Chương 11
Zhihu
2025-03-07 00:45:49
13.
Chỉ vài ngày nữa thôi, Lý Thừa Chiêu sẽ đến rồi.
Phủ Thái sư trên dưới đèn đuốc rực rỡ, còn náo nhiệt hơn cả Tết.
Ngay trong bầu không khí hân hoan vui mừng này, Trì Cảnh Niên lại dẫn theo Võ An Hầu đến tận cửa.
Vẻ mặt Võ An Hầu tiều tụy, thân hình vốn cao lớn cũng có phần còng xuống.
Ta nhớ tới thư Vưu Lạc Tuyết gửi đến từng nói, vết thương của Võ An Hầu tái phát, đến cả ngự y cũng bó tay.
Muốn ra trận g.i.ế.c địch, là chuyện không thể nào nữa rồi.
Võ An Hầu tư thái vô cùng thấp kém.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã đá Trì Cảnh Niên một cước, khiến hắn quỳ xuống đất.
“Mục đại nhân, năm xưa đều là do thằng con nghịch tử này không hiểu chuyện, ta dẫn nó đến đây tạ tội.”
Trì Cảnh Niên cũng không nói hai lời, trán chạm đất, dập đầu liên tục ba cái.
Người cao ngạo như hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên hạ mình đến vậy.
Võ An Hầu lại nhìn sang ta, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
“Thanh Ly lớn thật rồi! Nghe nói nhà ngoại đối xử với con rất tốt, nhưng Lạc Dương sao bằng Kinh thành được, cha mẹ con cũng không nỡ để con đi xa nữa đúng không.”
Ta đoan trang hành lễ với Võ An Hầu xong, một câu cũng không nói thêm, lui về phía sau cha.
Võ An Hầu có chút lúng túng, cười gượng gạo chữa cháy cho mình.
“Phủ Thái sư giáo dưỡng quả nhiên là tốt, không biết nhà nào có phúc khí, cưới được cô nương tốt như vậy!”
Cha không tiếp lời, mà chỉ cười mời Võ An Hầu ngồi xuống, hàn huyên chuyện triều chính dạo gần đây.
Uống hết ba tuần trà, cha vẫn còn đang cao hứng nói chuyện.
Trì Cảnh Niên quỳ dưới đất lại khó chịu rồi, hắn không thoải mái nhúc nhích thân mình, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Trừ tế bái từ đường, hắn chưa từng quỳ lâu đến vậy, vẻ khó chịu dần bò lên hàng mày.
Võ An Hầu liếc nhìn đứa con trai rõ ràng đã mất kiên nhẫn, lại nhìn thoáng qua ta đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng cha.
Ông ta thở dài một hơi, ngắt lời cao đàm khoát luận của cha.
“Mục đại nhân, hôm nay hạ quan đến đây, thật ra là có một lời thỉnh cầu không phải phép.”
Cha cười ha ha, “Đã là thỉnh cầu không phải phép, vậy thì không cần nói nữa thì hơn.”
Võ An Hầu đúng là không ngờ, cha lại không nể mặt ông ta đến vậy, cứng rắn dập tắt ý định xuống nước của ông ta.
Ông ta chỉ có thể thuận theo ý mình mà nói tiếp.
“Cảnh Niên nó thật sự đã biết sai rồi, dù sao cũng là chuyện nhiều năm về trước, hãy cứ để nó qua đi thôi. Thanh Ly tuổi cũng không còn nhỏ nữa… hay là, hay là…”
Ông ta có chút khó mở miệng, cuối cùng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Hay là cứ gả Thanh Ly cho Cảnh Niên đi.”
“Đoạn hôn sự trước kia của Cảnh Niên không tính, hôn ước giữa Thanh Ly và nó mới là có trước, mới là chính thất phu nhân thật sự. Còn về Diệp thị, ta sẽ an bài ả đến trang trại, tuyệt đối sẽ không để ả xuất hiện trước mặt Thanh Ly làm vướng mắt.”
Nụ cười trên mặt cha lạnh đi, ông ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.
“Võ An Hầu thật biết tính toán! Nhục nhã Phủ Thái sư ta một lần còn chưa đủ sao?”
“Ba năm trước, con gái tốt của ta, bị con trai ông từ hôn, mang tiếng xấu. Bây giờ ông còn dám mặt dày mày dạn đến cửa cầu thân?”
“Ta khuyên các người dẹp cái ý nghĩ đó đi! Con gái ta dù không gả cho ai, Phủ Thái sư ta cũng nguyện ý nuôi nó cả đời!”
14.
Trì Cảnh Niên đột ngột đứng phắt dậy từ dưới đất.
Hắn không để ý đến lời từ chối của cha, mà quay sang giận dữ quát mắng ta:
“Ta đã xin lỗi rồi, nàng còn muốn ta phải thế nào nữa? Ta cũng đã hứa sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, sao nàng còn làm khó dễ chúng ta! Nàng sớm muộn gì cũng phải gả cho ta, tùy hứng như vậy, chẳng phải là làm hỏng tình nghĩa vợ chồng của chúng ta sao?”
“Cha ta cũng đã đảm bảo, Diệp Vãn Vãn sẽ không làm vướng mắt nàng, nàng còn so đo tính toán cái gì? Nàng đã mười tám tuổi rồi, ngoài ta ra, còn ai thèm lấy nàng nữa!”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, cha đã giận dữ quát lên. Ta nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy chén trà trên bàn Võ An Hầu, ném thẳng về phía Trì Cảnh Niên.
Lạc Dương thịnh hành đầu hồ - trò chơi ném mũi tên hoặc que vào bình), ba năm ở đó, kỹ thuật ném của ta đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.
Chén trà không lệch đi đâu, trúng ngay giữa trán Trì Cảnh Niên, m.á.u tươi đỏ thẫm theo gò má hắn chảy xuống.
“Ngươi… ngươi sao dám…”
Chỉ vài ngày nữa thôi, Lý Thừa Chiêu sẽ đến rồi.
Phủ Thái sư trên dưới đèn đuốc rực rỡ, còn náo nhiệt hơn cả Tết.
Ngay trong bầu không khí hân hoan vui mừng này, Trì Cảnh Niên lại dẫn theo Võ An Hầu đến tận cửa.
Vẻ mặt Võ An Hầu tiều tụy, thân hình vốn cao lớn cũng có phần còng xuống.
Ta nhớ tới thư Vưu Lạc Tuyết gửi đến từng nói, vết thương của Võ An Hầu tái phát, đến cả ngự y cũng bó tay.
Muốn ra trận g.i.ế.c địch, là chuyện không thể nào nữa rồi.
Võ An Hầu tư thái vô cùng thấp kém.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã đá Trì Cảnh Niên một cước, khiến hắn quỳ xuống đất.
“Mục đại nhân, năm xưa đều là do thằng con nghịch tử này không hiểu chuyện, ta dẫn nó đến đây tạ tội.”
Trì Cảnh Niên cũng không nói hai lời, trán chạm đất, dập đầu liên tục ba cái.
Người cao ngạo như hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên hạ mình đến vậy.
Võ An Hầu lại nhìn sang ta, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
“Thanh Ly lớn thật rồi! Nghe nói nhà ngoại đối xử với con rất tốt, nhưng Lạc Dương sao bằng Kinh thành được, cha mẹ con cũng không nỡ để con đi xa nữa đúng không.”
Ta đoan trang hành lễ với Võ An Hầu xong, một câu cũng không nói thêm, lui về phía sau cha.
Võ An Hầu có chút lúng túng, cười gượng gạo chữa cháy cho mình.
“Phủ Thái sư giáo dưỡng quả nhiên là tốt, không biết nhà nào có phúc khí, cưới được cô nương tốt như vậy!”
Cha không tiếp lời, mà chỉ cười mời Võ An Hầu ngồi xuống, hàn huyên chuyện triều chính dạo gần đây.
Uống hết ba tuần trà, cha vẫn còn đang cao hứng nói chuyện.
Trì Cảnh Niên quỳ dưới đất lại khó chịu rồi, hắn không thoải mái nhúc nhích thân mình, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Trừ tế bái từ đường, hắn chưa từng quỳ lâu đến vậy, vẻ khó chịu dần bò lên hàng mày.
Võ An Hầu liếc nhìn đứa con trai rõ ràng đã mất kiên nhẫn, lại nhìn thoáng qua ta đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng cha.
Ông ta thở dài một hơi, ngắt lời cao đàm khoát luận của cha.
“Mục đại nhân, hôm nay hạ quan đến đây, thật ra là có một lời thỉnh cầu không phải phép.”
Cha cười ha ha, “Đã là thỉnh cầu không phải phép, vậy thì không cần nói nữa thì hơn.”
Võ An Hầu đúng là không ngờ, cha lại không nể mặt ông ta đến vậy, cứng rắn dập tắt ý định xuống nước của ông ta.
Ông ta chỉ có thể thuận theo ý mình mà nói tiếp.
“Cảnh Niên nó thật sự đã biết sai rồi, dù sao cũng là chuyện nhiều năm về trước, hãy cứ để nó qua đi thôi. Thanh Ly tuổi cũng không còn nhỏ nữa… hay là, hay là…”
Ông ta có chút khó mở miệng, cuối cùng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Hay là cứ gả Thanh Ly cho Cảnh Niên đi.”
“Đoạn hôn sự trước kia của Cảnh Niên không tính, hôn ước giữa Thanh Ly và nó mới là có trước, mới là chính thất phu nhân thật sự. Còn về Diệp thị, ta sẽ an bài ả đến trang trại, tuyệt đối sẽ không để ả xuất hiện trước mặt Thanh Ly làm vướng mắt.”
Nụ cười trên mặt cha lạnh đi, ông ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.
“Võ An Hầu thật biết tính toán! Nhục nhã Phủ Thái sư ta một lần còn chưa đủ sao?”
“Ba năm trước, con gái tốt của ta, bị con trai ông từ hôn, mang tiếng xấu. Bây giờ ông còn dám mặt dày mày dạn đến cửa cầu thân?”
“Ta khuyên các người dẹp cái ý nghĩ đó đi! Con gái ta dù không gả cho ai, Phủ Thái sư ta cũng nguyện ý nuôi nó cả đời!”
14.
Trì Cảnh Niên đột ngột đứng phắt dậy từ dưới đất.
Hắn không để ý đến lời từ chối của cha, mà quay sang giận dữ quát mắng ta:
“Ta đã xin lỗi rồi, nàng còn muốn ta phải thế nào nữa? Ta cũng đã hứa sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, sao nàng còn làm khó dễ chúng ta! Nàng sớm muộn gì cũng phải gả cho ta, tùy hứng như vậy, chẳng phải là làm hỏng tình nghĩa vợ chồng của chúng ta sao?”
“Cha ta cũng đã đảm bảo, Diệp Vãn Vãn sẽ không làm vướng mắt nàng, nàng còn so đo tính toán cái gì? Nàng đã mười tám tuổi rồi, ngoài ta ra, còn ai thèm lấy nàng nữa!”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, cha đã giận dữ quát lên. Ta nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy chén trà trên bàn Võ An Hầu, ném thẳng về phía Trì Cảnh Niên.
Lạc Dương thịnh hành đầu hồ - trò chơi ném mũi tên hoặc que vào bình), ba năm ở đó, kỹ thuật ném của ta đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.
Chén trà không lệch đi đâu, trúng ngay giữa trán Trì Cảnh Niên, m.á.u tươi đỏ thẫm theo gò má hắn chảy xuống.
“Ngươi… ngươi sao dám…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro