Mùa Xuân Của Anh

Phải thích nhiều cỡ nào mới có thể làm được như thế.

Đào Chi Chi Chi

2024-07-22 13:54:33

Editor: Cỏ May Mắn



Mưa phùn và gió lạnh khiến cái ôm bất ngờ này trở nên ấm áp lạ thường.

Khoảnh khắc Thịnh Tuệ được kéo vào trong lòng anh, được bao bọc trong chiếc áo khoác lớn màu đen của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình được đối xử trân trọng.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Chu Thời Dư cũng dao động khi anh ôm lấy cô, dù vậy, người đàn ông này vẫn không quên bọc cô cẩn thận trong chiếc áo khoác khô ráo và sạch sẽ để cô không dính ẩm ướt từ áo khoác mà bị cảm lạnh.

Theo sau mùi hương gỗ nồng nàn, hơi thở đầy hormone nam tính của Chu Thời Dư xộc vào mũi cô, giống như cái ôm bất ngờ này, nó không chỉ là sự dịu dàng, mà còn là cảm giác áp bức và niềm khao khát chinh phục bẩm sinh của đàn ông khiến cô không thể kháng cự.

Chỉ trong vài giây, Thịnh Tuệ cảm thấy mình như sắp chết đuối trong cuộc thi im lặng này.

 

Đầu cô đang tựa vào lồng ngực rắn chắc của Chu Thời Dư, hiển nhiên cô không thể dùng tay đẩy ra, đầu óc hỗn loạn của Thịnh Tuệ đang cố gắng hết công suất, cuối cùng, cô như con rùa đen rụt đầu mà ngập ngừng nói:

“……  Ôm như thế này có vẻ không thể di chuyển được đâu.”

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ, Chu Thời Dư dựa vào vai cô, thanh âm trầm ấm mê người: “Em chưa thử qua mà, sao biết là không được.”

“Nhưng như này em không thở được.”

Thịnh Tuệ cảm thấy bàn tay trên eo mình buông lỏng ra, cô đứng thẳng dậy, lại nhìn thấy sự dịu dàng quen thuộc của Chu Thời Dư, như thể cơn hoảng loạn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nhẹ giọng nói: “Chìa khóa nhà anh sẽ đưa em sao?”

Trước giờ cô luôn để ý đến cảm xúc, cô sẽ theo bản năng mà quan tâm đến cảm nhận của người khác, cố gắng làm hài lòng mọi người nhiều nhất có thể.

Thịnh Tuệ không nghe rõ câu nói của anh trước khi được anh ôm, cô cũng biết chuyện không vui này là vì cô do dự chuyện hai người cùng sống chung.

Trước khi kết hôn, hơn một lần Chu Thời Dư đã thẳng thắn nói rằng anh muốn có một cuộc hôn nhân lâu dài và ổn định, cô là người chủ động đề nghị kết hôn nhưng lại muốn chồng mình phải gánh chịu hậu quả vì sự bốc đồng của cô.

“Em không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không hiểu làm sao để ứng xử với những hành động thân mật.”

Chu Thời Dư im lặng chăm chú nhìn cô khiến cô càng thêm xấu hổ, Thịnh Tuệ cụp mắt xuống, dưới ống tay áo dài, cô bồn chồn xoa xoa tay rồi nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: “Nhưng em sẽ nhanh chóng học cách thích ứng.”

Sợ là nói suông như vậy thì hơi qua loa nên cô nhanh chóng ngẩng đầu lên bổ sung: “Là loại mỗi ngày tiến bộ một chút.”

Nghe lời nói vụng về mà chân thành của cô, Chu Thời Dư cầm dù bước gần thêm một bước, không muốn vai cô dính mưa dù chỉ nửa giọt, nói đùa: “Nghe như đang đi trả nợ khoan vay nhỉ.”

Nỗi lo lắng trong lòng Thịnh Tuệ trong nháy mắt bị phép so sánh của anh đánh bay, cô thấy anh đang đưa tay về phía cô, ngón tay anh thon dài với những khớp xương rõ ràng.

Nhìn ánh mắt hoang mang của cô, Chu Thời Dư tươi cười hiền hòa như ngọc: “Nếu đã cho vay, anh cũng nên đòi chút lãi.”

“……”

Cô ngoan ngoãn nắm lấy tay trái của anh, Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình được bao bọc trong lòng bàn tay to lớn, cong môi nói: “Có vậy mà cũng đòi lãi, nhà tư bản nào cũng khôn như anh à?”

Chu Thời Dư vui vẻ đồng ý với nhận xét của cô: “Cảm ơn em đã khen.”

Đôi vợ chồng mới cưới không còn khách sáo vấn đề đưa đón nữa, Chu Thời Dư lái xe đưa Thịnh Tuệ về nhà, vì con đường đi thẳng đến tòa cô ở đang được tu sửa nên chỉ có thể đưa cô đến cổng tiểu khu.

Trong tiểu khu có một bà cụ mở sạp bán trái cây, Thịnh Tuệ nhớ tới Tiêu Mính rất mê ăn xoài nên đến lựa vài quả rồi xách túi về nhà.

Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động cũng không có một bóng người, Thịnh Tuệ đi vào dọn dẹp sơ qua, cô thấy sắp đến giờ Tiêu Mính về nhà nên đi rửa xoài và cắt miếng rồi đặt lên bàn ăn.

Nhưng đến 6 giờ 30 tối vẫn không thấy cô ấy về.

Bình thường nếu có tăng ca Tiêu Mính sẽ luôn gọi điện báo trước, Thịnh Tuệ nghĩ đến kẻ theo dõi cô ấy nhắc đến tối qua, lòng cô thắt lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.

Sau sáu tiếng bíp cuộc gọi mới được kết nối, Thịnh Tuệ vội vã nói: “Cậu không sao chứ?”

Đầu dây bên kia ồn ào, vài giây sau, một giọng nói nghẹn ngào phát ra: “…Tớ, tớ đang ở đồn cảnh sát.”



Thịnh Tuệ nhanh chóng lao đến đồn cảnh sát, Tiêu Mính lúc này đã chuyển sang chế độ chiến đấu.

“Đồng chí cảnh sát, xin anh điều tra cho rõ ràng, mấy ngày nay người này theo dõi tôi, hôm nay còn bị anh họ tôi bắt được —— như vậy mà không bị giam giữ sao?!”

Thấy cô ấy kích động, viên cảnh sát đối diện đứng dậy rót cho cô ấy một cốc nước ấm, kiên nhẫn giải thích: “Cô Tiêu, chúng tôi không nghi ngờ lời nói của cô, nhưng hành vi của anh ta không cấu thành trách nhiệm hình sự, chiếu theo quy định cảnh sát cũng không thể tạm giam anh ta được.”

“Nhưng anh ta uy hiếp tính mạng của tôi rất nghiêm trọng!” Tiêu Mính đứng lên, chỉ vào người bên cạnh nói: “Ngày nào anh ta cũng theo tôi về nhà, hôm nay còn xông ra ngoài đường chạy trốn, nếu như không có anh họ tôi ở đây, ai biết được anh ta sẽ làm gì!”

“Ai nói tôi tới tìm cô? Tôi cũng có bạn sống ở đây, không được sao?”

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da hết lần này đến lần khác cười lạnh, chỉ vào vết thương trên mặt: “Có nhân chứng thấy tôi theo dõi cô không? Tôi cảm thấy cô vô cớ đánh người thì đúng hơn. Cô có tin tôi đi kiện cô vì cố ý gây thương tích cho người khác—”

Tiêu Lãng ở phía sau Tiêu Mính nghe vậy cũng sôi máu lên liền đấm một cái vào đầu anh ta: “Kiện đi, mày nghĩ tao sợ mày à!”

“Làm gì vậy hả! Vào đồn cảnh sát mà còn dám đánh nhau à!”

Viên cảnh sát đập bàn, nhìn người đàn ông mặc vest đang đắc ý: “Còn anh nữa! Anh thực sự cho rằng không theo dõi thì coi trời bằng vung à?”

“Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh ôm cô ấy thì sẽ phạm tội quấy rối tình dục! Có thể bị giam giữ mười ngày nửa tháng đấy!”

Cuối cùng, người đàn ông mặc vest miễn cưỡng nói một tiếng xin lỗi.

Theo dõi quấy rầy là thật nhưng hành vi chưa thành và cũng không có chứng cứ, Tiêu Mính dù có tức giận đến đâu cũng không thể khiến kẻ xấu phải trả giá đắt.

Ngược lại, vì cô ấy đã làm lộ bản chất xấu xa của anh ta nên hạng mục đầu tư cô ấy bận bịu nửa năm qua xem như tan thành mây khói.

Tiêu Mính quay lại, nhìn thấy Thịnh Tuệ đang vội vã chạy tới cách đó không xa, đôi mắt cô ấy bỗng đỏ hoe.

Cô ấy lao đến ôm chặt Thịnh Tuệ, giọng nói uất ức như một đứa trẻ: “Đáng lẽ tớ nên nghe lời cậu từ sớm.”

“Cậu không sao là tốt rồi.” Thịnh Tuệ vỗ lưng an ủi cô: “Mau chuyển đi thôi, không thể ở chỗ đó được nữa.”

“Ừ, anh họ nói tớ qua nhà anh ấy ở một thời gian.” Tiêu Mính giọng ồm ồm đồng ý. Cô ấy lo lắng cho cô: “Còn cậu thì sao? Muốn chen chúc ở chung phòng với tớ không?”

Tiêu Lãng không nhịn được mà xen vào: “Thịnh Tuệ cùng đến ở luôn đi, lỡ tên súc sinh kia quay lại trả đũa thì sao. Hai em chia nhau ngủ ở phòng ngủ chính và phòng cho khách, còn anh tạm bợ nằm ở phòng khách cũng được.”

Thịnh Tuệ từ chối: “Em trai em thường ở kí túc xá trường, em sẽ qua nhà mẹ ở nhờ hai ngày.”

Hai anh em họ Tiêu đều biết hoàn cảnh gia đình cô, có tận tình khuyên bảo cũng vô ích, cuối cùng Tiêu Mính đành dặn dò: “Khi nào cậu về nhà nhớ gọi cho tớ nhé.”

“Tớ biết rồi.”

 

Nhìn hai người họ lên xe rời đi, khóe miệng Thịnh Tuệ rũ xuống.

Thuê nhà mới thì không được, đến khách sạn ở thì có thể bị theo dõi trả thù, về nhà mẹ thì càng không được vì ba dượng Hứa Tự không thích sự xuất hiện của cô, mỗi lần Tết đến gọi cô đi về ăn cơm đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông, bây giờ đến xin ở nhờ chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên ngoài đồn cảnh sát ít người qua lại, Thịnh Tuệ dựa vào lan can nhìn đồng hồ hiển thị đã hơn 8 giờ tối, cô cười khổ một tiếng.

Sao tự dưng mình rơi vào hoàn cảnh lưu lạc không chỗ đến đi, không nơi để về thế này?

Bắt taxi từ đồn cảnh sát tới khách sạn ở đến khi trời sáng chắc là sẽ ổn thôi; trong lòng Thịnh Tuệ nghĩ vậy, cô cúi đầu lướt danh sách trò chuyện, đầu ngón tay bỗng dừng lại ở avatar hình mèo.

Rốt cuộc cô cũng nhớ ra, có người từng nói vẫn luôn chờ cô về nhà.

Điện thoại gọi cho Chu Thời Dư đã được kết nối, Thịnh Tuệ mở miệng nói mới phát hiện cô đứng trong gió lạnh đã lâu nên giọng hơi run run:

“Ngài.”

Anh vẫn kiên nhẫn chờ cô nói tiếp nửa câu sau, Thịnh Tuệ nghe thấy tiếng thở đều đặn vững vàng bên kia, đột nhiên cảm thấy có hơi ấm ức:

“……. Em muốn về nhà.”

“Em đang ở đâu?” Chu Thời Dư không hỏi nguyên do, sau khi biết Thịnh Tuệ đang ở đồn cảnh sát, anh nhẹ nhàng đáp: “Anh sẽ đến ngay.”

Lúc này bên kia truyền ra một giọng chất vấn: “Sếp Chu đang sốt ruột muốn đi đâu thế? Đồ ăn ngon còn chưa dọn ra đấy.”

“Hôm khác lại gặp.” Trong điện thoại giọng của anh nghe rất nhỏ, chắc là đang đưa điện thoại ra xa.

“Tôi đi đón vợ tôi.”

“Sếp Chu thế mà kết hôn rồi? Mấy cô nàng trong công ty chúng tôi biết tin này chắc lòng đau tan nát mất thôi. Thôi cậu mau đi đi, hôm nào đưa vợ tới gặp nhé.”

“Được.”

Chờ đến khi bên kia yên tĩnh hoàn toàn, Thịnh Tuệ mới dám nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ăn tiệc sao? Em có làm phiền không?”

“Cùng người quen ăn cơm thôi.” Chu Thời Dư khởi động xe, đột nhiên thấp giọng cười: “Với lại đây là lần đầu tiên bà Chu chủ động nhờ anh giúp đỡ, cơ hội hiếm có đấy.”

“……”

Vành tai Thịnh Tuệ hơi nóng lên, cô nghe thấy anh thông báo: “Bây giờ anh đang lái xe đến đó, chắc tầm 15 phút nữa, em lạnh thì vào nhà cho ấm.”

Thịnh Tuệ khô khan đáp lại một tiếng, cô không nghĩ ra chuyện gì để nói, càng không định sẽ nói chuyện, cô nhìn bóng tối xa xăm đằng trước, do dự xem có nên cúp máy hay không.

“Thịnh Tuệ.”

Chu Thời Dư đột nhiên gọi tên cô, dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu sự lo lắng và bồn chồn của cô: “Nếu không có gì để nói, em không cần phải cúp điện thoại đâu.”

Anh không nói gì nữa, trong chốc lát, trong ống nghe chỉ còn lại hai tiếng hít thở đều đặn, tuy mỏng manh nhưng khiến người ta yên tâm.



Mười lăm phút sau, người đàn ông tới đúng hẹn.

Trong lúc chờ đợi, cảnh sát trực ban nhận lệnh nên nhiều lần mang theo nước ấm và chăn tới, anh còn hỏi Thịnh Tuệ có muốn vào trong nghỉ ngơi không, nhưng cô lịch sự từ chối.

Thứ nhất, cô không muốn khiến mình trông quá đáng thương, thứ hai, cô thoáng nhìn thấy chiếc Aston Martin quen thuộc từ xa chạy tới, ánh đèn xe càng lúc càng đến gần, đôi mắt long lanh như nước của cô ánh lên sáng ngời.

Cửa ghế lái mở ra, Chu Thời Dư bước xuống, trên tay anh có vắt một chiếc áo khoác đen, ánh trăng lạnh lẽo phác họa dáng người mảnh khảnh của anh đang đi về phía cô.

Dừng lại trước mặt cô, Thịnh Tuệ ngoan ngoãn đứng yên để anh mặc áo khoác cho mình, anh cúi người thấp giọng hỏi: “Sao em không vào trong thế, em không lạnh à?”

Thịnh Tuệ khẽ nâng cằm lắc đầu.

Dáng vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh của cô khiến người ta mềm lòng, Chu Thời Dư giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu Thịnh Tuệ, bảo cô quay lại xe trước.

Trong xe đã bật điều hòa sẵn, trên ghế phụ có lót một cái chăn dày, mùi thơm tho sạch sẽ. Thịnh Tuệ đặt chăn lên chân, qua kính xe nhìn thấy Chu Thời Dư đang trò chuyện với cảnh sát, trong lòng cô cảm xúc ngổn ngang.

Hóa ra được người khác quan tâm che chở là cảm giác như thế này.

Rất nhanh tiếng đóng cửa vang lên, Chu Thời Dư ngồi trên ghế lái cúi đầu thắt dây an toàn, mùi rượu nhàn nhạt trên người anh thoang thoảng tỏa ra trong xe.

Thịnh Tuệ đặc biệt nhạy cảm với mùi rượu, cô hỏi theo bản năng: “Anh uống rượu sao?”

“Không uống.” Chu Thời Dư cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng bệch vì lạnh của cô, anh tăng nhiệt độ trong xe: “Anh biết em không thích người khác uống rượu.”

Thịnh Tuệ từng nghe qua về văn hóa bàn rượu, cô không muốn chồng phải hy sinh cho “sở ghét” của mình nên giải thích: “Lúc em còn bé, ba em rất nóng tính, mỗi lần ông ấy uống say về nhà đều ném đồ đạc, chửi bới, đánh người”.

Thật không dễ dàng để thẳng thắn kể ra mặt tối của gia đình mình, Thịnh Tuệ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thật ra em không phản đối việc uống rượu, em chỉ sợ người ta không thể kiểm soát cảm xúc của họ thôi.”

Thái độ của Chu Thời Dư hơi khác thường, anh vẫn chưa đáp lại Thịnh Tuệ mà lặng lẽ khởi động xe ô tô, sự im lặng đột ngột làm Thịnh Tuệ rất bối rối.

Cô cảm thấy có vẻ cô nói “không thể kiểm soát cảm xúc” là nguyên nhân gây ra sự im lặng này.

Nhưng Chu Thời Dư là người ổn định cảm xúc nhất mà cô từng gặp, ngay cả khi anh tức giận trong bệnh viện ngày hôm đó, anh vẫn luôn nở một nụ cười dịu dàng, đôi khi anh tốt tính đến nỗi Thịnh Tuệ cảm thán anh không giống người bình thường chút nào.

Cả hai lặng lẽ lái xe suốt quãng đường về nhà.

 

Chu Thời Dư sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng, có thể ngắm cảnh biển 360 độ, tòa nhà xây dựng mỗi tầng một căn hộ mang lại sự riêng tư tuyệt vời.

Giống như trong cuộc gọi video lần trước, căn hộ rộng 200 mét vuông được thiết kế theo phong cách xám nhạt lạnh lùng, điểm xuyết một số ít tông màu sặc sỡ, nhìn đâu cũng thấy đồ cho mèo: đồ chơi của mèo, bát cơm, máy lọc nước uống, ổ mềm và đồ cào móng.

Thịnh Tuệ đột ngột chuyển đến đây, mặc dù cô đã về nhà lấy vài bộ quần áo nhưng đồ dùng hằng ngày vẫn là dùng của Chu Thời Dư.

“Bên này là phòng ăn và phòng khách; phòng tập thể dục, phòng máy tính và phòng họp nằm ở hành lang phía đông; còn phía tây là hai thư phòng và phòng ngủ.”

Chu Thời Dư đưa Thịnh Tuệ đi một vòng quanh nhà, khi đi ngang qua một thư phòng nọ, bước chân của anh hơi dừng lại: “Phòng này sử dụng cho công việc, bình thường sẽ đóng cửa, ở nhà dì giúp việc cũng sẽ không được vào.”

Thịnh Tuệ hiểu ý anh: “Dạ, em không đi lung tung đâu.”

Phòng ngủ thông với phòng quần áo, bốn phía quanh tường đều lắp tủ quần áo sát đất, ở giữa phòng có tủ kính trưng bày trang sức, trông rất quý phái.

Chu Thời Dư chỉ vào các tủ quần áo và tủ trưng bày trang sức, nói: “Dì đã lau dọn rồi, em muốn đặt đồ ở đâu cũng được.”

Thịnh Tuệ nghĩ cho dù cô có mang hết đồ trong tủ quần áo nhà cô cũng không lấp đầy tủ ở đây, còn dây chuyền và trang sức của cô thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy cô yên lặng gật đầu.

Cất quần áo xong, hai người đi đến nhà ăn, Thịnh Tuệ đang định hỏi xem lấy nước ở đâu thì nghe tiếng mèo kêu ở hành lang phía đông.

Chú mèo lông màu đen trắng đang thò đầu vào góc tường, dùng đôi mắt tròn xoe như trân châu nhìn chằm chằm Thịnh Tuệ, vài giây sau nó chầm chậm đi về phía cô, chiếc đuôi vểnh lên quét qua mắt cá chân của cô.

Bình An ở ngoài tròn trịa hơn cô tưởng tượng, Thịnh Tuệ cúi xuống bế chú mèo lên, nghe nó nằm trong vòng tay mình kêu meo meo không ngừng.

Cô gãi gãi cằm con mèo, tò mò hỏi: “Tại sao gọi nó là Bình An ạ?”

Đồng nghiệp và bạn bè xung quanh cô nuôi thú cưng đều lấy tên tiếng Anh hoặc tên có ý nghĩa gì đó, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nghe thấy một cái tên mèo bình dân như vậy.

“Khi còn nhỏ nó hay bị bệnh lắm.” Chu Thời Dư lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, đổ vào một cái nồi nhỏ rồi đun trên lửa liu riu: “Anh hy vọng nó bình an khỏe mạnh.”

Anh lấy một bình thủy tinh từ trong tủ bát, xoay người dựa lưng vào bàn đá hoa cương, nhìn Thịnh Tuệ đang để cho Bình An thè lưỡi liếm mặt cô, đôi mắt cô cong cong, nở nụ cười ngọt ngào.

Một người một mèo, là Tuệ Tuệ của anh và Bình An.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Tuệ bình an.

Tuế tuế bình an. (*)

(*)

Tuế tuế bình an (岁岁平安): nghĩa là “Luôn luôn bình an”, đây là câu chúc thường dùng bên Trung Quốc. Tên nữ chính Tuệ (穗) đọc gần giống Tuế (岁).

Chu Thời Dư nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên nhớ đến mùa hè sáu năm trước.

Anh đeo khẩu trang đến quán cà phê, nhìn thấy cô nhân viên bán thời gian Thịnh Tuệ đang trêu mèo trong góc khuất, nụ cười lúc ấy cũng vô tư vô lo như thế này.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ như in khung cảnh khi ấy, ánh chiều tà buông trên vai cô, giữa những đốm sáng vàng tươi nhảy nhót, cô ở riêng một góc trời không ai chú ý lặng lẽ khoe sắc.

Chỉ có anh là khán giả duy nhất chứng kiến ​​khoảnh khắc huy hoàng rực rỡ đó.

“Hồi trước em cũng muốn nuôi mèo trong nhà, nhưng không may bạn cùng phòng em bị dị ứng với lông mèo.”

Giọng nói của cô kéo anh trở lại, Chu Thời Dư nhìn thấy Thịnh Tuệ ôm con mèo trên vai. Cô tiếc nuối nói: “Thật ra cô ấy cũng rất thích mèo, bọn em thử nhiều cách rồi nhưng vẫn bị dị ứng.”

Tắt bếp, Chu Thời Dư đổ sữa ấm vào máy pha sữa, sau đó lần lượt thêm bột nghệ và bột quế vào bình rồi khởi động máy: “Trước tiên cô ấy cần đến khoa hô hấp để xét nghiệm globulin miễn dịch (*). Tùy vào chỉ số này cao hay thấp bác sĩ sẽ kê thuốc Omalizumab, đây là thuốc điều trị bệnh hen suyễn và dị ứng, có thể làm suy yếu phản ứng dị ứng. Mỗi đợt điều trị kéo dài khoảng nửa năm.”

(*)

Globulin miễn dịch: bản chất là glycoprotein, có vai trò giúp cho hệ miễn dịch nhận biết và chống lại các tác nhân lạ xâm nhập vào cơ thể.

Tiếng máy móc dừng lại, Chu Thời Dư lấy một chiếc ly sứ màu trắng từ tủ âm tường, đổ bọt sữa sền sệt màu vàng nhạt vào cốc, cuối cùng rắc một ít bột nghệ lên trang trí.

“Nếu sau này có điều kiện thì cũng có thể đến khoa dị ứng để điều trị giảm mẫn cảm dị ứng. Trong đó có một cách là tiêm, hai lần một tuần, thời gian tiêm tùy người mà khác nhau.”

Anh chạm vào thành ly để đảm bảo nó không còn nóng phỏng tay mới đẩy ly qua: “Chi phí không cao nhưng vì phải tiêm thường xuyên nên cũng mất thời gian, với lại thuốc giảm mẫn cảm yêu cầu phải được bảo quản ở nhiệt độ thấp.”

Chu Thời Dư miêu tả quá quá chi tiết, bỗng chốc Thịnh Tuệ hoảng hốt tưởng người dị ứng với lông mèo đang đứng trước mặt cô.

“… Phải thích bao nhiêu mới có thể làm được như vậy.” Thịnh Tuệ không khỏi cảm thán. Cô bị đồ uống trước mắt hấp dẫn: “Cái này là cho em sao?”

Cô cứ tưởng anh hâm nóng sữa là để cho Bình An.

Chu Thời Dư một tay ôm mèo, một tay đặt ly sữa vào bàn tay cô: “Ban đêm bên ngoài có gió lạnh, em lại đến ngủ ở một nơi mới, có thể sẽ chưa quen.”

“Trong này có bột quế và bột nghệ, có thể xua cảm lạnh và giúp ngủ ngon, còn tốt cho bệnh nhân tiểu đường, em thử đi.”

Thịnh Tuệ trước giờ luôn ăn uống qua loa, đây là lần đầu tiên cô thấy sữa được uống như thế này. Cô nhấp vài ngụm sữa, trong khoang miệng cô tràn ngập mùi sữa thơm dịu xen lẫn với mùi quế và nghệ.

Cô thấy mới lạ, không kìm được mà uống thêm vài ngụm nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, ánh mắt Chu Thời Dư trở nên dịu dàng, anh không khỏi nghĩ đến câu cảm thán vừa rồi của Thịnh Tuệ, miệng cười không rõ ý gì.

Đúng vậy, phải thích nhiều cỡ nào mới có thể làm được như thế.

Sau khi uống sữa, toàn bộ dạ dày của Thịnh Tuệ đều cảm thấy ấm áp, các dây thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.

Cũng may Chu Thời Dư làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, lúc cô ở phòng khách chơi với Bình An, anh đã tắm rửa xong, lúc Thịnh Tuệ về phòng ngủ đã thấy anh dựa vào đầu giường xem máy tính bảng.

Người đàn ông mới tắm xong nên đầu tóc xõa tung mềm mại, vài sợi tóc trước trán rũ xuống che mắt và lông mày, bộ đồ ngủ cũng không cài khuy trên cùng giống như ban ngày, cổ áo mở ra để lộ một mảng da trắng và bộ ngực săn chắc.

Chu Thời Dư lúc này ít đem lại cảm giác tài hoa, lịch lãm, cấm dục, mà càng thêm giản dị và dễ gần, cũng như một chút quyến rũ mê hoặc người khác.

Thịnh Tuệ không dám nhìn thêm, cô vội vàng cầm quần áo bước vào phòng tắm, cô tắm chậm rãi, sấy khô từng sợi tóc mà không để lại chút ẩm ướt nào, sau đó cắn răng mở cửa đi ra ngoài.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, mới ngày đầu chung sống cô không thể ngủ ở phòng khách.

Ngủ chung một giường dường như là sự lựa chọn duy nhất.

Cô chỉ có thể từng bước từng bước mà đi đến mép giường, không biết sẽ nói gì với Chu Thời Dư nên cô cẩn thận vén chăn lên.

Thấy cô đã nằm ngay ngắn, Chu Thời Dư đặt máy tính bảng xuống, bình tĩnh dò hỏi: “Tắt đèn ngủ nhé em?”

“……  Vâng.”

 

Biểu hiện của anh quá thản nhiên và bình tĩnh, nếu cô cứ ngượng ngùng mãi thì lại giống như làm ra vẻ.

Tiếng tim đập như sấm bên tai, Thịnh Tuệ cảm thấy vị trí bên cạnh cô hơi chùng xuống, Chu Thời Dư nằm ngay bên cạnh cô, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Vậy cô có nên nói gì không?

Vợ chồng mới kết hôn lần đầu ngủ chung giường, có phải làm gì đó không?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy mình cứng đờ như một khúc gỗ, nhiều cảnh tượng trong đầu cứ quay tới quay lui, nhưng chờ mãi Chu Thời Dư không có động tĩnh gì.

Lặng lẽ liếc mắt sang một bên, cô phát hiện anh đang yên lặng nằm thẳng, hơi thở đều đặn, chắc là đã ngủ say.

Nhưng Thịnh Tuệ không hề buồn ngủ, cô cũng không thể trở mình nên chỉ có thể thầm đếm cừu trong đầu.

“…….. Em không ngủ được sao?”

Một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, Thịnh Tuệ hốt hoảng, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi: “Có phải em làm ồn anh không?”

Nghe vậy, Chu Thời Dư nghiêng người đối mặt với cô, không mở mắt mà lặng lẽ nắm lấy tay Thịnh Tuệ trong chăn, từ từ đặt nó lên tim mình.

Cách một tấm áo ngủ, Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được trái tim đang đập dữ dội dưới lớp thịt và cơ bắp của anh.

Trong lúc nhất thời cô không biết nên nói như thế nào. Trong bóng tối, cô cảm giác được thân người Chu Thời Dư đang nhích tới gần cô, anh cách cô một tấc rồi dừng lại.

Đôi môi mỏng của anh gần như áp vào sườn mặt cô, hơi thở nóng ấm của anh như sắp làm cô bị phỏng.

Thịnh Tuệ đột nhiên ngừng thở, đầu óc trống rỗng.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, anh cũng nhận ra cô đang hoảng loạn, Chu Thời Dư thấp giọng cười.

Không biết tim ai đang đập dữ dội, tai của Thịnh Tuệ được truyền vào từng câu từng chữ: “… Để anh nói cho em nghe một bí mật.”

“Thật ra anh cũng hồi hộp lắm.”

Lưu ý quan trọng cho bạn đọc: Các bạn cần tham khảo ý kiến bác sĩ nếu muốn chữa dị ứng với lông mèo hoặc bất kỳ tình trạng dị ứng nào nhé!

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Anh

Số ký tự: 0