Đàn ông luôn th...
Ốc Sên
2024-08-06 14:04:22
Khanh Du cười khổ một tiếng, không trả lời.
Y có tuyệt chiêu, nhưng đã giở ra rồi, nếu thua hoặc hoà thì sẽ để lộ quá nhiều về mình.
“Trận thứ ba, Lưu Dục lên đi”
“Trận này để ta!"
Cảnh Tân Vũ cười lớn rồi đi lên lôi đài.
Mấy trận đấu vừa rồi, Mặc Dương và Lâm Chấp đã quá mất sức và thắng được trận đấu rất quan trọng, nhưng trận tiếp theo cũng quan trọng không kém
“Lượng sức mà đấu!, Mặc Dương tiếp tục nhắc nhở.
"Ừm"
Cảnh Tân Vũ hiểu rõ.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn thẳng thua lại là một chuyện khác.
Trận này, cậu ấy chỉ được thẳng, không được thua.
Nếu cậu ấy thắng trận này thì lớp chín không cần phải đấu trận tiếp theo nữa.
Hai thẳng một hoà thì dù trận tiếp theo lớp hai có thắng thì tỉ số vẫn là hoà, mà nếu vậy thì lớp họ sẽ thua.
Dẫu sao lớp họ cũng là bên khiêu chiến.
Hơn nữa, Tiêu Khánh Dư sẽ lên trận kế tiếp, như vậy thì chưa chắc lớp hai sẽ thua.
Vì thế, để Tiêu Khánh Dư được nghỉ ngơi thêm, Cảnh Tân Vũ quyết phải thẳng trận này.
“Cảnh Tân Vũ, ngươi mạnh thật đấy!”
“Đa tạ!"
“Nhưng trận này, Lưu Dục ta nhất định phải thăng. Dẫu sao lớp hai chúng ta cũng đã cho các ngươi cơ hội quyết đấu công bằng rồi, có nắm bắt được hay không thì phải xem thực lực của các ngươi thôi!"
"Ha ha, yên tâm! Chắc chắn thắng lợi sẽ thuộc về lớp chín chúng ta!”
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu rồi bắt đầu giao chiến.
Cảnh Tân Vũ tu luyện Vương Bá Kim Thân nên người cậu ấy cứng như sắt, chịu đòn rất tốt
Còn Lưu Dục thì sử dụng một đôi búa sắt
Đôi búa trong tay gã ta kêu lên vun vút, khí thế cứng rắn, mấy lần đã đánh Cảnh Tân Vũ lùi sát mép lôi đài, suýt ngã xuống dưới.
Nhưng Cảnh Tân Vũ cũng là một đối thủ liều lĩnh, lần nào cậu ta cũng dùng cơ thể của mình để chống lại những nhát búa của đối phương.
Một bên là da thịt, một bên là búa sắt.
Mỗi khi hai bên va chạm đều vang lên tiếng leng keng, điều này khiến mọi người ở khán đài đều cảm thấy kinh hãi đến mức run rẩy.
“Chết tiệt!”
Mỗi lần chạm trán với Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục chỉ thấy người mình như va vào thanh sắt đến mức cánh tay gã ta đã run lên
“Ngươi luyện thể như kiểu chế tạo cơ thể thành huyền khí à?"
“Đúng, ta đã biến cơ thể thành huyền khí, một món lợi khí được chế tạo vô cùng kiên cố!
Cảnh Tân Vũ cười lớn, nằm chặt tay thành nắm đấm rồi tung từng quyền vào cái búa lớn của Lưu Dục.
Nhưng mỗi khi đỡ được một búa của Lưu Dục, Cảnh Tân Vũ luôn tranh thủ đấm cho gã ta một cú.
Với cơ thể hiện tại thì sức bật mỗi một cú đấm của cậu ấy có thể sánh ngang với đòn tấn công của một món huyền khí hạ phẩm.
Phụt...
Cuối cùng sau khi trúng một đạp của Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục không chịu nổi nữa, há miệng hộc ra một ngụm máu lớn rồi ngã quy.
Thất bại!
Tỉ số 2 - 1! Trận thứ ba, lớp chín tiếp tục chiến thắng.
Cảnh Tân Vũ cười lớn đi về phía nhóm Mặc Dương, cậu ấy hắng giọng, một ngụm máu đã ở trong miệng nhưng bị cậu ấy cố nuốt xuống, còn ngoài mặt thì vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Nhiều lúc, người ta sống không phải vì bản thân mình.
Vì lớp chín, dù có đỡ đòn đến chết ở trận này thì cậu ấy cũng làm, trừ khi bản thân không cầm cự nổi nữa.
“Lại đây!"
Mục Vỹ sa sầm mặt tới mức đáng sợ khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cảnh Tân Vũ.
“Còn làm liều nữa thì trận tới, trò đừng mong lên thi đấu!
“Thầy Mục, trò không có, trò.."
“Không có?”
Mục Vỹ nhanh chóng ấn vào dưới huyệt đan điền ở bụng của Cảnh Tân Vũ.
Phụt..
Lần này, cậu ấy đã không thể nhịn nổi nữa, lập. tức hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó gương mặt nhợt nhạt mới hồng hào lên một chút.
"Uống đi"
Mục Vỹ lấy một viên đan dược trị thương trong tay Tô Hân Nhiên rồi ra lệnh,
Tên này ỷ có mình đồng da sắt nên mới liều mạng như vậy, đúng là coi lời nói của hắn như gió thổi mây bay.
“Ti số 2 - 1, nếu lớp hai chúng ta có thắng trận sau thì hai lớp vẫn hoà, vì thế không căn đấu nữa, lớp hai chúng ta thua rồi!”
Lí Trạch Lâm bước lên lôi đài, dõng dạc tuyên bố.
“Lí Trạch Lâm này đúng là quang minh lỗi lạc, thế này thì lớp chín lại thăng hạng rồi”.
"Đúng thế, vòng đấu tới là lớp một rồi, để xem Ngạn Vân Ngọc có đưa ra đề nghị thi đấu công bằng không nào.”
“He he, Lí Trạch Lâm đã làm vậy rồi mà Ngạn Vân Ngọc không làm thì kiểu gì cũng bị chỉ trích. Nhưng nếu hân làm vậy, sau đó lớp một bị lớp chín đánh bại thì đúng là mất sạch thể diện”
“Đùa kiểu gì thế! Lớp một mà thua á? Đánh chết ta cũng không tin!”
Khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Thầy Mục, lớp hai cao cấp của ta bại trong tay ngươi, Lí Trạch Lâm ta tâm phục khẩu phục. Tiếp theo là trận giao chiến của hai chúng ta rồi, không biết thầy Mục có sẵn lòng tham gia không?”
“Đương nhiên!”
Lí Trạch Lâm chấp tay, Mục Vỹ dặn nhóm Mục Dương nghỉ ngơi cho khoẻ rồi đi lên lôi đài.
Khi vừa nhìn thấy Lí Trạch Lâm, Mục Vỹ đã muốn tỉ thí với gã.
Đây gọi là sức hút của các cường giả với nhau.
Đàn ông luôn thích so kè, huống chỉ là người đàn ông biết võ!
Một trận đấu tràn đầy nhiệt huyết thế này mới có thể đánh thức được khát vọng và mong muốn chiến đấu của võ giả
Y có tuyệt chiêu, nhưng đã giở ra rồi, nếu thua hoặc hoà thì sẽ để lộ quá nhiều về mình.
“Trận thứ ba, Lưu Dục lên đi”
“Trận này để ta!"
Cảnh Tân Vũ cười lớn rồi đi lên lôi đài.
Mấy trận đấu vừa rồi, Mặc Dương và Lâm Chấp đã quá mất sức và thắng được trận đấu rất quan trọng, nhưng trận tiếp theo cũng quan trọng không kém
“Lượng sức mà đấu!, Mặc Dương tiếp tục nhắc nhở.
"Ừm"
Cảnh Tân Vũ hiểu rõ.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn thẳng thua lại là một chuyện khác.
Trận này, cậu ấy chỉ được thẳng, không được thua.
Nếu cậu ấy thắng trận này thì lớp chín không cần phải đấu trận tiếp theo nữa.
Hai thẳng một hoà thì dù trận tiếp theo lớp hai có thắng thì tỉ số vẫn là hoà, mà nếu vậy thì lớp họ sẽ thua.
Dẫu sao lớp họ cũng là bên khiêu chiến.
Hơn nữa, Tiêu Khánh Dư sẽ lên trận kế tiếp, như vậy thì chưa chắc lớp hai sẽ thua.
Vì thế, để Tiêu Khánh Dư được nghỉ ngơi thêm, Cảnh Tân Vũ quyết phải thẳng trận này.
“Cảnh Tân Vũ, ngươi mạnh thật đấy!”
“Đa tạ!"
“Nhưng trận này, Lưu Dục ta nhất định phải thăng. Dẫu sao lớp hai chúng ta cũng đã cho các ngươi cơ hội quyết đấu công bằng rồi, có nắm bắt được hay không thì phải xem thực lực của các ngươi thôi!"
"Ha ha, yên tâm! Chắc chắn thắng lợi sẽ thuộc về lớp chín chúng ta!”
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu rồi bắt đầu giao chiến.
Cảnh Tân Vũ tu luyện Vương Bá Kim Thân nên người cậu ấy cứng như sắt, chịu đòn rất tốt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Lưu Dục thì sử dụng một đôi búa sắt
Đôi búa trong tay gã ta kêu lên vun vút, khí thế cứng rắn, mấy lần đã đánh Cảnh Tân Vũ lùi sát mép lôi đài, suýt ngã xuống dưới.
Nhưng Cảnh Tân Vũ cũng là một đối thủ liều lĩnh, lần nào cậu ta cũng dùng cơ thể của mình để chống lại những nhát búa của đối phương.
Một bên là da thịt, một bên là búa sắt.
Mỗi khi hai bên va chạm đều vang lên tiếng leng keng, điều này khiến mọi người ở khán đài đều cảm thấy kinh hãi đến mức run rẩy.
“Chết tiệt!”
Mỗi lần chạm trán với Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục chỉ thấy người mình như va vào thanh sắt đến mức cánh tay gã ta đã run lên
“Ngươi luyện thể như kiểu chế tạo cơ thể thành huyền khí à?"
“Đúng, ta đã biến cơ thể thành huyền khí, một món lợi khí được chế tạo vô cùng kiên cố!
Cảnh Tân Vũ cười lớn, nằm chặt tay thành nắm đấm rồi tung từng quyền vào cái búa lớn của Lưu Dục.
Nhưng mỗi khi đỡ được một búa của Lưu Dục, Cảnh Tân Vũ luôn tranh thủ đấm cho gã ta một cú.
Với cơ thể hiện tại thì sức bật mỗi một cú đấm của cậu ấy có thể sánh ngang với đòn tấn công của một món huyền khí hạ phẩm.
Phụt...
Cuối cùng sau khi trúng một đạp của Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục không chịu nổi nữa, há miệng hộc ra một ngụm máu lớn rồi ngã quy.
Thất bại!
Tỉ số 2 - 1! Trận thứ ba, lớp chín tiếp tục chiến thắng.
Cảnh Tân Vũ cười lớn đi về phía nhóm Mặc Dương, cậu ấy hắng giọng, một ngụm máu đã ở trong miệng nhưng bị cậu ấy cố nuốt xuống, còn ngoài mặt thì vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Nhiều lúc, người ta sống không phải vì bản thân mình.
Vì lớp chín, dù có đỡ đòn đến chết ở trận này thì cậu ấy cũng làm, trừ khi bản thân không cầm cự nổi nữa.
“Lại đây!"
Mục Vỹ sa sầm mặt tới mức đáng sợ khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Cảnh Tân Vũ.
“Còn làm liều nữa thì trận tới, trò đừng mong lên thi đấu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thầy Mục, trò không có, trò.."
“Không có?”
Mục Vỹ nhanh chóng ấn vào dưới huyệt đan điền ở bụng của Cảnh Tân Vũ.
Phụt..
Lần này, cậu ấy đã không thể nhịn nổi nữa, lập. tức hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó gương mặt nhợt nhạt mới hồng hào lên một chút.
"Uống đi"
Mục Vỹ lấy một viên đan dược trị thương trong tay Tô Hân Nhiên rồi ra lệnh,
Tên này ỷ có mình đồng da sắt nên mới liều mạng như vậy, đúng là coi lời nói của hắn như gió thổi mây bay.
“Ti số 2 - 1, nếu lớp hai chúng ta có thắng trận sau thì hai lớp vẫn hoà, vì thế không căn đấu nữa, lớp hai chúng ta thua rồi!”
Lí Trạch Lâm bước lên lôi đài, dõng dạc tuyên bố.
“Lí Trạch Lâm này đúng là quang minh lỗi lạc, thế này thì lớp chín lại thăng hạng rồi”.
"Đúng thế, vòng đấu tới là lớp một rồi, để xem Ngạn Vân Ngọc có đưa ra đề nghị thi đấu công bằng không nào.”
“He he, Lí Trạch Lâm đã làm vậy rồi mà Ngạn Vân Ngọc không làm thì kiểu gì cũng bị chỉ trích. Nhưng nếu hân làm vậy, sau đó lớp một bị lớp chín đánh bại thì đúng là mất sạch thể diện”
“Đùa kiểu gì thế! Lớp một mà thua á? Đánh chết ta cũng không tin!”
Khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Thầy Mục, lớp hai cao cấp của ta bại trong tay ngươi, Lí Trạch Lâm ta tâm phục khẩu phục. Tiếp theo là trận giao chiến của hai chúng ta rồi, không biết thầy Mục có sẵn lòng tham gia không?”
“Đương nhiên!”
Lí Trạch Lâm chấp tay, Mục Vỹ dặn nhóm Mục Dương nghỉ ngơi cho khoẻ rồi đi lên lôi đài.
Khi vừa nhìn thấy Lí Trạch Lâm, Mục Vỹ đã muốn tỉ thí với gã.
Đây gọi là sức hút của các cường giả với nhau.
Đàn ông luôn thích so kè, huống chỉ là người đàn ông biết võ!
Một trận đấu tràn đầy nhiệt huyết thế này mới có thể đánh thức được khát vọng và mong muốn chiến đấu của võ giả
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro