Đao thế
Ốc Sên
2024-08-06 14:04:22
Mục Vỹ chỉ vào Ngạn Vân Ngọc, cười lạnh: "Ngươi là chủ nhiệm lớp một cao. cấp sao lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế?"
"Trận đầu ngươi cho Bạch Tiểu La ra sân để tiêu hao sức lực của Mặc Dương vì sợ lớp chín bọn ta thắng chứ gì? Bọn ta chỉ còn bốn người mà phải đấu những bảy trận, mắc gì ngươi sợ bóng sợ gió vậy?”
"Ta nói cho mà nghe, Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi đúng là nhát cáy!"
"Thầy Mục ăn nói cho đàng hoàng đi! Ta đã nhún nhường rồi ngươi còn muốn gì nữa? Lôi Phong Viện không phải Thổ Viện của nhà họ Mục cho ngươi tác oai tác quái đâu!"
Ngạn Vân Ngọc đanh mặt quát.
"Ngươi nhún nhường? Ta cần ngươi nhường không?”, Mục Vỹ khinh thường nói móc: "Đấu ba trận thắng hai một huề, lớp một cao cấp bọn ngươi giỏi quá nhỉ?"
"Ngươi..."
"Chứ gì nữa, Lục Vân mạnh thứ hai lớp ngươi còn bắt học trò ta một sống hai chết luôn cơ mà? Chắc ngươi tưởng thắng chắc rồi đúng không?”
Ngạn Vân Ngọc lạnh lùng đáp: "Thắng hay không ta không biết, nhưng ít ra Mục Vỹ ngươi không đấu lại ta!"
"Ta không đấu lại ngươi?”
Mục Vỹ cười châm biếm.
"Tốt thôi. Ngạn Vân Ngọc, vậy thì ngươi có dám đánh một trận với Mục Vỹ ta không? Lớp chín cao cấp của ta thắng thì đường hoàng đoạt quán quân, thua thì Mục Vỹ ta công khai quỳ xin lỗi ngươi".
"Dám không?"
"Sao không dám?"
Ngạn Vân Ngọc nhếch môi cười, gã chỉ chờ mỗi câu này của Mục Vỹ.
Nếu vẫn thi đấu như thường, lớp một của gã ngoài Trần Vũ Hiên có thể tiếp thêm một trận nữa ra thì còn lại đều không phải đối thủ của Mặc Dương.
Bây giờ Mục Vỹ chịu thách đấu gã, vào thẳng trận của giáo viên luôn chứ không tiếp tục mấy trận kia nữa thì gã phải đồng ý chứ.
Mục Vỹ dựa vào kiếm ý đỉnh phong để đánh bại Lí Trạch Lâm. Nhưng đấu với gã thì có kiếm ý đỉnh phong cũng chẳng được tích sự gì đâu.
Vì gã là một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám nổi trội và đã mở huyệt Phong Trì.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Trong lòng Mục Vỹ cũng đang rất háo hức. Hắn muốn khích tướng Ngạn Vân Ngọc nên mới cố ý xỉ vả La Phù đấy.
Nếu như lớp chín cao cấp được đầy đủ bảy người ra sân, thêm cả Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá thì Mục Vỹ có lòng tin sẽ giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Nhưng thực tế lại trái ngược. Ngay từ đầu cuộc so tài này đã không công bằng, mấy trận tiếp theo bọn Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ mà ra sân thì chắc có chết cũng thắng cho bằng được quá.
Hắn không muốn học trò của mình liều lĩnh như thế, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì có hối hận cả đời cũng không bù đắp được.
Bởi vậy Mục Vỹ mới đứng ra chọc giận La Phù và Ngạn Vân Ngọc để chỉ còn trận đấu của hắn và gã thôi.
Mà hắn cũng muốn cuộc chiến này xảy ra.
Phải đột phá bản thân khỏi giới hạn, thách thức chính mình tiến tới cảnh giới cao hơn.
Dù hắn là Tiên Vương tái thế thì giờ đây hắn cũng chỉ đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ, đả thông được huyệt Quan Nguyên thôi.
Hắn còn cách Ngạn Vân Ngọc huyệt Khí Hải tầng thứ năm hậu kỳ, huyệt Mệnh Môn với huyệt Thận Du tầng thứ sáu và huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy nữa. Những bốn cấp bậc.
Cách biệt như trời với đất vậy!
Kể cả khi đã tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết đến cảnh giới cao nhất kết hợp với kiếm thế ảo của Vô Tâm Kiếm Phổ, Mục Vỹ cũng không nghĩ mình có thể hạ bệ Ngạn Vân Ngọc dễ dàng.
Nhưng thà hắn liều còn hơn để bọn học trò bạt mạng.
Đây là lựa chọn của Mục Vỹ, là khí phách của hắn.
"Chính miệng ngươi nói thua thì quỳ dập đầu xin lỗi đấy nhé Mục Vỹ. Giả sử ngươi thắng được ta thì ta cũng không còn mặt mũi nào đảm nhiệm chức chủ
nhiệm lớp một cao cấp đâu".
"Nói nhảm hoài thế thứ ngạo mạn kia? Mục Vỹ ta đây không sợ mà thầy giáo. giỏi nhất khối cao cấp như ngươi sợ à?”
"Ta mà sợ?" Ngạn Vân Ngọc khịt mũi khinh thường rồi bước lên lôi đài.
Mục Vỹ xoay người, nói lớn với Niệm Linh Quan: "Bà già kia, đừng có động vào học trò ta, nó chết là ta diệt cả nhà họ Tiêu bà đấy!"
Bà già kia? Niệm Linh Quan bị Mục Vỹ gọi vậy thì tức run người. "Học trò ta" cái đầu cậu!
Nó là đứa con Niệm Linh Quan ta mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, ta thương nó hơn cậu!
Mục Vỹ làm lơ, cũng tiến lên lôi đài.
Tay đã thủ sẵn kiếm Thanh Giao.
Trong trận chiến này, hắn chỉ cần dùng hết sức đánh một trận thật đã thôi.
"Mục Vỹ, tất cả những gì ngươi có chỉ có mỗi kiếm ý đỉnh phong thôi đúng không?", Ngạn Vân Ngọc nhếch mép: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy kiếm ý của ngươi nực cười đến mức nào".
Câu vừa dứt, mấy tiếng động vang lên.
Ngạn Vân Ngọc nắm chặt một thanh đại đao trong tay.
Đại đao dài gần một mét, rộng hơn một bàn tay, phần sống đao được nạm ba cái vành, lưỡi đao sắc nhọn và mỏng như cánh ve.
"Huyền khí trung phẩm, Linh Phệ Đao!"
Dưới khán đài nhanh chóng có người nhận ra đao của Ngạn Vân Ngọc.
"Đây là thanh bảo đao được đấu giá trong Tụ Tiên Các thời gian trước, được một người mặc đồ đen mua với giá 150 nghìn linh thạch trung phẩm, không ngờ đó lại là Ngạn Vân Ngọc".
"Đao hả? Ngươi thấy Ngạn Vân Ngọc dùng đao bao giờ chưa?"
"Chưa, ta nhớ hình như Ngạn Vân Ngọc chưa từng dùng đao mà?”
Ngạn Vân Ngọc đột nhiên lấy đao ra làm những người ở đây sững sờ.
Ngạn Vân Ngọc biết dùng đao ư?
Bản thân gã đã có thực lực rất kinh khủng rồi, chắc đao pháp cũng khó lường lắm.
"Mục Vỹ, ngươi tưởng có kiếm ý đỉnh phong là nhất rồi à?"
Ngạn Vân Ngọc mỉa mai: "Có mạnh đến đâu cũng đâu bằng được đao thế của ta?"
Đao thết
Vừa nghe câu này của Ngạn Vân Ngọc, toàn bộ sân luyện võ ồ lên, ai cũng kinh ngạc.
Đao thế! Không ngờ Ngạn Vân Ngọc đã lĩnh ngộ được đao thế.
Đao cũng có đao ý như kiếm có kiếm ý, hơn đao ý một bậc là đao thế.
Nhưng Ngạn Vân Ngọc chưa bao giờ lấy đao ra nên làm gì có ai biết gã đã lĩnh ngộ được đao thế.
Thì ra, từ trước đến giờ, Ngạn Vân Ngọc mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất!
"Đao thế..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp nở nụ cười.
"Đao là bá chủ của thần binh, nhưng so với kiếm thì đao nổi bật về sức mạnh hơn chứ không uyển chuyển, vậy nên kiếm mới là chúa tể của binh khí, còn được gọi là vua của binh khí”.
"Mà đao thế đối chiến với kiếm thế ảo à? Hay đấy, hay đấy!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp gật gù, làn gió mát thổi lất phất tóc ông ta.
"Trận đầu ngươi cho Bạch Tiểu La ra sân để tiêu hao sức lực của Mặc Dương vì sợ lớp chín bọn ta thắng chứ gì? Bọn ta chỉ còn bốn người mà phải đấu những bảy trận, mắc gì ngươi sợ bóng sợ gió vậy?”
"Ta nói cho mà nghe, Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi đúng là nhát cáy!"
"Thầy Mục ăn nói cho đàng hoàng đi! Ta đã nhún nhường rồi ngươi còn muốn gì nữa? Lôi Phong Viện không phải Thổ Viện của nhà họ Mục cho ngươi tác oai tác quái đâu!"
Ngạn Vân Ngọc đanh mặt quát.
"Ngươi nhún nhường? Ta cần ngươi nhường không?”, Mục Vỹ khinh thường nói móc: "Đấu ba trận thắng hai một huề, lớp một cao cấp bọn ngươi giỏi quá nhỉ?"
"Ngươi..."
"Chứ gì nữa, Lục Vân mạnh thứ hai lớp ngươi còn bắt học trò ta một sống hai chết luôn cơ mà? Chắc ngươi tưởng thắng chắc rồi đúng không?”
Ngạn Vân Ngọc lạnh lùng đáp: "Thắng hay không ta không biết, nhưng ít ra Mục Vỹ ngươi không đấu lại ta!"
"Ta không đấu lại ngươi?”
Mục Vỹ cười châm biếm.
"Tốt thôi. Ngạn Vân Ngọc, vậy thì ngươi có dám đánh một trận với Mục Vỹ ta không? Lớp chín cao cấp của ta thắng thì đường hoàng đoạt quán quân, thua thì Mục Vỹ ta công khai quỳ xin lỗi ngươi".
"Dám không?"
"Sao không dám?"
Ngạn Vân Ngọc nhếch môi cười, gã chỉ chờ mỗi câu này của Mục Vỹ.
Nếu vẫn thi đấu như thường, lớp một của gã ngoài Trần Vũ Hiên có thể tiếp thêm một trận nữa ra thì còn lại đều không phải đối thủ của Mặc Dương.
Bây giờ Mục Vỹ chịu thách đấu gã, vào thẳng trận của giáo viên luôn chứ không tiếp tục mấy trận kia nữa thì gã phải đồng ý chứ.
Mục Vỹ dựa vào kiếm ý đỉnh phong để đánh bại Lí Trạch Lâm. Nhưng đấu với gã thì có kiếm ý đỉnh phong cũng chẳng được tích sự gì đâu.
Vì gã là một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám nổi trội và đã mở huyệt Phong Trì.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Trong lòng Mục Vỹ cũng đang rất háo hức. Hắn muốn khích tướng Ngạn Vân Ngọc nên mới cố ý xỉ vả La Phù đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như lớp chín cao cấp được đầy đủ bảy người ra sân, thêm cả Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá thì Mục Vỹ có lòng tin sẽ giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Nhưng thực tế lại trái ngược. Ngay từ đầu cuộc so tài này đã không công bằng, mấy trận tiếp theo bọn Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ mà ra sân thì chắc có chết cũng thắng cho bằng được quá.
Hắn không muốn học trò của mình liều lĩnh như thế, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì có hối hận cả đời cũng không bù đắp được.
Bởi vậy Mục Vỹ mới đứng ra chọc giận La Phù và Ngạn Vân Ngọc để chỉ còn trận đấu của hắn và gã thôi.
Mà hắn cũng muốn cuộc chiến này xảy ra.
Phải đột phá bản thân khỏi giới hạn, thách thức chính mình tiến tới cảnh giới cao hơn.
Dù hắn là Tiên Vương tái thế thì giờ đây hắn cũng chỉ đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ, đả thông được huyệt Quan Nguyên thôi.
Hắn còn cách Ngạn Vân Ngọc huyệt Khí Hải tầng thứ năm hậu kỳ, huyệt Mệnh Môn với huyệt Thận Du tầng thứ sáu và huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy nữa. Những bốn cấp bậc.
Cách biệt như trời với đất vậy!
Kể cả khi đã tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết đến cảnh giới cao nhất kết hợp với kiếm thế ảo của Vô Tâm Kiếm Phổ, Mục Vỹ cũng không nghĩ mình có thể hạ bệ Ngạn Vân Ngọc dễ dàng.
Nhưng thà hắn liều còn hơn để bọn học trò bạt mạng.
Đây là lựa chọn của Mục Vỹ, là khí phách của hắn.
"Chính miệng ngươi nói thua thì quỳ dập đầu xin lỗi đấy nhé Mục Vỹ. Giả sử ngươi thắng được ta thì ta cũng không còn mặt mũi nào đảm nhiệm chức chủ
nhiệm lớp một cao cấp đâu".
"Nói nhảm hoài thế thứ ngạo mạn kia? Mục Vỹ ta đây không sợ mà thầy giáo. giỏi nhất khối cao cấp như ngươi sợ à?”
"Ta mà sợ?" Ngạn Vân Ngọc khịt mũi khinh thường rồi bước lên lôi đài.
Mục Vỹ xoay người, nói lớn với Niệm Linh Quan: "Bà già kia, đừng có động vào học trò ta, nó chết là ta diệt cả nhà họ Tiêu bà đấy!"
Bà già kia? Niệm Linh Quan bị Mục Vỹ gọi vậy thì tức run người. "Học trò ta" cái đầu cậu!
Nó là đứa con Niệm Linh Quan ta mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, ta thương nó hơn cậu!
Mục Vỹ làm lơ, cũng tiến lên lôi đài.
Tay đã thủ sẵn kiếm Thanh Giao.
Trong trận chiến này, hắn chỉ cần dùng hết sức đánh một trận thật đã thôi.
"Mục Vỹ, tất cả những gì ngươi có chỉ có mỗi kiếm ý đỉnh phong thôi đúng không?", Ngạn Vân Ngọc nhếch mép: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy kiếm ý của ngươi nực cười đến mức nào".
Câu vừa dứt, mấy tiếng động vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngạn Vân Ngọc nắm chặt một thanh đại đao trong tay.
Đại đao dài gần một mét, rộng hơn một bàn tay, phần sống đao được nạm ba cái vành, lưỡi đao sắc nhọn và mỏng như cánh ve.
"Huyền khí trung phẩm, Linh Phệ Đao!"
Dưới khán đài nhanh chóng có người nhận ra đao của Ngạn Vân Ngọc.
"Đây là thanh bảo đao được đấu giá trong Tụ Tiên Các thời gian trước, được một người mặc đồ đen mua với giá 150 nghìn linh thạch trung phẩm, không ngờ đó lại là Ngạn Vân Ngọc".
"Đao hả? Ngươi thấy Ngạn Vân Ngọc dùng đao bao giờ chưa?"
"Chưa, ta nhớ hình như Ngạn Vân Ngọc chưa từng dùng đao mà?”
Ngạn Vân Ngọc đột nhiên lấy đao ra làm những người ở đây sững sờ.
Ngạn Vân Ngọc biết dùng đao ư?
Bản thân gã đã có thực lực rất kinh khủng rồi, chắc đao pháp cũng khó lường lắm.
"Mục Vỹ, ngươi tưởng có kiếm ý đỉnh phong là nhất rồi à?"
Ngạn Vân Ngọc mỉa mai: "Có mạnh đến đâu cũng đâu bằng được đao thế của ta?"
Đao thết
Vừa nghe câu này của Ngạn Vân Ngọc, toàn bộ sân luyện võ ồ lên, ai cũng kinh ngạc.
Đao thế! Không ngờ Ngạn Vân Ngọc đã lĩnh ngộ được đao thế.
Đao cũng có đao ý như kiếm có kiếm ý, hơn đao ý một bậc là đao thế.
Nhưng Ngạn Vân Ngọc chưa bao giờ lấy đao ra nên làm gì có ai biết gã đã lĩnh ngộ được đao thế.
Thì ra, từ trước đến giờ, Ngạn Vân Ngọc mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất!
"Đao thế..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp nở nụ cười.
"Đao là bá chủ của thần binh, nhưng so với kiếm thì đao nổi bật về sức mạnh hơn chứ không uyển chuyển, vậy nên kiếm mới là chúa tể của binh khí, còn được gọi là vua của binh khí”.
"Mà đao thế đối chiến với kiếm thế ảo à? Hay đấy, hay đấy!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp gật gù, làn gió mát thổi lất phất tóc ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro