Chương 3
Zhihu
2025-03-07 00:45:49
4.
Nụ cười trên mặt Trì Cảnh Niên cứng đờ.
Khi nghe thấy cái tên Diệp Vãn Vãn, hắn vô thức quay đầu đi, ngay cả nhịp thở cũng nặng nề hơn vài phần.
Vẻ khó nói nên lời của Trì Cảnh Niên, khiến ta có chút bất ngờ.
Đó chẳng phải là cô nương đầu quả tim của hắn sao?
Vì Diệp Vãn Vãn, Trì Cảnh Niên đánh đổi cả danh tiếng, mất đi trợ lực, thậm chí không tiếc đối đầu với gia tộc.
Sao bây giờ nhắc đến, lại có vẻ không muốn đề cập đến như vậy?
Ta lại nhìn về phía đám người vừa nãy đứng ra nói giúp hắn, bọn họ đều lúng túng ngồi trở về chỗ, lộ ra vẻ mặt như cười như không.
Vưu Lạc Tuyết khoát tay, bảo nha hoàn dẫn Trì Cảnh Niên đến chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống.
Hắn im lặng nâng chén, hung hăng uống cạn một hơi.
Vưu Lạc Tuyết hừ lạnh:
"Biết thế này đã chẳng làm vậy."
Ta không đáp lời, Trì Cảnh Niên đã sớm phai nhạt khỏi thế giới của ta, không đáng để ta bận tâm.
Ta cùng mấy tỷ muội nói chuyện phiếm về Lạc Dương.
Nơi đó tuy không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng lại có thêm chút tự do và hơi thở cuộc sống.
Ban đêm cũng không có lệnh giới nghiêm, chợ Đông chợ Tây có thể náo nhiệt suốt đêm dưới ánh đèn rực rỡ.
Trong tiếng kể chuyện rôm rả của ta, Trì Cảnh Niên nghe rất chăm chú, hắn đột nhiên chen vào nói:
"Quả nhiên là phong thủy miền nam dưỡng người, Thanh Ly so với trước kia càng thêm tươi tắn hoạt bát rồi."
"Những năm chúng ta ở bên nhau, nàng luôn giữ cái dáng vẻ tiểu thư khuê các, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn trêu chọc một chút."
Lời nói của hắn không hề che giấu sự mập mờ, khiến bầu không khí náo nhiệt lại trở nên gượng gạo.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Trì Cảnh Niên dường như không phát hiện ra mình có gì không đúng, vẫn tự nhiên hồi tưởng.
"Có một năm đạp thanh, diều giấy của nàng bị mắc trên cây nhà ta, rõ ràng nàng chỉ cần nhón chân là với tới, lại khóc lóc chạy đến tìm ta…"
Ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa ta và Trì Cảnh Niên.
Ta ngước mắt, liền chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của Trì Cảnh Niên.
Ta lạnh lùng nhếch mép, đối với những chuyện xưa cũ kia không thèm để ý.
"Một vài chuyện cũ rích, ta cũng không nhớ rõ lắm. Nếu Thế tử thích thả diều giấy, có thể cùng Thế tử phu nhân đạp thanh, thả thả diều giấy, tâm sự nỗi lòng."
"Đúng rồi, Thế tử hôm nay sao không dẫn theo Thế tử phu nhân? Người mà ngay cả lễ cập kê của ta cũng nhất định phải mang theo, bây giờ đại hôn rồi, lại giấu giấu diếm diếm, là sợ người ta cướp mất sao?"
Nói xong, ta che miệng cười khẽ, quay sang hỏi Vưu Lạc Tuyết:
"Thế tử phu nhân Võ An Hầu là người thế nào vậy? Ba năm trước có thể khiến Thế tử bất chấp tất cả, chắc hẳn bây giờ phải càng thêm xinh đẹp quyến rũ mới đúng."
Ánh mắt vốn dịu dàng của Trì Cảnh Niên trong nháy mắt lạnh xuống, những người xung quanh cũng im như thóc.
Nhưng Vưu Lạc Tuyết thân là quận chúa sao có thể sợ hắn, nàng ấy rất vui vẻ được xem Trì Cảnh Niên bẽ mặt.
"Vậy thì đúng là quá xinh đẹp quyến rũ rồi! Hình như muốn đem hết vàng bạc châu báu của cả Võ An Hầu phủ, đều dát lên người thì phải."
Có mấy vị phu nhân tiểu thư dường như nhớ ra chuyện gì đó, không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười thành tiếng.
5.
Nhắc đến Diệp Vãn Vãn, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trì Cảnh Niên, không còn vẻ ngưỡng mộ và xu nịnh, ngược lại có thêm vài phần chế giễu, và hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Sắc mặt Trì Cảnh Niên càng thêm khó coi.
Yết hầu hắn giật giật hai cái, mới miễn cưỡng nặn ra vẻ hờ hững.
"Nàng ấy không thích náo nhiệt, đang ở phủ học thêu thùa…"
Trì Cảnh Niên rõ ràng không muốn nhắc lại Diệp Vãn Vãn nữa, lập tức chuyển chủ đề, nhưng lại chĩa mũi nhọn về phía ta.
"Nói đến thêu thùa, Thanh Ly, nàng còn nhớ chiếc túi thơm năm xưa nàng tặng ta không?"
"Tay ngọc vấn vương tơ hồng, trọn tấm lòng buộc vào túi gấm… Tình cảm năm xưa của chúng ta, ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ."
Trì Cảnh Niên hướng về phía ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta liên tưởng miên man.
Lần này hắn thực sự đã chọc giận ta.
Túi thơm không thể tùy tiện tặng người khác.
Năm xưa khi chúng ta đính hôn, hắn liền chạy đến nài nỉ ta, nhất định phải tự tay thêu một chiếc túi thơm tặng hắn, hắn muốn ngày ngày mang theo bên mình.
Ta nghĩ rằng hôn ước đã định, tự tay làm một chiếc túi thơm cho vị hôn phu của mình, cũng là lẽ đương nhiên.
Nào ngờ hôn sự lại xảy ra biến cố, chiếc túi thơm kia liền trở thành một thứ không rõ ràng.
Nhưng ta không thể hiểu được, Trì Cảnh Niên hết lần này đến lần khác, muốn dây dưa với ta, rốt cuộc là vì cái gì.
Nụ cười trên mặt Trì Cảnh Niên cứng đờ.
Khi nghe thấy cái tên Diệp Vãn Vãn, hắn vô thức quay đầu đi, ngay cả nhịp thở cũng nặng nề hơn vài phần.
Vẻ khó nói nên lời của Trì Cảnh Niên, khiến ta có chút bất ngờ.
Đó chẳng phải là cô nương đầu quả tim của hắn sao?
Vì Diệp Vãn Vãn, Trì Cảnh Niên đánh đổi cả danh tiếng, mất đi trợ lực, thậm chí không tiếc đối đầu với gia tộc.
Sao bây giờ nhắc đến, lại có vẻ không muốn đề cập đến như vậy?
Ta lại nhìn về phía đám người vừa nãy đứng ra nói giúp hắn, bọn họ đều lúng túng ngồi trở về chỗ, lộ ra vẻ mặt như cười như không.
Vưu Lạc Tuyết khoát tay, bảo nha hoàn dẫn Trì Cảnh Niên đến chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống.
Hắn im lặng nâng chén, hung hăng uống cạn một hơi.
Vưu Lạc Tuyết hừ lạnh:
"Biết thế này đã chẳng làm vậy."
Ta không đáp lời, Trì Cảnh Niên đã sớm phai nhạt khỏi thế giới của ta, không đáng để ta bận tâm.
Ta cùng mấy tỷ muội nói chuyện phiếm về Lạc Dương.
Nơi đó tuy không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng lại có thêm chút tự do và hơi thở cuộc sống.
Ban đêm cũng không có lệnh giới nghiêm, chợ Đông chợ Tây có thể náo nhiệt suốt đêm dưới ánh đèn rực rỡ.
Trong tiếng kể chuyện rôm rả của ta, Trì Cảnh Niên nghe rất chăm chú, hắn đột nhiên chen vào nói:
"Quả nhiên là phong thủy miền nam dưỡng người, Thanh Ly so với trước kia càng thêm tươi tắn hoạt bát rồi."
"Những năm chúng ta ở bên nhau, nàng luôn giữ cái dáng vẻ tiểu thư khuê các, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn trêu chọc một chút."
Lời nói của hắn không hề che giấu sự mập mờ, khiến bầu không khí náo nhiệt lại trở nên gượng gạo.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Trì Cảnh Niên dường như không phát hiện ra mình có gì không đúng, vẫn tự nhiên hồi tưởng.
"Có một năm đạp thanh, diều giấy của nàng bị mắc trên cây nhà ta, rõ ràng nàng chỉ cần nhón chân là với tới, lại khóc lóc chạy đến tìm ta…"
Ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa ta và Trì Cảnh Niên.
Ta ngước mắt, liền chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của Trì Cảnh Niên.
Ta lạnh lùng nhếch mép, đối với những chuyện xưa cũ kia không thèm để ý.
"Một vài chuyện cũ rích, ta cũng không nhớ rõ lắm. Nếu Thế tử thích thả diều giấy, có thể cùng Thế tử phu nhân đạp thanh, thả thả diều giấy, tâm sự nỗi lòng."
"Đúng rồi, Thế tử hôm nay sao không dẫn theo Thế tử phu nhân? Người mà ngay cả lễ cập kê của ta cũng nhất định phải mang theo, bây giờ đại hôn rồi, lại giấu giấu diếm diếm, là sợ người ta cướp mất sao?"
Nói xong, ta che miệng cười khẽ, quay sang hỏi Vưu Lạc Tuyết:
"Thế tử phu nhân Võ An Hầu là người thế nào vậy? Ba năm trước có thể khiến Thế tử bất chấp tất cả, chắc hẳn bây giờ phải càng thêm xinh đẹp quyến rũ mới đúng."
Ánh mắt vốn dịu dàng của Trì Cảnh Niên trong nháy mắt lạnh xuống, những người xung quanh cũng im như thóc.
Nhưng Vưu Lạc Tuyết thân là quận chúa sao có thể sợ hắn, nàng ấy rất vui vẻ được xem Trì Cảnh Niên bẽ mặt.
"Vậy thì đúng là quá xinh đẹp quyến rũ rồi! Hình như muốn đem hết vàng bạc châu báu của cả Võ An Hầu phủ, đều dát lên người thì phải."
Có mấy vị phu nhân tiểu thư dường như nhớ ra chuyện gì đó, không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười thành tiếng.
5.
Nhắc đến Diệp Vãn Vãn, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trì Cảnh Niên, không còn vẻ ngưỡng mộ và xu nịnh, ngược lại có thêm vài phần chế giễu, và hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Sắc mặt Trì Cảnh Niên càng thêm khó coi.
Yết hầu hắn giật giật hai cái, mới miễn cưỡng nặn ra vẻ hờ hững.
"Nàng ấy không thích náo nhiệt, đang ở phủ học thêu thùa…"
Trì Cảnh Niên rõ ràng không muốn nhắc lại Diệp Vãn Vãn nữa, lập tức chuyển chủ đề, nhưng lại chĩa mũi nhọn về phía ta.
"Nói đến thêu thùa, Thanh Ly, nàng còn nhớ chiếc túi thơm năm xưa nàng tặng ta không?"
"Tay ngọc vấn vương tơ hồng, trọn tấm lòng buộc vào túi gấm… Tình cảm năm xưa của chúng ta, ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ."
Trì Cảnh Niên hướng về phía ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta liên tưởng miên man.
Lần này hắn thực sự đã chọc giận ta.
Túi thơm không thể tùy tiện tặng người khác.
Năm xưa khi chúng ta đính hôn, hắn liền chạy đến nài nỉ ta, nhất định phải tự tay thêu một chiếc túi thơm tặng hắn, hắn muốn ngày ngày mang theo bên mình.
Ta nghĩ rằng hôn ước đã định, tự tay làm một chiếc túi thơm cho vị hôn phu của mình, cũng là lẽ đương nhiên.
Nào ngờ hôn sự lại xảy ra biến cố, chiếc túi thơm kia liền trở thành một thứ không rõ ràng.
Nhưng ta không thể hiểu được, Trì Cảnh Niên hết lần này đến lần khác, muốn dây dưa với ta, rốt cuộc là vì cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro