Ngày chết của n...
Ốc Sên
2024-08-06 14:04:22
Tân Mộng Dao vô cùng tức giận. Tất cả những ai muốn phá vỡ tình cảm giữa cô và Mục Vỹ đều phải chết.
Về phía Mục Vỹ, hắn còn phẫn nộ hơn.
“Thiệu Minh, ngươi cũng biết con vợt hay ăn nói láo xược nên không sống được bao lâu đấy“.
Nét mặt của Mục Vỹ lạnh đi, hẳn cầm kiếm Thanh Khuyết lên lao về phía Thiệu Minh.
“Giết hắn!”
Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức cũng đồng thời hành động.
Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức vốn là võ giả có cảnh giới tăng thứ mười của thân xác, lại thêm Thiệu Minh, ngoài ra còn có mười mấy tên võ giả tầng bảy, tầng tám. Tất cả bọn chúng đồng loạt xúm tới gần Mục Vỹ.
“Mặc Dương, nhìn cho kỹ, sư phụ cho con thấy thế nào mới là kiếm ý chân chính!”
Giờ khắc này, kể cả Mặc Dương cũng cảm nhận được ngọn lửa thịnh nộ đang cháy trong lòng hắn, và nó đã bùng nổ.
“Keng!”
Một chiêu thức được thi triển, Bổ Ảnh Chỉ Kiếm.
Mặc Dương thấy nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì chính chiêu kiếm này của Mục Vỹ đã giúp gã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Xa lạ vì chiêu thức ấy quá khác biệt so với lăn được Mục Vỹ thi triển trước đây.
“Đinh đinh đinh!”
Phút chốc, mấy tiếng kêu đỉnh đinh vang lên. Mục Vỹ lộn người lên cao, kiếm Thanh Khuyết chớp lóe, động tác của những người kia đều như trở nên chậm chạp dưới thanh kiếm ấy.
“Phụt, phụt..”
Năm người ngã xuống đất không gượng dậy nổi, máu tươi phun đầy. Tắt thở.
Chỉ một nhát chém đã gặt hái được năm mạng người, đã thế còn là dưới sự vây công của ba người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ và Thiệu Minh, quả là thần kỳ đối với một người chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tăng thứ tám như Mục Vỹ.
“Ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Thiệu Minh, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã lắm lời!”
Mục Vỹ tiến lên, không ai có thực lực dưới tầng chín có thể ngăn cản được hẳn.
Dần dần, bước chân của Mục Vỹ hướng đến Thiệu Vũ ở phía cuối.
“Không phải ngươi muốn lấy lại nhẫn không gian của mình à? Giờ ta trả lại cho ngươi, ngươi bắt lại được không nào?”, hẳn hét lớn một tiếng, trường kiếm vung đến.
“Mục Vỹ, ngươi dám! Mau cản hẳn lại, cản hẳn lại!”
Thấy Mục Vỹ lao thẳng tới chỗ của Thiệu Vũ, đôi mắt Thiệu Minh long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thiếu điều phun ra lửa.
Chẳng qua hễ ai đang ở cấp độ tầng tám của thân xác đến gần Mục Vỹ đều bị hắn nhấc kiếm đánh bay, kể cả có là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng chín cũng bị hắn khôn khéo trốn thoát
Thấy Mục Vỹ nhằm vào mình, nét mặt của Thiệu Vũ trở nên trắng tái.
Vừa rồi hẳn ta rõ ràng nhìn thấy Mục Vỹ đánh bay một võ giả có cảnh giới Tụ Đan ~ tầng thứ tám = mà không chớp mắt lấy lần nào.
Một kẻ chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tầng tám mà lại khủng bố như Mục Vỹ, chắc chỉ có đại ca mới có thể ngăn cản.
Rốt cuộc người này đã tu luyện thế nào vậy?
Không phải hẳn từng nổi tiếng là rác rưởi bậc nhất thành Bắc Vân ư?
“Ê rác rưởi, đang suy nghĩ gì đấy? Không phải ngươi nói sớm muộn gì cũng có một ngày khiến ta quỳ xuống, trả nhẫn không gian lại cho ngươi sao?”
Giọng nói Mục Vỹ vang vọng, hẳn tung người nhảy lên.
Thấy hành động này của Mục Vỹ, hai chân Thiệu Vũ run như cầy sấy, quỳ phịch xuống đất, dưới đũng quần ướt đẫm.
“Không!”
Thấy hẳn không lưu tình vung kiếm ra, khuôn mặt của Thiệu Minh nhăn nhúm đầy dữ dẫn.
“Phập!”
Sau tiếng chém, một cái đầu người rơi xuống đất Thiệu Vũ đã chết.
Từ khi tiến vào thành Bắc Vân, hai huynh đệ này luôn nghĩ cách bày đủ thứ quỷ kế, giết chết không hề quá đáng.
“Được, được lắm. Mục Vỹ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Thiệu Minh đứng thẳng người, cố kìm nén nỗi đau thương mà quát: “Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ, chỉ cần các ngươi giúp ta giết Mục Vỹ, khi trở lại tông môn ta sẽ báo đáp bằng việc thỉnh cầu ông nội ta cho mỗi người một huyền khí hạ phẩm!”
“Thật không?”
“Thật chứ?”
Ánh mắt của Thiệu Minh đẳng đẳng sát khí, gần như thét lên: “Nếu thất hứa, Thiệu Minh ta đây sẽ vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt”
“Được thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ điên rồ của hẳn ta, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức nở nụ cười âm hiểm.
Vừa rồi mặc dù hai người có thể liều mạng tấn công Mục Vỹ nhưng lại không làm vì không muốn tốn quá nhiều sức.
Giờ đây lại có hậu tạ là một món huyền khí hạ phẩm, điều này đã khiến họ hạ quyết tâm.
“Ha ha! Thiệu Minh, ngươi mà nói trước thì dù trên người kẻ này có bảo bối gì ta cũng không tranh giành với ngươi đâu. Ta trông mong có được huyền khí hạ phẩm do ông nội ngươi luyện chế ra từ lâu lắm rồi.”
Ba Dụ Đức khẽ mỉm cười, không quan tâm đến cái chết của Thiệu Vũ.
“Ba tên rác rưởi cộng lại thì vẫn là rác rưởi thôi thấy ba người này bắt tay với nhau, Mục Vỹ không hề tỏ ra lo sợ.
Cứ như cho dù kẻ đứng trước mặt Mục Vỹ bây giờ có là Lâm Minh thì hẳn cũng sẽ chẳng coi ra gì
“Chỉ biết mạnh miệng là giỏi!”
Ba Dụ Đức cười lạnh, ra tay đầu tiên.
Trong tay gã xuất hiện một hạt châu màu đen, toàn bộ hạt châu lấp lánh nhưng lại mang sắc màu khát máu.
“Ba Dụ Đức, ngươi lấy Đoạt Mệnh Yên Vân Châu ra luôn cơ à? Xem ra ta cũng phải nghiêm túc hơn mới được!”
Thấy Ba Dụ Đức đã hành động, Thiết Sơn Hộ sảng khoái cười, một thanh đại đao thình lình xuất hiện.
Về phía Mục Vỹ, hắn còn phẫn nộ hơn.
“Thiệu Minh, ngươi cũng biết con vợt hay ăn nói láo xược nên không sống được bao lâu đấy“.
Nét mặt của Mục Vỹ lạnh đi, hẳn cầm kiếm Thanh Khuyết lên lao về phía Thiệu Minh.
“Giết hắn!”
Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức cũng đồng thời hành động.
Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức vốn là võ giả có cảnh giới tăng thứ mười của thân xác, lại thêm Thiệu Minh, ngoài ra còn có mười mấy tên võ giả tầng bảy, tầng tám. Tất cả bọn chúng đồng loạt xúm tới gần Mục Vỹ.
“Mặc Dương, nhìn cho kỹ, sư phụ cho con thấy thế nào mới là kiếm ý chân chính!”
Giờ khắc này, kể cả Mặc Dương cũng cảm nhận được ngọn lửa thịnh nộ đang cháy trong lòng hắn, và nó đã bùng nổ.
“Keng!”
Một chiêu thức được thi triển, Bổ Ảnh Chỉ Kiếm.
Mặc Dương thấy nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì chính chiêu kiếm này của Mục Vỹ đã giúp gã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Xa lạ vì chiêu thức ấy quá khác biệt so với lăn được Mục Vỹ thi triển trước đây.
“Đinh đinh đinh!”
Phút chốc, mấy tiếng kêu đỉnh đinh vang lên. Mục Vỹ lộn người lên cao, kiếm Thanh Khuyết chớp lóe, động tác của những người kia đều như trở nên chậm chạp dưới thanh kiếm ấy.
“Phụt, phụt..”
Năm người ngã xuống đất không gượng dậy nổi, máu tươi phun đầy. Tắt thở.
Chỉ một nhát chém đã gặt hái được năm mạng người, đã thế còn là dưới sự vây công của ba người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ và Thiệu Minh, quả là thần kỳ đối với một người chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tăng thứ tám như Mục Vỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Thiệu Minh, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã lắm lời!”
Mục Vỹ tiến lên, không ai có thực lực dưới tầng chín có thể ngăn cản được hẳn.
Dần dần, bước chân của Mục Vỹ hướng đến Thiệu Vũ ở phía cuối.
“Không phải ngươi muốn lấy lại nhẫn không gian của mình à? Giờ ta trả lại cho ngươi, ngươi bắt lại được không nào?”, hẳn hét lớn một tiếng, trường kiếm vung đến.
“Mục Vỹ, ngươi dám! Mau cản hẳn lại, cản hẳn lại!”
Thấy Mục Vỹ lao thẳng tới chỗ của Thiệu Vũ, đôi mắt Thiệu Minh long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thiếu điều phun ra lửa.
Chẳng qua hễ ai đang ở cấp độ tầng tám của thân xác đến gần Mục Vỹ đều bị hắn nhấc kiếm đánh bay, kể cả có là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng chín cũng bị hắn khôn khéo trốn thoát
Thấy Mục Vỹ nhằm vào mình, nét mặt của Thiệu Vũ trở nên trắng tái.
Vừa rồi hẳn ta rõ ràng nhìn thấy Mục Vỹ đánh bay một võ giả có cảnh giới Tụ Đan ~ tầng thứ tám = mà không chớp mắt lấy lần nào.
Một kẻ chỉ đang ở cảnh giới Tụ Đan - tầng tám mà lại khủng bố như Mục Vỹ, chắc chỉ có đại ca mới có thể ngăn cản.
Rốt cuộc người này đã tu luyện thế nào vậy?
Không phải hẳn từng nổi tiếng là rác rưởi bậc nhất thành Bắc Vân ư?
“Ê rác rưởi, đang suy nghĩ gì đấy? Không phải ngươi nói sớm muộn gì cũng có một ngày khiến ta quỳ xuống, trả nhẫn không gian lại cho ngươi sao?”
Giọng nói Mục Vỹ vang vọng, hẳn tung người nhảy lên.
Thấy hành động này của Mục Vỹ, hai chân Thiệu Vũ run như cầy sấy, quỳ phịch xuống đất, dưới đũng quần ướt đẫm.
“Không!”
Thấy hẳn không lưu tình vung kiếm ra, khuôn mặt của Thiệu Minh nhăn nhúm đầy dữ dẫn.
“Phập!”
Sau tiếng chém, một cái đầu người rơi xuống đất Thiệu Vũ đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi tiến vào thành Bắc Vân, hai huynh đệ này luôn nghĩ cách bày đủ thứ quỷ kế, giết chết không hề quá đáng.
“Được, được lắm. Mục Vỹ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Thiệu Minh đứng thẳng người, cố kìm nén nỗi đau thương mà quát: “Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hộ, chỉ cần các ngươi giúp ta giết Mục Vỹ, khi trở lại tông môn ta sẽ báo đáp bằng việc thỉnh cầu ông nội ta cho mỗi người một huyền khí hạ phẩm!”
“Thật không?”
“Thật chứ?”
Ánh mắt của Thiệu Minh đẳng đẳng sát khí, gần như thét lên: “Nếu thất hứa, Thiệu Minh ta đây sẽ vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt”
“Được thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ điên rồ của hẳn ta, Thiết Sơn Hộ và Ba Dụ Đức nở nụ cười âm hiểm.
Vừa rồi mặc dù hai người có thể liều mạng tấn công Mục Vỹ nhưng lại không làm vì không muốn tốn quá nhiều sức.
Giờ đây lại có hậu tạ là một món huyền khí hạ phẩm, điều này đã khiến họ hạ quyết tâm.
“Ha ha! Thiệu Minh, ngươi mà nói trước thì dù trên người kẻ này có bảo bối gì ta cũng không tranh giành với ngươi đâu. Ta trông mong có được huyền khí hạ phẩm do ông nội ngươi luyện chế ra từ lâu lắm rồi.”
Ba Dụ Đức khẽ mỉm cười, không quan tâm đến cái chết của Thiệu Vũ.
“Ba tên rác rưởi cộng lại thì vẫn là rác rưởi thôi thấy ba người này bắt tay với nhau, Mục Vỹ không hề tỏ ra lo sợ.
Cứ như cho dù kẻ đứng trước mặt Mục Vỹ bây giờ có là Lâm Minh thì hẳn cũng sẽ chẳng coi ra gì
“Chỉ biết mạnh miệng là giỏi!”
Ba Dụ Đức cười lạnh, ra tay đầu tiên.
Trong tay gã xuất hiện một hạt châu màu đen, toàn bộ hạt châu lấp lánh nhưng lại mang sắc màu khát máu.
“Ba Dụ Đức, ngươi lấy Đoạt Mệnh Yên Vân Châu ra luôn cơ à? Xem ra ta cũng phải nghiêm túc hơn mới được!”
Thấy Ba Dụ Đức đã hành động, Thiết Sơn Hộ sảng khoái cười, một thanh đại đao thình lình xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro