghế gấp nơi cô ngồi ăn tối qua, thuận tiện tận hưởng khung cảnh buổi sáng bên hồ.
Không ngờ sáng sớm đất bùn mềm xốp, lúc Thịnh Tuệ sơ ý giẫm phải cành cây gãy thì nghe thấy dưới chân mình có tiếng răng rắc vang giòn, đế giày lún xuống đất mềm, mắt cá chân bị bong gân.
Cô mất trọng tâm trong giây lát bèn vội vàng giơ tay đỡ lấy thân cây thô ráp bên cạnh, kết quả là xui càng thêm xui, khi cô kịp phản ứng thì lòng bàn tay đã bị vỏ cây xù xì làm cho trầy xước, hiện ra những mảng đỏ lớn.
Cơn đau liên hồi không thể bỏ qua, Thịnh Tuệ thầm than thở mình vụng về, cười bất đắc dĩ đi về nơi đã ăn tối hôm qua. Trên chiếc bàn gỗ đang chứa linh tinh đầy đồ lặt vặt, dụng cụ và trò board game, cô nhanh chóng tìm thấy hộp sơ cứu y tế.
Vết thương rất nông, có thể dùng nước và cồn y tế làm sạch, nhưng diện tích trầy da khá lớn. Sau khi Thịnh Tuệ bôi thuốc đỏ, cô quyết định dùng miếng gạc duy nhất trong hộp sơ cứu quấn lòng bàn tay phải lại.
Tay trái của cô là tay không thuận nên động tác bôi thuốc và băng bó có chút vụng về. Một phút sau, Thịnh Tuệ nhìn bàn tay mập mạp trắng phau như tay gấu của mình, lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ.
Đang khi cô tự hỏi liệu làm như vầy có lố quá không thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới.
Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Dư cũng tỉnh dậy sớm giống mình đang đứng cách đó mấy mét, ánh mắt anh rơi đúng vào bàn tay phải bị thương đang giơ lên của cô.
“Tay em bị sao vậy?”
Anh đột nhiên nhíu mày thật chặt, vừa nói vừa sải đôi chân dài bước tới, mắt đảo qua vỉ nướng bên cạnh cô, khẽ thấp giọng hỏi với vẻ vội vàng hiếm thấy: “Sao lại bị như vầy?”
Thịnh Tuệ nghĩ chắc Chu Thời Dư hiểu lầm vết thương của cô là do vỉ nướng kim loại gây ra, lo lắng cô bị uốn ván nên mới vội vàng như thế.
“Không sao đâu.” Cô đặt tay phải ra sau lưng, mím môi.
“Nhưng tay em vẫn đang chảy máu, rỉ ra khỏi lớp băng gạc kìa.” Chu Thời Dư cúi người ép Thịnh Tuệ nhìn anh, dùng con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Để anh nhìn xem, sẽ không làm em đau đâu. Anh bảo đảm.”
“……”
Thấy Thịnh Tuệ vẫn thờ ơ rủ mắt xuống, anh càng nhíu mày chặt hơn, tông giọng hạ thấp đem lại cảm giác áp bức tuyệt đối không cho người khác từ chối: “Anh chỉ muốn xem vết thương của em thôi, chuyện này cũng không được sao?”
Thịnh Tuệ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến khó hiểu, so với đêm qua, thân phận của hai người đang đảo ngược lại.
Cô không giải thích màu đỏ như máu của miếng gạc là đến từ lọ thuốc đỏ, nhớ lại câu trả lời quanh co tối qua, cô nói mơ hồ:
“Anh không cần lo lắng, em đã xử lý vết thương rồi, anh cứ làm việc anh muốn làm là được.”
Bầu không khí im lặng chết chóc xung quanh như đông cứng lại, cô tránh ánh mắt của đối phương, tàn nhẫn cướp câu nói y hệt tối qua mà Chu Thời Dư đã nói với mình:
“Hiếm khi có cơ hội ra ngoài một lần, chúng ta nhất định phải nói chuyện này ——”
“……”
Cô chưa kịp nói xong, người đàn ông đã hết kiên nhẫn không còn muốn nói nhảm nữa, anh nghiến chặt hai khớp cắn hai bên, cúi xuống bế ngang Thịnh Tuệ lên rồi đi về phía bãi đậu xe đằng xa với vẻ mặt lạnh lùng.
Thịnh Tuệ không muốn Chu Thời Dư vất vả, cô càng hiểu rõ sức phản kháng của mình ở mức nào, cô chỉ cụp mắt xuống để mặc Chu Thời Dư bế đến cửa phụ xe hơi rồi đặt cô xuống.
Eo sau của cô áp vào cửa xe cứng rắn, cái lạnh xuyên qua lớp vải thấm vào tận xương tủy, bàn tay phải vẫn luôn để ra sau lưng âm thầm lên tiếng kháng nghị.
Từ hơi thở sâu kìm nén và nhẫn nại của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ tột độ của anh.
“…. Là đồ kim loại làm em bị thương sao?”
Cuối cùng, Chu Thời Dư cũng chỉ ôm cô vào lòng, mùi gỗ lạnh tràn ngập vô cùng nồng đậm. Anh áp trán mình vào trán cô, giọng khàn khàn nhưng không khó để nghe ra anh đang cố gắng mềm mỏng: “Nếu là vậy thì bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”
Làn da của Thịnh Tuệ sắp bị hơi thở nóng bỏng của anh thiêu cháy, những lý do thoái thác không chịu thẳng thắn chân thành tối qua của anh vang vọng bên tai cô, cô nhắm mắt và quay đầu đi:
“Em không phải là cố tình giấu giếm ——”
Giây tiếp theo, môi dưới Thịnh Tuệ bị cắn mạnh, cảm giác đau nhói lập tức cuốn tới làm phôi phai vết xước trên tay phải của cô.
Nụ hôn không cho từ chối vô cùng mãnh liệt, mang theo chút cảnh cáo và khiển trách, có vài phần thẹn quá hóa giận xen lẫn với cảm giác quẫn bách vì đường cùng bí lối.
Đây là lần đầu tiên trong ký ức, cảm xúc của Chu Thời Dư hoàn toàn bị mất kiểm soát ngay trước mặt cô.
Con thú ngủ yên trong xương cốt anh đã bị đánh thức, Thịnh Tuệ bị ép chặt vào cửa xe không chừa lại bất kỳ kẽ hở nào. Hơn nữa, bởi vì Chu Thời Dư không ngừng tiến tới đòi chiếm lấy môi cô, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Cô nắm chặt tay áo không chịu tỏ ra yếu thế, trong cảm giác ngột ngạt dần dần dâng trào, cô cũng cảm nhận được sự ấm ức thầm lặng và nỗi đau sâu sắc của anh. Trong chốc lát, cô cảm thấy đồng cảm vì bản thân mình cũng bị vậy, rồi vô cớ sinh ra cảm giác thỏa mãn và vui thích.
Không biết qua bao lâu, Chu Thời Dư cuối cùng cũng chịu buông cô ra, đôi môi mỏng lùi ra vài centimet, nhìn thấy Thịnh Tuệ mất hết sức lực vùi đầu vào vai anh há miệng hô hấp dồn dập gấp gáp.
“… Mỗi ngày anh đều uống thuốc, không có thời gian cố định, bình thường đợi em ngủ say mới uống, anh sẽ sắp xếp lại tên thuốc rồi gửi cho em.”
Trong lúc cô đang bần thần, Thịnh Tuệ nghe thấy giọng nói khàn khàn và mệt mỏi của Chu Thời Dư vang trên đầu cô: “Tuệ Tuệ, em có thể giận anh, có thể mắng anh, thậm chí có thể đánh anh.”
Giọng điệu hơi khựng lại, cô nghe thấy anh run rẩy hít một hơi thật sâu, không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể ôm cô chặt hơn.
Chu Thời Dư khẽ thầm thì vào tai cô như cầu xin: “Nhưng đừng làm vậy với anh.”
“……”
“Tay của em thật sự không sao cả, không phải bị trầy xước vì kim loại, chỉ là do em vô tình chà vào vỏ cây mà thôi. Vết máu anh thấy thực ra là do em đổ quá nhiều thuốc đỏ.”
Thịnh Tuệ thẳng thắn nói nhanh đến mức cô cảm thấy nếu như mình chậm một giây, cô sẽ bị nhấn chìm bởi cơn sóng tự trách của bản thân.
“Vừa rồi khiến anh lo lắng là em sai.” Cô giơ tay ôm lại Chu Thời Dư, vỗ lưng an ủi anh, không quên nói lời cần nói:
“Nhưng Chu Thời Dư, trước kia anh đã làm như vậy với em —— Thậm chí em còn không dám hỏi nhiều. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, em chỉ có thể suy đoán trước khi đi ngủ không biết anh có ổn hay không.”
Lại một khoảng lặng dài nữa trôi qua.
Cuối cùng, Chu Thời Dư vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của cô, trên vai cô vang lên một giọng nói nghèn nghẹn:
“…. Xin lỗi em.”
Vết cắn ở khóe miệng còn đau nhức, Thịnh Tuệ nghe thấy ba chữ khó thốt ra kia, cảm nhận được sự tủi thân ấm ức, bất đắc dĩ cười:
“Sao giống như em đang bắt nạt anh thế.”
Nói xong, cô lại cảm thấy tai mình đau nhức, hóa ra là răng của Chu Thời Dư đang ấn vào sụn tai cô, anh trầm giọng nói:
“…… Em đang bắt nạt anh.”
Lướt qua vài giây làm sao có thể thỏa mãn ham muốn trả thù của người đàn ông. Sau khi chiếc răng nhọn của anh lướt qua sụn tai yếu ớt của Thịnh Tuệ, anh di chuyển xuống phía dưới, cắn vào dái tai và bên gáy cô.
“Em ỷ vào việc anh không thể làm gì được em, nên ở chỗ anh em muốn làm gì thì làm.”
Cuối cùng Chu Thời Dư ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng đặt trên xương quai xanh thẳng tắp thon gọn, thấy Thịnh Tuệ không kìm được mà hơi ngẩng đầu lên hít một hơi, anh hạ mắt xuống như đang thì thầm với chính mình:
“Thịnh Tuệ, thật ra em vẫn luôn biết, đối với em anh sẽ luôn nhân nhượng.”
Luật chơi German Heart Attack
Trên mỗi lá bài sẽ được in hình một vài loại trái cây và số lượng tương ứng. Có nhiều cách chơi nhưng mình chỉ nêu một cách cơ bản: Người chơi sẽ lần lượt ném một lá bài ra ngoài, nếu tổng số lượng của một loại trái cây của các lá bài cộng lại là 5 thì người vừa ra lá bài đó thắng và được bấm chuông, người vừa đi trước người thắng – tức là người thua – sẽ bị mất hết bài và bị phạt.
*Ảnh minh họa trò chơi German Heart Attack:
------oOo------
–
Thịnh Tuệ sợ cãi vã.
Lúc còn nhỏ, mỗi khi cô bị mẹ nhét vào tủ quần áo, tuy cách một lớp cửa tủ, một cánh cửa phòng và thậm chí cả bức tường dày màu xám nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ cha mẹ cãi nhau, cô nhắm chặt hai mắt bắt đầu đếm ngược.
Con số không bao giờ ít hơn một trăm, cha mẹ không thèm màng tới hàng xóm láng giềng, cứ thế mà lớn tiếng cãi nhau ỏm tỏi.
Mới đầu hai người chửi bới nhục mạ ngang nhau, cho đến khi có tiếng đập vỡ, không biết đó là bát cơm hay chén trà, thì tình thế bắt đầu chuyển sang cha cô đơn phương đánh đập.
Nếu cha cô tỉnh táo, bạo lực chỉ xảy ra trên người mẹ, nếu chẳng may ông ta say rượu thì Thịnh Tuệ sẽ trở thành tấm bia ngắm hoàn hảo để cha cô thể hiện vẻ nam tính của mình.
Lớn lên trong một môi trường bạo lực cộng với tình trạng thể chất khó mở miệng diễn tả khiến Thịnh Tuệ từ nhỏ đã sinh ra một cơ chế tự bảo vệ theo bản năng là lấy lòng và vâng lời. Không chỉ trong các mối quan hệ tại nơi làm việc, mà ngay cả trong cuộc hôn nhân này, sự phản kháng và bộc lộ cảm nhận của bản thân hiếm khi xuất hiện trong những lần cân nhắc lựa chọn của cô.
Nó giống như một con voi nhỏ từ nhỏ đã bị giam cầm, chân sau của nó bị trói bằng dây xích sắt, cho dù khi nó lớn lên thành một con voi khổng lồ, chỉ một cước là có thể dễ dàng bẻ gãy sợi xích mỏng manh thì nó cũng không còn nghĩ đến việc phản kháng nữa.
Thịnh Tuệ không rõ tối nay mình lấy dũng khí từ đâu mà đi giằng co với Chu Thời Dư.
Nhưng điều có thể chắc chắn là khi Thịnh Tuệ nói rõ ràng ra ba từ “Em không thích”, cô chợt nhận ra rằng có một số lời nói hoặc một số việc ta cần phải chủ động bày tỏ và cố gắng thì mới đạt được kết quả như mong muốn, chứ chỉ cứ ngồi không chờ đối phương thì không thể thực hiện được.
Hai người không tranh cãi nữa, căn lều vốn không mấy rộng rãi lại rơi vào im lặng hồi lâu.
Sự im lặng kéo dài đến tận một phút, Chu Thời Dư khó khăn mở miệng: “Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc cố tình giấu diếm cả, chỉ là anh cảm thấy nói ra sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm đau khổ, không cần thiết phải ngày nào cũng nhấn mạnh vào chuyện đó.”
“Tuệ Tuệ, anh không muốn lưng em phải gánh vác nhiều như vậy.” Anh cúi người nhìn vào mắt Thịnh Tuệ, vẫn bướng bỉnh ngoan cố: “Có em ở bên cạnh anh chính là liều thuốc tốt nhất cho anh rồi.”
Lúc này Thịnh Tuệ cảm thấy mình và Chu Thời Dư giống như hai con trâu già bướng bỉnh bị trói vào cùng một sợi dây và đưa lưng về phía nhau, tụi nó quay đầu về hai hướng ngược nhau rồi toàn lực lao về phía trước.
“Anh ——”
Thịnh Tuệ còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô quay lại thì thấy Khâu Tư vén rèm đi vào, theo sau là ba người còn lại.
“Hai người các cậu trốn lâu như vậy để làm gì? Lại lén lút làm chuyện xấu hổ sao? —— Ai da sao lại nhéo tôi?!”
Khâu Tư đau đớn rít lên, Tiêu Mính ở phía sau không khách sáo mà tiến lên nửa bước, chỉ chỉ tay ra ngoài:
“Ăn quá nhiều nên no căng luôn. Mọi người định chơi board game. Hai người các cậu có đi cùng không?”
Bầu không khí ở đây có chút căng thẳng, Thịnh Tuệ thấy chuyển biến tốt nên ngừng lại, cong mi cười: “Tớ sao cũng được.”
Chu Thời Dư nhàn nhạt đáp lại, coi như đồng ý.
Người có mối quan hệ càng tốt thì khi cãi vã càng lộ ra rõ ràng. Khi chơi game, hai người vốn trông giống như cặp song sinh dính liền hiện giờ lại ngồi đối diện, thậm chí ánh mắt cũng ít khi giao nhau.
Trò chơi mà sáu người bọn họ chơi có tên là German Heart Attack (*), dựa trên màu sắc, hoa văn và con số tương ứng mà người chơi quyết định có rung chuông ở trung tâm hay không.
(*)
Trò chơi German Heart Attack (cho 2 người trở lên): Trên mỗi lá bài sẽ được in hình một vài loại trái cây và số lượng tương ứng. Có nhiều cách chơi nhưng mình chỉ nêu một cách cơ bản: Người chơi sẽ lần lượt ném một lá bài ra ngoài, nếu tổng số lượng của một loại trái cây của các lá bài cộng lại là 5 thì người vừa ra lá bài đó thắng và được bấm chuông, người vừa đi trước người thắng – tức là người thua – sẽ bị mất hết bài và bị phạt.
Nói ngắn gọn, đây là một trò chơi thuần túy về phản ứng và tốc độ tay.
Cả đêm Thịnh Tuệ đều chơi thất thần, nhất là lần chạm phải mu bàn tay của Chu Thời Dư, sờ vào cảm thấy lạnh buốt, nửa ván game còn lại cô luôn lơ đãng nên rất nhanh bị mất hết bài trên tay.
Dựa trên luật chơi, người thua sẽ phải chọn nói ra một sự thật hoặc chịu một hình phạt.
Trong lúc những người khác đang vỗ tay ồn ào thì Chu Thời Dư vốn im lặng hồi lâu đột nhiên trầm giọng nói: “Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã.”
“……”
Bình thường nụ cười của Chu Thời Dư luôn khiến người ta kiêng kỵ ba phần nhưng bây giờ anh đang mặc đồ màu đen và gần như biến mất trong màn đêm đen tối, ngoại trừ màu da trắng lạnh lùng, một đôi mắt đen lóe lên sau cặp kính và khuôn mặt vô cảm không lộ chút cảm xúc cũng như uy lực nào.
Anh nhàn nhạt thốt ra một câu, những người khác đều im lặng, ngay cả hít thở cũng vô thức khẽ khàng hơn.
Thịnh Tuệ lúc này cúi đầu nhìn xuống chiếc chuông trên bàn, nhẹ giọng nói: “Thật và thách là như thế nào?”
Ánh mắt Khâu Tư đảo quanh hai khuôn mặt của hai người đang ngồi đối diện nhau, anh ấy hơi trợn mắt sau đó búng tay một cái: “Thật rất đơn giản, thẳng thắn thú nhận lý do tại sao tối nay hai người cãi nhau.”
“Còn về thách thì…” Anh ấy cố ý dừng lại, nụ cười trên môi trông khá thiếu đòn: “Cũng không khó đâu. Cô giáo Thịnh chỉ cần hôn sếp Chu của bọn tôi một cái thôi —— Ai da, sao lại nhéo tôi!”
Tiêu Mính trợn mắt nói: “Nếu không nói được thì câm miệng đi.”
“Không thấy tôi đang có ý tốt à!”
Trong lúc hai người đó đang cãi nhau, Thịnh Tuệ đã đi tới trước mặt Chu Thời Dư, dưới ánh mắt chăm chú sâu xa của anh cô nghiêng người hôn một cái.
Mái tóc đen xõa tung, hai đôi môi một ấm một lạnh dính vào nhau không một kẽ hở, chỉ chạm vào rồi tách ra ngay.
Động tác của cô dứt khoát và gọn gàng, trước khi mọi người kịp phản ứng, Thịnh Tuệ đã quay trở lại chỗ ngồi của mình. Bộ dạng cô không ướt át nhếch nhác, như thể cô không phải hôn người yêu mà chỉ là tùy tiện đặt môi dính vào một miếng thịt.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi chọn thách.”
“……”
Đã đến mức này, xem ra đây là mâu thuẫn không phải ai cũng có thể giải quyết được.
Buổi tối lúc chia lều ngủ, dự định ban đầu là hai cặp đôi trẻ sẽ ngủ trong hai lều đôi, còn lại hai người độc thân mỗi người sẽ ngủ trong lều đơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song Thịnh Tuệ tạm thời thay đổi ý định, nói rằng cô muốn chen chúc ngủ cùng lều với Tiêu Mính.
Cặp đôi còn lại vẫn như kế hoạch nên thuận theo tự nhiên, còn lại Khâu Tư và Chu Thời Dư tự động lập thành một nhóm.
“Này, tôi nói nhá, cậu rốt cuộc đã làm chuyện tác oai tác quái gì mà một người có tính tình tốt như Thịnh Tuệ lại bị cậu làm cho tức giận thế hả?”
Khâu Tư xách hành lý đi vào thấy Chu Thời Dư đang cầm điện thoại di động, anh ấy nhíu mày tốt bụng nói: “Vừa nãy tôi thấy cô ấy đang rửa mặt ở bên ngoài, nếu muốn xin lỗi thì nhanh đi đi.”
Cả đêm khung thoại không có phản hồi, đôi mắt đen láy của Chu Thời Dư tối sầm, nghe vậy thì đứng dậy rời khỏi lều.
Trong bóng đêm tối mịt, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ Thịnh Tuệ đang cúi xuống lấy nước lên rửa mặt cạnh chiếc thùng dành riêng cho cắm trại cách đó vài mét.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đến gần, động tác cô khựng lại rồi tiếp tục tát nước vào mặt mà không nói một lời.
“…… Đổi lều ngủ đi, lều bên anh ấm hơn chút.”
Chu Thời Dư thấy vài sợi tóc của cô bị ướt lòa xòa, anh giơ tay vén ra sau tai cô, thấp giọng hỏi lại câu hỏi chưa được trả lời trong khung thoại:
“Tuệ Tuệ, tối nay em tiêm chưa?”
“Không sao, anh và Khâu Tư ngủ trong lều lớn đi. Em và Tiêu Mính hai đứa con gái ngủ trong lều đơn không chật cũng không lạnh.”
Thịnh Tuệ không tránh né động tác gần gũi của anh, cũng không cố chấp nhắc lại chuyện anh uống thuốc.
Tương tự, cô cũng im bặt không đề cập tới chuyện tiêm thuốc của mình.
Câu đối thoại cuối cùng vừa kết thúc, Thịnh Tuệ rửa mặt xong khẽ gật đầu, nhẹ nhàng chúc anh ngủ ngon rồi quay người đi về phía căn lều nhỏ.
Chu Thời Dư lặng lẽ nhìn bóng dáng rời đi dứt khoát của cô, chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt Thịnh Tuệ cũng giống như vậy, xa cách lại khách sáo.
–
Thịnh Tuệ gần như thức suốt đêm, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ về thái độ và giọng điệu của Chu Thời Dư lúc anh nói chuyện với cô trong lúc cô rửa mặt trước khi đi ngủ.
Có lẽ là gió đêm khiến con người ta sinh ra ảo giác, cô lại có thể nghe ra sự lấy lòng và chịu thua thông qua hai câu ngắn ngủn của Chu Thời Dư.
Tiêu Mính kế bên đang hô hấp đều đặn, Thịnh Tuệ mở khóa chiếc điện thoại đang ở màn hình đen bên cạnh gối, đọc đi đọc lại tin nhắn của Chu Thời Dư.
[Z: Nước sốt tối nay nêm khá nhiều đường, bây giờ đường huyết em còn ổn không]
[Z: Đừng quên tiêm thuốc lúc 10 giờ]
[Z: Anh để vài cái chăn trong lều của em, nhớ đắp vào kẻo chân em bị lạnh nhé]
[Z: Ngủ ngon, mơ đẹp]
“……”
Kết quả của việc trằn trọc là Thịnh Tuệ không biết mình đã ngủ hay chưa, hay đã ngủ bao lâu.
Dù sao khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa thì đã có tia nắng ban mai cuối xuân xuyên qua khe hở chiếu vào trong lều, mang theo chút lạnh lẽo ẩm ướt.
Đầu óc cô mê man mơ hồ nhưng đồng hồ sinh học lúc 6 giờ 30 khó thay đổi, cô nằm trong túi ngủ không thể cử động nên cũng rất khó chịu.
Thịnh Tuệ quyết định đứng dậy đi ra ngoài lều hít thở không khí trong lành.
Nhiệt độ sáng sớm trong rừng thấp hơn tưởng tượng, khi Thịnh Tuệ ở bên ngoài lều hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào phổi làm cô ho nhẹ hai tiếng.
Sợ tiếng ho và tiếng bước chân của mình đánh thức người khác nên cô đi đến con suối nhỏ cách đó khá xa, định ngồi nghỉ trên chiếc ghế gấp nơi cô ngồi ăn tối qua, thuận tiện tận hưởng khung cảnh buổi sáng bên hồ.
Không ngờ sáng sớm đất bùn mềm xốp, lúc Thịnh Tuệ sơ ý giẫm phải cành cây gãy thì nghe thấy dưới chân mình có tiếng răng rắc vang giòn, đế giày lún xuống đất mềm, mắt cá chân bị bong gân.
Cô mất trọng tâm trong giây lát bèn vội vàng giơ tay đỡ lấy thân cây thô ráp bên cạnh, kết quả là xui càng thêm xui, khi cô kịp phản ứng thì lòng bàn tay đã bị vỏ cây xù xì làm cho trầy xước, hiện ra những mảng đỏ lớn.
Cơn đau liên hồi không thể bỏ qua, Thịnh Tuệ thầm than thở mình vụng về, cười bất đắc dĩ đi về nơi đã ăn tối hôm qua. Trên chiếc bàn gỗ đang chứa linh tinh đầy đồ lặt vặt, dụng cụ và trò board game, cô nhanh chóng tìm thấy hộp sơ cứu y tế.
Vết thương rất nông, có thể dùng nước và cồn y tế làm sạch, nhưng diện tích trầy da khá lớn. Sau khi Thịnh Tuệ bôi thuốc đỏ, cô quyết định dùng miếng gạc duy nhất trong hộp sơ cứu quấn lòng bàn tay phải lại.
Tay trái của cô là tay không thuận nên động tác bôi thuốc và băng bó có chút vụng về. Một phút sau, Thịnh Tuệ nhìn bàn tay mập mạp trắng phau như tay gấu của mình, lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ.
Đang khi cô tự hỏi liệu làm như vầy có lố quá không thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới.
Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Dư cũng tỉnh dậy sớm giống mình đang đứng cách đó mấy mét, ánh mắt anh rơi đúng vào bàn tay phải bị thương đang giơ lên của cô.
“Tay em bị sao vậy?”
Anh đột nhiên nhíu mày thật chặt, vừa nói vừa sải đôi chân dài bước tới, mắt đảo qua vỉ nướng bên cạnh cô, khẽ thấp giọng hỏi với vẻ vội vàng hiếm thấy: “Sao lại bị như vầy?”
Thịnh Tuệ nghĩ chắc Chu Thời Dư hiểu lầm vết thương của cô là do vỉ nướng kim loại gây ra, lo lắng cô bị uốn ván nên mới vội vàng như thế.
“Không sao đâu.” Cô đặt tay phải ra sau lưng, mím môi.
“Nhưng tay em vẫn đang chảy máu, rỉ ra khỏi lớp băng gạc kìa.” Chu Thời Dư cúi người ép Thịnh Tuệ nhìn anh, dùng con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Để anh nhìn xem, sẽ không làm em đau đâu. Anh bảo đảm.”
“……”
Thấy Thịnh Tuệ vẫn thờ ơ rủ mắt xuống, anh càng nhíu mày chặt hơn, tông giọng hạ thấp đem lại cảm giác áp bức tuyệt đối không cho người khác từ chối: “Anh chỉ muốn xem vết thương của em thôi, chuyện này cũng không được sao?”
Thịnh Tuệ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến khó hiểu, so với đêm qua, thân phận của hai người đang đảo ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không giải thích màu đỏ như máu của miếng gạc là đến từ lọ thuốc đỏ, nhớ lại câu trả lời quanh co tối qua, cô nói mơ hồ:
“Anh không cần lo lắng, em đã xử lý vết thương rồi, anh cứ làm việc anh muốn làm là được.”
Bầu không khí im lặng chết chóc xung quanh như đông cứng lại, cô tránh ánh mắt của đối phương, tàn nhẫn cướp câu nói y hệt tối qua mà Chu Thời Dư đã nói với mình:
“Hiếm khi có cơ hội ra ngoài một lần, chúng ta nhất định phải nói chuyện này ——”
“……”
Cô chưa kịp nói xong, người đàn ông đã hết kiên nhẫn không còn muốn nói nhảm nữa, anh nghiến chặt hai khớp cắn hai bên, cúi xuống bế ngang Thịnh Tuệ lên rồi đi về phía bãi đậu xe đằng xa với vẻ mặt lạnh lùng.
Thịnh Tuệ không muốn Chu Thời Dư vất vả, cô càng hiểu rõ sức phản kháng của mình ở mức nào, cô chỉ cụp mắt xuống để mặc Chu Thời Dư bế đến cửa phụ xe hơi rồi đặt cô xuống.
Eo sau của cô áp vào cửa xe cứng rắn, cái lạnh xuyên qua lớp vải thấm vào tận xương tủy, bàn tay phải vẫn luôn để ra sau lưng âm thầm lên tiếng kháng nghị.
Từ hơi thở sâu kìm nén và nhẫn nại của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ tột độ của anh.
“…. Là đồ kim loại làm em bị thương sao?”
Cuối cùng, Chu Thời Dư cũng chỉ ôm cô vào lòng, mùi gỗ lạnh tràn ngập vô cùng nồng đậm. Anh áp trán mình vào trán cô, giọng khàn khàn nhưng không khó để nghe ra anh đang cố gắng mềm mỏng: “Nếu là vậy thì bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”
Làn da của Thịnh Tuệ sắp bị hơi thở nóng bỏng của anh thiêu cháy, những lý do thoái thác không chịu thẳng thắn chân thành tối qua của anh vang vọng bên tai cô, cô nhắm mắt và quay đầu đi:
“Em không phải là cố tình giấu giếm ——”
Giây tiếp theo, môi dưới Thịnh Tuệ bị cắn mạnh, cảm giác đau nhói lập tức cuốn tới làm phôi phai vết xước trên tay phải của cô.
Nụ hôn không cho từ chối vô cùng mãnh liệt, mang theo chút cảnh cáo và khiển trách, có vài phần thẹn quá hóa giận xen lẫn với cảm giác quẫn bách vì đường cùng bí lối.
Đây là lần đầu tiên trong ký ức, cảm xúc của Chu Thời Dư hoàn toàn bị mất kiểm soát ngay trước mặt cô.
Con thú ngủ yên trong xương cốt anh đã bị đánh thức, Thịnh Tuệ bị ép chặt vào cửa xe không chừa lại bất kỳ kẽ hở nào. Hơn nữa, bởi vì Chu Thời Dư không ngừng tiến tới đòi chiếm lấy môi cô, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Cô nắm chặt tay áo không chịu tỏ ra yếu thế, trong cảm giác ngột ngạt dần dần dâng trào, cô cũng cảm nhận được sự ấm ức thầm lặng và nỗi đau sâu sắc của anh. Trong chốc lát, cô cảm thấy đồng cảm vì bản thân mình cũng bị vậy, rồi vô cớ sinh ra cảm giác thỏa mãn và vui thích.
Không biết qua bao lâu, Chu Thời Dư cuối cùng cũng chịu buông cô ra, đôi môi mỏng lùi ra vài centimet, nhìn thấy Thịnh Tuệ mất hết sức lực vùi đầu vào vai anh há miệng hô hấp dồn dập gấp gáp.
“… Mỗi ngày anh đều uống thuốc, không có thời gian cố định, bình thường đợi em ngủ say mới uống, anh sẽ sắp xếp lại tên thuốc rồi gửi cho em.”
Trong lúc cô đang bần thần, Thịnh Tuệ nghe thấy giọng nói khàn khàn và mệt mỏi của Chu Thời Dư vang trên đầu cô: “Tuệ Tuệ, em có thể giận anh, có thể mắng anh, thậm chí có thể đánh anh.”
Giọng điệu hơi khựng lại, cô nghe thấy anh run rẩy hít một hơi thật sâu, không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể ôm cô chặt hơn.
Chu Thời Dư khẽ thầm thì vào tai cô như cầu xin: “Nhưng đừng làm vậy với anh.”
“……”
“Tay của em thật sự không sao cả, không phải bị trầy xước vì kim loại, chỉ là do em vô tình chà vào vỏ cây mà thôi. Vết máu anh thấy thực ra là do em đổ quá nhiều thuốc đỏ.”
Thịnh Tuệ thẳng thắn nói nhanh đến mức cô cảm thấy nếu như mình chậm một giây, cô sẽ bị nhấn chìm bởi cơn sóng tự trách của bản thân.
“Vừa rồi khiến anh lo lắng là em sai.” Cô giơ tay ôm lại Chu Thời Dư, vỗ lưng an ủi anh, không quên nói lời cần nói:
“Nhưng Chu Thời Dư, trước kia anh đã làm như vậy với em —— Thậm chí em còn không dám hỏi nhiều. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, em chỉ có thể suy đoán trước khi đi ngủ không biết anh có ổn hay không.”
Lại một khoảng lặng dài nữa trôi qua.
Cuối cùng, Chu Thời Dư vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của cô, trên vai cô vang lên một giọng nói nghèn nghẹn:
“…. Xin lỗi em.”
Vết cắn ở khóe miệng còn đau nhức, Thịnh Tuệ nghe thấy ba chữ khó thốt ra kia, cảm nhận được sự tủi thân ấm ức, bất đắc dĩ cười:
“Sao giống như em đang bắt nạt anh thế.”
Nói xong, cô lại cảm thấy tai mình đau nhức, hóa ra là răng của Chu Thời Dư đang ấn vào sụn tai cô, anh trầm giọng nói:
“…… Em đang bắt nạt anh.”
Lướt qua vài giây làm sao có thể thỏa mãn ham muốn trả thù của người đàn ông. Sau khi chiếc răng nhọn của anh lướt qua sụn tai yếu ớt của Thịnh Tuệ, anh di chuyển xuống phía dưới, cắn vào dái tai và bên gáy cô.
“Em ỷ vào việc anh không thể làm gì được em, nên ở chỗ anh em muốn làm gì thì làm.”
Cuối cùng Chu Thời Dư ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng đặt trên xương quai xanh thẳng tắp thon gọn, thấy Thịnh Tuệ không kìm được mà hơi ngẩng đầu lên hít một hơi, anh hạ mắt xuống như đang thì thầm với chính mình:
“Thịnh Tuệ, thật ra em vẫn luôn biết, đối với em anh sẽ luôn nhân nhượng.”
Luật chơi German Heart Attack
Trên mỗi lá bài sẽ được in hình một vài loại trái cây và số lượng tương ứng. Có nhiều cách chơi nhưng mình chỉ nêu một cách cơ bản: Người chơi sẽ lần lượt ném một lá bài ra ngoài, nếu tổng số lượng của một loại trái cây của các lá bài cộng lại là 5 thì người vừa ra lá bài đó thắng và được bấm chuông, người vừa đi trước người thắng – tức là người thua – sẽ bị mất hết bài và bị phạt.
*Ảnh minh họa trò chơi German Heart Attack:
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro