Thần phục đi
Ốc Sên
2024-08-06 14:04:22
“Nhìn đủ chưa?”
Thấy Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào mình, Tần Mộng Dao lại càng xấu hổ.
Lần đầu tiên cô không một mảnh vải trên người trước mặt một người đàn ông. Mặc dù ở trong thùng thuốc nhưng những dược liệu kia không thể che kín được cơ thể của cô.
Chỉ cần Mục Vỹ hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong thùng thuốc.
“Chưa!”, Mục Vy vô sỉ đáp: “Gương mặt xinh đẹp như vậy mà ngày ngày cứ che đi, đúng là rất lãng phí!”
Mục Vỹ vừa nói vừa bước tới gần thùng nước.
“Huynh định làm gì?”
“Làm gì? Chữa bệnh cho đại tiểu thư đấy!”
Mục Vỹ bất lực nói: “Hiện giờ nước trong thùng đang sôi sùng sục, cô ở trong không có cảm giác gì sao?”
Phải rồi!
Tần Mộng Dao sững sờ!
Bởi vì vừa nãy quá ngượng ngùng nên cô không hề chú ý tới.
Nước trong thùng gỗ đã sôi trào nhưng cô lại chẳng cảm giác được gì, quá kỳ lạ!
“Bây giờ đừng nói gì nữa, cứ làm theo lời ta!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Tần Mộng Dao, đứng trước thùng gỗ cầm đủ loại dược tiệu.
“Ta bắt đầu thêm thuốc, nếu cô thấy nóng phải nói cho ta biết!”
Mục Vỹ vừa nói vừa ném dược liệu trên tay vào thùng gỗ.
Dần dà, Tần Mộng Dao phát hiện trông Mục Vỹ như đang thêm thuốc lung tung nhưng dường như có một vài quy tắc nào đó cô không biết rõ.
Mà cứ cách một khoảng thời gian, Mục Vỹ lại nhúng hai tay xuống thùng nước.
Nước sôi sùng sục không hề ảnh hưởng tới Tần Mộng Dao. Nhưng cô cẩn thận quan sát, mỗi lần Mục Vỹ nhúng tay vào thùng thuốc đều không rên một tiếng, nhưng khi lấy ra hai tay đều đỏ rực, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Nóng rồi!”
Phải đến nửa canh giờ sau, Tần Mộng Dao mới cảm thấy nước trong thùng nóng lên.
“Phù…”
Mục Vỹ thở hồng hộc, hai tay chống hông.
Quả nhiên khí lạnh của thần phách Băng Hoàng rất mạnh mẽ. Trong suốt nửa canh giờ, hắn đã thêm không biết bao nhiêu dược liệu, thay thế bao nhiêu lần mà mới khiến Tần Mộng Dao cảm nhận được cái nóng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!
“Từ bây giờ đến khi trăng sáng tỏ sẽ không thay đổi gì. Nhưng sau khi trăng tròn, hàn độc trong cơ thể cô sẽ hoàn toàn phát tác. Nhưng cô phải nhớ lần này không được dùng chân nguyên chống cự”.
Nghe hắn nói vậy, Tần Mộng Dao khá ngạc nhiên.
Hàn độc trong người cô sẽ phát tác mạnh nhất vào lúc trăng tròn nhất, đến cả ông nội cũng không biết. Sao Mục vỹ lại nhìn ra được?
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Việc cô cần làm là dùng tim cảm nhận hàn khí trong đan điền, thử dùng chân nguyên dung hòa vào nó. Lúc đó có thể sẽ rất đau đớn, ta cũng không thể giúp được cô. Nhưng nếu thành công, hàn độc sẽ vĩnh viễn biến mất. Cái rắm chó gì mà sống không quá hai mươi tuổi đều sẽ tan thành mây khói!”
“Ừ!”
Tần Mộng Dao gật đầu mỉm cười.
Không biết vì sao, trong thời gian ngắn ngủi này, cô phát hiện Mục Vỹ khác hẳn so với lời đồn trong thành Bắc Vân lúc trước.
Trăng dần nhô lên, Tần Mộng Dao ngồi ngay ngắn trong thùng thuốc, có vẻ hơi căng thẳng.
“Hừ hừ…”
Tiếng kêu rên vang lên, cô nhíu mày.
Đến rồi!
Mục Vỹ biết hàn độc thực sự phát tác rồi!
Thực ra cái gọi là hàn độc chính là khí lạnh tỏa ra do uy lực của thần phách Băng Hoàng quá mạnh mẽ mà thôi.
Mục Vỹ không biết tại sao Tần Mộng Dao có thể chứa đựng thần phách của Băng Hoàng nhưng hắn biết rõ sức mạnh của nó khủng bố như thế nào.
Với cảnh giới hiện giờ của Tần Mộng Dao, cô vốn không có khả năng chống cự.
Sự lạnh lẽo khiến cô nhụt chí, xóa tan mọi thứ của cô!
Nhưng đúng lúc Tần Mộng Dao chuẩn bị từ bỏ tất cả, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Bàn tay ấy kéo cô đang dần bị cái lạnh nhất chìm, sưởi ấm trái tim cô, cảm giác dễ chịu khiến cô dần khôi phục ý chí.
Thấy Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào mình, Tần Mộng Dao lại càng xấu hổ.
Lần đầu tiên cô không một mảnh vải trên người trước mặt một người đàn ông. Mặc dù ở trong thùng thuốc nhưng những dược liệu kia không thể che kín được cơ thể của cô.
Chỉ cần Mục Vỹ hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong thùng thuốc.
“Chưa!”, Mục Vy vô sỉ đáp: “Gương mặt xinh đẹp như vậy mà ngày ngày cứ che đi, đúng là rất lãng phí!”
Mục Vỹ vừa nói vừa bước tới gần thùng nước.
“Huynh định làm gì?”
“Làm gì? Chữa bệnh cho đại tiểu thư đấy!”
Mục Vỹ bất lực nói: “Hiện giờ nước trong thùng đang sôi sùng sục, cô ở trong không có cảm giác gì sao?”
Phải rồi!
Tần Mộng Dao sững sờ!
Bởi vì vừa nãy quá ngượng ngùng nên cô không hề chú ý tới.
Nước trong thùng gỗ đã sôi trào nhưng cô lại chẳng cảm giác được gì, quá kỳ lạ!
“Bây giờ đừng nói gì nữa, cứ làm theo lời ta!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Tần Mộng Dao, đứng trước thùng gỗ cầm đủ loại dược tiệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta bắt đầu thêm thuốc, nếu cô thấy nóng phải nói cho ta biết!”
Mục Vỹ vừa nói vừa ném dược liệu trên tay vào thùng gỗ.
Dần dà, Tần Mộng Dao phát hiện trông Mục Vỹ như đang thêm thuốc lung tung nhưng dường như có một vài quy tắc nào đó cô không biết rõ.
Mà cứ cách một khoảng thời gian, Mục Vỹ lại nhúng hai tay xuống thùng nước.
Nước sôi sùng sục không hề ảnh hưởng tới Tần Mộng Dao. Nhưng cô cẩn thận quan sát, mỗi lần Mục Vỹ nhúng tay vào thùng thuốc đều không rên một tiếng, nhưng khi lấy ra hai tay đều đỏ rực, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Nóng rồi!”
Phải đến nửa canh giờ sau, Tần Mộng Dao mới cảm thấy nước trong thùng nóng lên.
“Phù…”
Mục Vỹ thở hồng hộc, hai tay chống hông.
Quả nhiên khí lạnh của thần phách Băng Hoàng rất mạnh mẽ. Trong suốt nửa canh giờ, hắn đã thêm không biết bao nhiêu dược liệu, thay thế bao nhiêu lần mà mới khiến Tần Mộng Dao cảm nhận được cái nóng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!
“Từ bây giờ đến khi trăng sáng tỏ sẽ không thay đổi gì. Nhưng sau khi trăng tròn, hàn độc trong cơ thể cô sẽ hoàn toàn phát tác. Nhưng cô phải nhớ lần này không được dùng chân nguyên chống cự”.
Nghe hắn nói vậy, Tần Mộng Dao khá ngạc nhiên.
Hàn độc trong người cô sẽ phát tác mạnh nhất vào lúc trăng tròn nhất, đến cả ông nội cũng không biết. Sao Mục vỹ lại nhìn ra được?
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Việc cô cần làm là dùng tim cảm nhận hàn khí trong đan điền, thử dùng chân nguyên dung hòa vào nó. Lúc đó có thể sẽ rất đau đớn, ta cũng không thể giúp được cô. Nhưng nếu thành công, hàn độc sẽ vĩnh viễn biến mất. Cái rắm chó gì mà sống không quá hai mươi tuổi đều sẽ tan thành mây khói!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ!”
Tần Mộng Dao gật đầu mỉm cười.
Không biết vì sao, trong thời gian ngắn ngủi này, cô phát hiện Mục Vỹ khác hẳn so với lời đồn trong thành Bắc Vân lúc trước.
Trăng dần nhô lên, Tần Mộng Dao ngồi ngay ngắn trong thùng thuốc, có vẻ hơi căng thẳng.
“Hừ hừ…”
Tiếng kêu rên vang lên, cô nhíu mày.
Đến rồi!
Mục Vỹ biết hàn độc thực sự phát tác rồi!
Thực ra cái gọi là hàn độc chính là khí lạnh tỏa ra do uy lực của thần phách Băng Hoàng quá mạnh mẽ mà thôi.
Mục Vỹ không biết tại sao Tần Mộng Dao có thể chứa đựng thần phách của Băng Hoàng nhưng hắn biết rõ sức mạnh của nó khủng bố như thế nào.
Với cảnh giới hiện giờ của Tần Mộng Dao, cô vốn không có khả năng chống cự.
Sự lạnh lẽo khiến cô nhụt chí, xóa tan mọi thứ của cô!
Nhưng đúng lúc Tần Mộng Dao chuẩn bị từ bỏ tất cả, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Bàn tay ấy kéo cô đang dần bị cái lạnh nhất chìm, sưởi ấm trái tim cô, cảm giác dễ chịu khiến cô dần khôi phục ý chí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro