Chương 8
Zhihu
2025-03-07 00:45:49
Nàng ta cái gì cũng không biết, lại vừa vào cửa đã muốn nắm quyền quản lý Hầu phủ.
Nàng ta đối với ma ma hồi môn của Hầu phu nhân, cũng dùng đến thủ đoạn năm xưa từng dùng với ta.
Yếu thế, hãm hại, giả vờ vô tội…
Ma ma kia sao có thể không biết mấy trò vặt vãnh này, nhưng sự che chở và không phân phải trái của Trì Cảnh Niên, khiến ma ma kia lạnh lòng.
Bà ấy biết thân biết phận, cáo bệnh xin về quê.
Mẫu thân thở dài nói:
“Diệp Vãn Vãn nói ma ma kia trộm trâm cài của ả ta, sai người áp giải ma ma kia, đánh miệng một trăm cái. Ma ma kia cũng là người già trong Hầu phủ rồi, sau khi Hầu phu nhân qua đời, bà ấy tận tâm tận lực thu vén Hầu phủ, có khi nào bị đối xử như vậy đâu.”
“Bà ấy đi tìm Thế tử phân xử, lại bị Trì Cảnh Niên hạ lệnh, lại đánh thêm một trăm cái nữa.”
Võ An Hầu vào doanh trại đóng quân, ma ma họ Bạch vừa đi, Diệp Vãn Vãn có Trì Cảnh Niên chống lưng, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân Hầu phủ.
Nhưng nàng ta ngay cả quản gia cũng không biết, huống chi là một Hầu phủ lớn như vậy.
Không ai còn dám đụng đến vận xui của Thế tử phu nhân nữa, đương nhiên cũng chẳng ai nói cho nàng ta biết, nên giao tiếp với các phu nhân khuê các ở Kinh thành như thế nào, nên xử lý sự vụ Hầu phủ ra sao.
“Cứ nói như lần trước ở yến tiệc mừng thọ của Quý phi, vị Thế tử phu nhân nhà Trì gia kia xem như mất hết mặt mũi. Đầu tiên là nhận nhầm Ngũ công chúa do Quý phi sinh hạ thành cung nữ, quát mắng công chúa ăn mặc lả lơi, muốn câu dẫn đàn ông.”
“Sau đó lại đưa nhầm lễ vật mừng thọ Quý phi, dâng lên tấm lụa gấm vốn dành tặng cho lão phu nhân Lâm gia. Nếu không phải Võ An Hầu lập nhiều chiến công hiển hách, Diệp Vãn Vãn ngày đó e là khó mà bước chân ra khỏi hoàng cung.”
Hoàng đế trước mặt mọi người cười nói, Võ An Hầu Thế tử cưới được một “hiền thê”.
Ai nghe cũng hiểu đó là lời nói ngược, nhưng Diệp Vãn Vãn lại coi là thật.
Nàng ta hớn hở tạ ơn, còn khen hoàng đế có mắt nhìn người.
Hoàng đế nghe xong mà bật cười, Trì Cảnh Niên quỳ rạp dưới đất, mồ hôi nhễ nhại.
Chưa kịp về đến phủ Hầu, Trì Cảnh Niên đã lần đầu tiên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Vãn Vãn. Hắn trách ả thô tục vô lễ, không được dạy dỗ, trách ả chẳng khác nào con hề nhảy nhót, trước bao nhiêu người mà làm mất mặt phủ Hầu.
Nghe mẹ kể lại, tâm trí ta có chút xao động.
Khi xưa, lúc Trì Cảnh Niên chọn Diệp Vãn Vãn, hắn đã từng nói gì nhỉ?
À, phải rồi.
Hắn đã từng kiên quyết nói: “Mục Thanh Ly, nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, luôn khuôn phép giữ mình, thật là cứng nhắc và vô vị.”
“Nhưng Vãn Vãn thì khác, nàng ấy như hoa sen mọc từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dù sinh ra trong khốn khó, vẫn kiên cường bất khuất, rực rỡ chói ngời.”
Vậy mà Diệp Vãn Vãn bây giờ, chẳng lẽ đã không còn kiên cường bất khuất nữa rồi? Hay là đã không còn rực rỡ chói ngời nữa?
Thật nực cười hết chỗ nói.
Mẹ thấy ta không hề d.a.o động, cũng yên lòng phần nào.
“Nửa năm trước, thằng nhãi đó bắt đầu lui tới phủ chúng ta liên tục, hết dập đầu tạ tội với cha con, lại đến quỳ xuống sám hối, xem ra là hối hận rồi.”
“Nó còn bóng gió dò la tin tức về con, ý tứ trong lời nói, lại muốn bỏ vợ cưới vợ khác!”
Mẹ liếc nhìn ta một cái.
“Chúng ta sợ trong lòng con vẫn còn vương vấn nó, hồ đồ nghe theo lời nó…”
11.
Hóa ra cái gọi là tình yêu thủy chung son sắt, lời thề non hẹn biển, cũng chỉ kéo dài chưa đầy ba năm.
Ta cười khẩy một tiếng, Trì Cảnh Niên đúng là tính toán giỏi thật.
Thảo nào hắn ta lại bày ra bộ dạng kia trong yến tiệc, hết lần này đến lần khác nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, hóa ra là muốn tính kế ta!
Hắn ta hối hận, vậy là những tổn thương ta phải chịu, có thể xóa bỏ hết sao?
Ta lắc đầu, nhìn mẹ, trầm giọng nói:
“Lần này con về, thật ra là muốn báo với cha mẹ, ngoại tổ phụ đã định hôn sự cho con rồi.”
Mẹ giật mình, lập tức đứng dậy, kéo ta đi ra ngoài.
“Sao con không nói sớm chứ! Chuyện lớn như vậy, mau đi tìm cha con, rốt cuộc là nhà ai, con đã gặp mặt chưa? Có vừa ý không? Người ta khi nào lên Kinh thành…”
Ta bị mẹ kéo đi, nghe bà lải nhải không ngừng, trong lòng lại thấy bình yên lạ thường.
Cha biết ngoại tổ phụ đã chọn được người cho ta, ngược lại không hề hoảng hốt.
“Nhà nhạc gia là vọng tộc trăm năm ở Lạc Dương, nhất định sẽ không để con gái chúng ta chịu thiệt thòi.”
Ta ghé vào tai cha nói nhỏ một cái tên, vẻ điềm tĩnh vững vàng của cha lập tức tan thành mây khói, nhảy dựng lên cao ba thước, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cái, cái này sao được? Dù tuổi tác tương đương, nhưng bối phận … ”
Mẹ ngược lại hai mắt sáng rỡ, vỗ tay cười nói:
“Quả thật là một người tốt, con đã gặp mặt chưa? Người đó, con có vừa ý không?”
Ta cảm thấy mặt mình nóng lên, khẽ gật đầu.
Nàng ta đối với ma ma hồi môn của Hầu phu nhân, cũng dùng đến thủ đoạn năm xưa từng dùng với ta.
Yếu thế, hãm hại, giả vờ vô tội…
Ma ma kia sao có thể không biết mấy trò vặt vãnh này, nhưng sự che chở và không phân phải trái của Trì Cảnh Niên, khiến ma ma kia lạnh lòng.
Bà ấy biết thân biết phận, cáo bệnh xin về quê.
Mẫu thân thở dài nói:
“Diệp Vãn Vãn nói ma ma kia trộm trâm cài của ả ta, sai người áp giải ma ma kia, đánh miệng một trăm cái. Ma ma kia cũng là người già trong Hầu phủ rồi, sau khi Hầu phu nhân qua đời, bà ấy tận tâm tận lực thu vén Hầu phủ, có khi nào bị đối xử như vậy đâu.”
“Bà ấy đi tìm Thế tử phân xử, lại bị Trì Cảnh Niên hạ lệnh, lại đánh thêm một trăm cái nữa.”
Võ An Hầu vào doanh trại đóng quân, ma ma họ Bạch vừa đi, Diệp Vãn Vãn có Trì Cảnh Niên chống lưng, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân Hầu phủ.
Nhưng nàng ta ngay cả quản gia cũng không biết, huống chi là một Hầu phủ lớn như vậy.
Không ai còn dám đụng đến vận xui của Thế tử phu nhân nữa, đương nhiên cũng chẳng ai nói cho nàng ta biết, nên giao tiếp với các phu nhân khuê các ở Kinh thành như thế nào, nên xử lý sự vụ Hầu phủ ra sao.
“Cứ nói như lần trước ở yến tiệc mừng thọ của Quý phi, vị Thế tử phu nhân nhà Trì gia kia xem như mất hết mặt mũi. Đầu tiên là nhận nhầm Ngũ công chúa do Quý phi sinh hạ thành cung nữ, quát mắng công chúa ăn mặc lả lơi, muốn câu dẫn đàn ông.”
“Sau đó lại đưa nhầm lễ vật mừng thọ Quý phi, dâng lên tấm lụa gấm vốn dành tặng cho lão phu nhân Lâm gia. Nếu không phải Võ An Hầu lập nhiều chiến công hiển hách, Diệp Vãn Vãn ngày đó e là khó mà bước chân ra khỏi hoàng cung.”
Hoàng đế trước mặt mọi người cười nói, Võ An Hầu Thế tử cưới được một “hiền thê”.
Ai nghe cũng hiểu đó là lời nói ngược, nhưng Diệp Vãn Vãn lại coi là thật.
Nàng ta hớn hở tạ ơn, còn khen hoàng đế có mắt nhìn người.
Hoàng đế nghe xong mà bật cười, Trì Cảnh Niên quỳ rạp dưới đất, mồ hôi nhễ nhại.
Chưa kịp về đến phủ Hầu, Trì Cảnh Niên đã lần đầu tiên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Vãn Vãn. Hắn trách ả thô tục vô lễ, không được dạy dỗ, trách ả chẳng khác nào con hề nhảy nhót, trước bao nhiêu người mà làm mất mặt phủ Hầu.
Nghe mẹ kể lại, tâm trí ta có chút xao động.
Khi xưa, lúc Trì Cảnh Niên chọn Diệp Vãn Vãn, hắn đã từng nói gì nhỉ?
À, phải rồi.
Hắn đã từng kiên quyết nói: “Mục Thanh Ly, nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, luôn khuôn phép giữ mình, thật là cứng nhắc và vô vị.”
“Nhưng Vãn Vãn thì khác, nàng ấy như hoa sen mọc từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dù sinh ra trong khốn khó, vẫn kiên cường bất khuất, rực rỡ chói ngời.”
Vậy mà Diệp Vãn Vãn bây giờ, chẳng lẽ đã không còn kiên cường bất khuất nữa rồi? Hay là đã không còn rực rỡ chói ngời nữa?
Thật nực cười hết chỗ nói.
Mẹ thấy ta không hề d.a.o động, cũng yên lòng phần nào.
“Nửa năm trước, thằng nhãi đó bắt đầu lui tới phủ chúng ta liên tục, hết dập đầu tạ tội với cha con, lại đến quỳ xuống sám hối, xem ra là hối hận rồi.”
“Nó còn bóng gió dò la tin tức về con, ý tứ trong lời nói, lại muốn bỏ vợ cưới vợ khác!”
Mẹ liếc nhìn ta một cái.
“Chúng ta sợ trong lòng con vẫn còn vương vấn nó, hồ đồ nghe theo lời nó…”
11.
Hóa ra cái gọi là tình yêu thủy chung son sắt, lời thề non hẹn biển, cũng chỉ kéo dài chưa đầy ba năm.
Ta cười khẩy một tiếng, Trì Cảnh Niên đúng là tính toán giỏi thật.
Thảo nào hắn ta lại bày ra bộ dạng kia trong yến tiệc, hết lần này đến lần khác nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, hóa ra là muốn tính kế ta!
Hắn ta hối hận, vậy là những tổn thương ta phải chịu, có thể xóa bỏ hết sao?
Ta lắc đầu, nhìn mẹ, trầm giọng nói:
“Lần này con về, thật ra là muốn báo với cha mẹ, ngoại tổ phụ đã định hôn sự cho con rồi.”
Mẹ giật mình, lập tức đứng dậy, kéo ta đi ra ngoài.
“Sao con không nói sớm chứ! Chuyện lớn như vậy, mau đi tìm cha con, rốt cuộc là nhà ai, con đã gặp mặt chưa? Có vừa ý không? Người ta khi nào lên Kinh thành…”
Ta bị mẹ kéo đi, nghe bà lải nhải không ngừng, trong lòng lại thấy bình yên lạ thường.
Cha biết ngoại tổ phụ đã chọn được người cho ta, ngược lại không hề hoảng hốt.
“Nhà nhạc gia là vọng tộc trăm năm ở Lạc Dương, nhất định sẽ không để con gái chúng ta chịu thiệt thòi.”
Ta ghé vào tai cha nói nhỏ một cái tên, vẻ điềm tĩnh vững vàng của cha lập tức tan thành mây khói, nhảy dựng lên cao ba thước, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cái, cái này sao được? Dù tuổi tác tương đương, nhưng bối phận … ”
Mẹ ngược lại hai mắt sáng rỡ, vỗ tay cười nói:
“Quả thật là một người tốt, con đã gặp mặt chưa? Người đó, con có vừa ý không?”
Ta cảm thấy mặt mình nóng lên, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro