Khống Kinh Thuậ...
Ốc Sên
2024-08-06 14:04:22
Thấy thế, sắc mặt Vương Hinh Vũ lại càng đỏ bừng.
Cô ta làm vậy thật sư đúng sao?
Nhưng nếu còn không trị độc, muội muội sẽ phải chết. Hiện giờ mới chỉ để Mục Vỹ nhìn thấy cơ thể của. muội muội mà thôi, không ảnh hưởng quá lớn!
“Ta sắp bắt đầu rồi. Cô Vương hãy nhớ, cô chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh, dù muội muội của cô thế nào. cũng không được ngăn cản. Nếu không cô ta sẽ chết”, Mục Vỹ ho khan nói: “Tiếp theo có lẽ xảy ra một vài chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ. Nếu cô không nhìn tiếp được thì có thể...”
“Không sao! Thầy bắt đầu đi!”, Vương Hinh Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp.
“Được!”
Ngay khi được cởi trói, Vương Tâm Nhã nhìn thấy Mục Vỹ như mèo gặp chuột, hưng phấn bố nhào lên người hẳn bắt đầu cấu xé quần áo.
“Tâm Nhã!”
“Cô Vương đừng ngăn cản“.
Mục Vỹ lên tiếng, hai tay bắt đầu hành động.
Hiện giờ Vương Tâm Nhã đã hoàn toàn mất đi ý thức, tất cả hành vi đều làm trong vô thức.
Cô ta vuốt ve ngực Mục Vỹ, tay còn lại đặt trên ngực mình, không ngừng thấp giọng rên rỉ.
Trông cô ta như một con mèo cái động đực, không cách nào kiềm chế nổi.
“Uy lực của Bách Bộ Thanh Vân Tán thật không tầm tường, muốn giết chết cô ta như một cô gái chốn thanh lâu. Người này quá nhẫn tâm. Xem ra thân phận của Vương Hinh Vũ cũng không đơn giản”.
Mục Vỹ không thèm để ý tới việc Vương Tâm Nhã đang làm, bắt đầu di chuyển hai tay đến từng bộ phận.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt khai thông huyệt khiếu trong cơ thể, vận chuyển chân nguyên. Nói cho cùng vẫn là vận dụng kinh mạch của bản thân võ giả.
Huyệt khiếu được thông suốt nhờ kinh mạch. Thanh Vân Tán bám vào trên huyệt khiếu kinh mạch của võ giả. Một khi võ giả dùng chân nguyên giải độc, độc tố sẽ càng thêm mãnh liệt, ngược lại sẽ hỏng việc.
Cho nên Mục Vỹ đang dùng một bộ y thuyết mình từng nắm giữ để cứu chữa.
Khống Kinh Thuật!
Khống Kinh Thuật đơn giản chính là thủ đoạn khống chế kinh mạch của võ giả, giải trừ độc dược võ giả trúng phải, cực kỳ thích hợp để đối phó loại xuân dược như Bách Bộ Thanh Vân Tán này.
Mục Vỹ đặt tay lên từng bộ phận trên cơ thể 'Vương Tâm Nhã, vừa sờ vừa vỗ vừa đấy, đủ loại động tác, hầu như đã sờ soạng khắp người cô ta.
Vương Hinh Vũ thấy thế, nhiều lần muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Cô ta đã đưa Mục Vỹ tới thì sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.
“Ta muốn!”
Tai nạn của Khống Kinh Thuật chính là từ chỗ này mà ra.
Một khi bị đứt đoạn sẽ phí hết công sức, thậm chí còn khiến người trúng độc lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Mục Vỹ không dám dừng lại!
Thế nhưng hắn cũng không thể ngăn cản Vương Tâm Nhã.
Trong lúc đẩy, sờ, vỗ, Mục Vỹ đã tập hợp độc tố trong người Vương Tâm Nhã, giam cầm lại. Đợi đến bước cuối cùng sẽ đẩy hết ra ngoài cơ thể.
Suốt quá trình này, nếu khiến độc tố trong người cô ta xảy ra dị biến thì cũng sẽ phí hết công sức.
Đây cũng là lý do khiến Mục Vỹ cảm thấy kinh ngạc khi biết Vương Tâm Nhã trúng phải Bách Bộ Thanh Vân Tán.
Có thể nói dù là đại sư Mạt cũng không có khả năng giải được loại độc này. Nó chỉ tồn tại trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Bây giờ lại lưu truyền tới Thiên Vận Đại Lục, không khỏi khiến người ta thấy kỳ quái.
Trông thấy Vương Tâm Nhã đã cưỡi lên người
Mục Vỹ, muốn cưỡng bức hẳn, Vương Hinh Vũ định ngăn cản.
“Không được!”
Mục Vỹ quát: “Bây giờ cứ mặc kệ cô ta, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ bể. Chỉ cần thêm một lát nữa là có thể thành công!”
“Nhưng mà...”
'Vương Hinh Vũ lo lắng nhìn quần áo của Mục Vỹ đang bị Vương Tâm Nhã xé rách.
Lỡ như chưa kịp giải độc, Vương Tâm Nhã đã cưỡng bức Mục Vỹ thì coi như hỏng chuyện.
Mục Vỹ ngày càng tăng tốc độ xoa nân cơ thể Vương Tâm Nhã, mặt đỏ tới tận mang tai.
Sau khi thân mật sờ soạng Vương Tâm Nhã một hồi, dù trong lòng hẳn không có ý nghĩ xấu xa gì nhưng vẫn không kìm được phản ứng của cơ thể.
Mục Vỹ không khỏi thăm mảng một câu.
“Lúc này tiếu huynh đệ nhà ngươi thể hiện cái gì, chỉ gây rắc rối cho ông đây thôi!”
'Vương Tâm Nhã mặc kệ Mục Vỹ, chỉ muốn phát tiết dục vọng trong lòng. Vương Hinh Vũ không dám làm gì, Mục Vỹ cũng không dám ngăn cản.
Roẹt một tiếng, lần này đối thành Vương Tâm Nhã xé nát chiếc quần cuối cùng trên người Mục Vỹ.
Vương Hinh Vũ không kìm được hốt hoảng hô lên, vội vàng nhằm chặt mắt lại. Nhưng nghĩ tới nếu muội muội ngồi xuống, tất cả đều không thể cứu chữa, thế là lại vội vàng mở mắt ra.
Mục Vỹ bị xé sạch quần áo không khỏi ngượng ngùng, nhưng lại đập tay vào ngực Vương Tâm Nhã.
Phụt...
Hắn vội vàng đứng bật dậy đỡ Vương Tâm Nhã, không thèm để ý mình đang trần trưồng, chậm rãi di chuyển tay ở sau lưng cô ta.
Dãn đăn, Vương Hinh Vũ trông thấy sau lưng muội muội mình xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu, kinh ngạc há hốc mồm.
Mục Vỹ vỗ mấy cái, máu tím sau lưng Vương Tâm Nhã tràn ra. Rốt cuộc cô ta cũng bình tĩnh lại, nhịp thở dần trở nên ổn định.
“Người hạ độc đúng là nhãn tâm, đầu tiên dùng Bách Bộ Thanh Vân Tán che chân, thực ra độc dược chính là con Tử Ngọc Hạt Độc này. Nếu không phải muốn dồn muội muội cô vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không làm như vậy!”
“Đa tạ thầy Mục!”
Thấy hơi thở của muội muội dăn bình ổn lại, Vương Hinh Vũ chắp tay nói.
Nhưng khi nhìn lên người hẳn lại liếc mắt đi, đỏ mặt nói: “Thăy Mục có thể mặc quần áo vào trước không?”
Cô ta làm vậy thật sư đúng sao?
Nhưng nếu còn không trị độc, muội muội sẽ phải chết. Hiện giờ mới chỉ để Mục Vỹ nhìn thấy cơ thể của. muội muội mà thôi, không ảnh hưởng quá lớn!
“Ta sắp bắt đầu rồi. Cô Vương hãy nhớ, cô chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh, dù muội muội của cô thế nào. cũng không được ngăn cản. Nếu không cô ta sẽ chết”, Mục Vỹ ho khan nói: “Tiếp theo có lẽ xảy ra một vài chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ. Nếu cô không nhìn tiếp được thì có thể...”
“Không sao! Thầy bắt đầu đi!”, Vương Hinh Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp.
“Được!”
Ngay khi được cởi trói, Vương Tâm Nhã nhìn thấy Mục Vỹ như mèo gặp chuột, hưng phấn bố nhào lên người hẳn bắt đầu cấu xé quần áo.
“Tâm Nhã!”
“Cô Vương đừng ngăn cản“.
Mục Vỹ lên tiếng, hai tay bắt đầu hành động.
Hiện giờ Vương Tâm Nhã đã hoàn toàn mất đi ý thức, tất cả hành vi đều làm trong vô thức.
Cô ta vuốt ve ngực Mục Vỹ, tay còn lại đặt trên ngực mình, không ngừng thấp giọng rên rỉ.
Trông cô ta như một con mèo cái động đực, không cách nào kiềm chế nổi.
“Uy lực của Bách Bộ Thanh Vân Tán thật không tầm tường, muốn giết chết cô ta như một cô gái chốn thanh lâu. Người này quá nhẫn tâm. Xem ra thân phận của Vương Hinh Vũ cũng không đơn giản”.
Mục Vỹ không thèm để ý tới việc Vương Tâm Nhã đang làm, bắt đầu di chuyển hai tay đến từng bộ phận.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt khai thông huyệt khiếu trong cơ thể, vận chuyển chân nguyên. Nói cho cùng vẫn là vận dụng kinh mạch của bản thân võ giả.
Huyệt khiếu được thông suốt nhờ kinh mạch. Thanh Vân Tán bám vào trên huyệt khiếu kinh mạch của võ giả. Một khi võ giả dùng chân nguyên giải độc, độc tố sẽ càng thêm mãnh liệt, ngược lại sẽ hỏng việc.
Cho nên Mục Vỹ đang dùng một bộ y thuyết mình từng nắm giữ để cứu chữa.
Khống Kinh Thuật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khống Kinh Thuật đơn giản chính là thủ đoạn khống chế kinh mạch của võ giả, giải trừ độc dược võ giả trúng phải, cực kỳ thích hợp để đối phó loại xuân dược như Bách Bộ Thanh Vân Tán này.
Mục Vỹ đặt tay lên từng bộ phận trên cơ thể 'Vương Tâm Nhã, vừa sờ vừa vỗ vừa đấy, đủ loại động tác, hầu như đã sờ soạng khắp người cô ta.
Vương Hinh Vũ thấy thế, nhiều lần muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Cô ta đã đưa Mục Vỹ tới thì sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.
“Ta muốn!”
Tai nạn của Khống Kinh Thuật chính là từ chỗ này mà ra.
Một khi bị đứt đoạn sẽ phí hết công sức, thậm chí còn khiến người trúng độc lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Mục Vỹ không dám dừng lại!
Thế nhưng hắn cũng không thể ngăn cản Vương Tâm Nhã.
Trong lúc đẩy, sờ, vỗ, Mục Vỹ đã tập hợp độc tố trong người Vương Tâm Nhã, giam cầm lại. Đợi đến bước cuối cùng sẽ đẩy hết ra ngoài cơ thể.
Suốt quá trình này, nếu khiến độc tố trong người cô ta xảy ra dị biến thì cũng sẽ phí hết công sức.
Đây cũng là lý do khiến Mục Vỹ cảm thấy kinh ngạc khi biết Vương Tâm Nhã trúng phải Bách Bộ Thanh Vân Tán.
Có thể nói dù là đại sư Mạt cũng không có khả năng giải được loại độc này. Nó chỉ tồn tại trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Bây giờ lại lưu truyền tới Thiên Vận Đại Lục, không khỏi khiến người ta thấy kỳ quái.
Trông thấy Vương Tâm Nhã đã cưỡi lên người
Mục Vỹ, muốn cưỡng bức hẳn, Vương Hinh Vũ định ngăn cản.
“Không được!”
Mục Vỹ quát: “Bây giờ cứ mặc kệ cô ta, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ bể. Chỉ cần thêm một lát nữa là có thể thành công!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng mà...”
'Vương Hinh Vũ lo lắng nhìn quần áo của Mục Vỹ đang bị Vương Tâm Nhã xé rách.
Lỡ như chưa kịp giải độc, Vương Tâm Nhã đã cưỡng bức Mục Vỹ thì coi như hỏng chuyện.
Mục Vỹ ngày càng tăng tốc độ xoa nân cơ thể Vương Tâm Nhã, mặt đỏ tới tận mang tai.
Sau khi thân mật sờ soạng Vương Tâm Nhã một hồi, dù trong lòng hẳn không có ý nghĩ xấu xa gì nhưng vẫn không kìm được phản ứng của cơ thể.
Mục Vỹ không khỏi thăm mảng một câu.
“Lúc này tiếu huynh đệ nhà ngươi thể hiện cái gì, chỉ gây rắc rối cho ông đây thôi!”
'Vương Tâm Nhã mặc kệ Mục Vỹ, chỉ muốn phát tiết dục vọng trong lòng. Vương Hinh Vũ không dám làm gì, Mục Vỹ cũng không dám ngăn cản.
Roẹt một tiếng, lần này đối thành Vương Tâm Nhã xé nát chiếc quần cuối cùng trên người Mục Vỹ.
Vương Hinh Vũ không kìm được hốt hoảng hô lên, vội vàng nhằm chặt mắt lại. Nhưng nghĩ tới nếu muội muội ngồi xuống, tất cả đều không thể cứu chữa, thế là lại vội vàng mở mắt ra.
Mục Vỹ bị xé sạch quần áo không khỏi ngượng ngùng, nhưng lại đập tay vào ngực Vương Tâm Nhã.
Phụt...
Hắn vội vàng đứng bật dậy đỡ Vương Tâm Nhã, không thèm để ý mình đang trần trưồng, chậm rãi di chuyển tay ở sau lưng cô ta.
Dãn đăn, Vương Hinh Vũ trông thấy sau lưng muội muội mình xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu, kinh ngạc há hốc mồm.
Mục Vỹ vỗ mấy cái, máu tím sau lưng Vương Tâm Nhã tràn ra. Rốt cuộc cô ta cũng bình tĩnh lại, nhịp thở dần trở nên ổn định.
“Người hạ độc đúng là nhãn tâm, đầu tiên dùng Bách Bộ Thanh Vân Tán che chân, thực ra độc dược chính là con Tử Ngọc Hạt Độc này. Nếu không phải muốn dồn muội muội cô vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không làm như vậy!”
“Đa tạ thầy Mục!”
Thấy hơi thở của muội muội dăn bình ổn lại, Vương Hinh Vũ chắp tay nói.
Nhưng khi nhìn lên người hẳn lại liếc mắt đi, đỏ mặt nói: “Thăy Mục có thể mặc quần áo vào trước không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro