Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Cậu Sẽ Không......
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Translator: Wave Literature
Gọi cuộc điện thoại thứ hai, gọi cho Bạc Đình Uyên.
"Đình Uyên, đến câu lạc bộ Secret đi."
Ngược lại Bạc đại thiếu không có nói nhảm nhiều như vậy.
Hai mươi phút sau, bóng dáng cao to mặc âu phục màu xám nhạt, xuất
hiện tại cửa phòng khách.
Mục Diệc Thần nghe được tiếng bước chân của hắn ta, ngay cả đầu cũng
không ngẩng lên, tiếp tục không nhanh không chậm rót một ly rượu,
ngửa đầu uống cạn.
Bạc Đình Uyên không nhịn được nhíu mày.
Hắn ta nhận được điện thoại, còn tưởng một đám anh em tập hợp, không
nghĩ đến, đi đến nơi này, thì chỉ nhìn thấy một mình Mục Diệc Thần.
Hơn nữa, Mục Diệc Thần luôn muốn chuốc say chính mình.
Hắn ta đầy hứng thú ngồi phía đối diện, nhìn Mục Diệc Thần không nói
một lời nào, cứ uống một ly rồi một ly.
Rõ ràng Mục Diệc Thần gọi hắn ta đến, kết quả thì, ngay cả câu cũng
không nói với hắn ta, khiến hắn ta một mình.
Nhìn thấy các chai rượu rỗng trên bàn ngày càng nhiều, thì Bạc Đình
Uyên nhịn không được lên tiếng: "Nếu cậu mà uống nữa, thì Thế Huân
sẽ phát điên mất, những chai rượu này đều do hắn giấu đấy!"
Mục Diệc Thần nói: "Uống của cậu ta mấy chai rượu mà cũng không nỡ,
thế nào gọi là anh em à?"
Thấy hắn lại muốn cầm ly rượu lên, thì Bạc Đình Uyên đè lại mu bàn tay
của hắn, "Được rồi mà, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy hả? Nhìn dáng
vẻ này…không lẽ cậu thất tình sao hả?"
"Thất tình gì?!"
Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần sửng sốt một giây, lập tức khịt mũi
khinh thường, "Yêu còn chưa yêu, làm sao có thể thất tình?"
Bạc Đình Uyên cười cợt, "Không phải sao hả? Cậu dám nói ngày hôm
nay cậu đến đây uống rượu, không có liên quan đến Lạc Thần Tâm một
chút nào đi?"
Mục Diệc Thần cười gằn, "Liên quan đến cô ta thì thế nào chứ? Người
phụ nữ chết tiệt đó, thực sự đến chết cũng không thay đổi! Tôi nên sớm
nghe lời của các cậu, từ lúc bắt đầu nên cho cô ta biết thế nào là quy củ,
cho cô ta hiểu rõ thân phận của chính mình một chút! Không cho cô ta
cơ hội được vòi thì đòi tiên!"
Bạc Đình Uyên cau mày, "Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?"
Mục Diệc Thần nói đơn giản một lần hết chuyện tối hôm nay.
Còn chưa nói xong, thì trên mặt Bạc Đình Uyên lộ ra sự kinh ngạc.
"Diệc Thần, cậu sẽ không... yêu Lạc Thần Tâm chứ?"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần trong nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt đen
trầm tràn đầy tức giận.
"Cậu giỡn kiểu gì thế hả? Sao tôi có thể yêu cái loại phụ nữ như cô ta
chứ? Tôi đối xử tốt với cô ta, chỉ vì Đường Đường mà thôi, không khiến
cho nó không vui."
Không có một chút do dự, lập tức lên tiếng phủ nhận.
Bạc Đình Uyên tiếp tục hỏi: "Đã như vậy thì... vừa nãy Lạc Thần Tâm
cũng đã đồng ý ngủ chung với cậu rồi, để đổi cái hạng mục kia. Sao cậu
không đồng ý chứ? Dù sao thì đây cũng là điều kiện mà cậu chính miệng
nói ra mà?"
Nghe nói như thế, thân thể của Mục Diệc Thần trong nháy mắt cứng
ngắc một chút.
Trong đầu lại lên hình ảnh người phụ nữ nằm trên ghế sa lông, hai mắt
nhắm nghiền, mặt vẻ hiến dâng, mềm mại nói ba chữ "Không sao cả".
Nhiệt độ trong phòng dường như tăng thêm mấy độ.
Hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, cắn răng mở miệng: "Tôi có
bệnh thích sạch sẽ! Cậu nghĩ tôi là công tử phong lưu đa tình như Bạch
Thế Huân hay sao hả? Cái loại phụ nữ vì tiền mà lấy lòng tôi, thì sao mà
tôi ngủ được?"
"Thật sao? Cậu mạnh miệng như thể, cẩn thận sau này hối hận." Bạc
Đình Uyên nói.
Hắn đã hối hận rồi đấy!
Rõ ràng "nhuyễn ngọc ôn hương" gần ngay trước mắt, ôm vào trong lòng
dễ như trở bàn tay, vậy mà hắn một mình chạy đến đây cho gió lạnh
thổi?
Cho dù ngủ với người phụ nữ chết tiệt kia, sau đó hắn đổi ý không đưa
hạng mục, thì cô cũng không có cách nào cả.
Quyền chủ động tất cả đều nằm trong tay hắn.
Vừa nãy rốt cuộc hắn đã suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Người phụ nữ kia đã đưa lên đến cửa như vậy, còn không ngủ nữa chứ.
Mục Diệc Thần liếc nhìn Bạc Đình Uyên, "Làm sao hả? Cậu trở thành
thầy giáo về tình cảm rồi à? Một người sắp ly hôn, có tư cách gì giáo
huấn tôi chứ?"
Sắc mặt của Bạc Đình Uyên lập tức trở nên hơi trắng bệch, hiển nhiên bị
chọc trúng chỗ đau.
Lập tức lắc đầu, "Quên đi, cậu không nghe thì thôi. Uống rượu đi."
Hắn chủ động mở một chai rượu đỏ, rót một chén cho cả Mục Diệc Thần
cùng mình.
Sau đó, cùng nhau trầm mặc uống hết.
------oOo------
Gọi cuộc điện thoại thứ hai, gọi cho Bạc Đình Uyên.
"Đình Uyên, đến câu lạc bộ Secret đi."
Ngược lại Bạc đại thiếu không có nói nhảm nhiều như vậy.
Hai mươi phút sau, bóng dáng cao to mặc âu phục màu xám nhạt, xuất
hiện tại cửa phòng khách.
Mục Diệc Thần nghe được tiếng bước chân của hắn ta, ngay cả đầu cũng
không ngẩng lên, tiếp tục không nhanh không chậm rót một ly rượu,
ngửa đầu uống cạn.
Bạc Đình Uyên không nhịn được nhíu mày.
Hắn ta nhận được điện thoại, còn tưởng một đám anh em tập hợp, không
nghĩ đến, đi đến nơi này, thì chỉ nhìn thấy một mình Mục Diệc Thần.
Hơn nữa, Mục Diệc Thần luôn muốn chuốc say chính mình.
Hắn ta đầy hứng thú ngồi phía đối diện, nhìn Mục Diệc Thần không nói
một lời nào, cứ uống một ly rồi một ly.
Rõ ràng Mục Diệc Thần gọi hắn ta đến, kết quả thì, ngay cả câu cũng
không nói với hắn ta, khiến hắn ta một mình.
Nhìn thấy các chai rượu rỗng trên bàn ngày càng nhiều, thì Bạc Đình
Uyên nhịn không được lên tiếng: "Nếu cậu mà uống nữa, thì Thế Huân
sẽ phát điên mất, những chai rượu này đều do hắn giấu đấy!"
Mục Diệc Thần nói: "Uống của cậu ta mấy chai rượu mà cũng không nỡ,
thế nào gọi là anh em à?"
Thấy hắn lại muốn cầm ly rượu lên, thì Bạc Đình Uyên đè lại mu bàn tay
của hắn, "Được rồi mà, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy hả? Nhìn dáng
vẻ này…không lẽ cậu thất tình sao hả?"
"Thất tình gì?!"
Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần sửng sốt một giây, lập tức khịt mũi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
khinh thường, "Yêu còn chưa yêu, làm sao có thể thất tình?"
Bạc Đình Uyên cười cợt, "Không phải sao hả? Cậu dám nói ngày hôm
nay cậu đến đây uống rượu, không có liên quan đến Lạc Thần Tâm một
chút nào đi?"
Mục Diệc Thần cười gằn, "Liên quan đến cô ta thì thế nào chứ? Người
phụ nữ chết tiệt đó, thực sự đến chết cũng không thay đổi! Tôi nên sớm
nghe lời của các cậu, từ lúc bắt đầu nên cho cô ta biết thế nào là quy củ,
cho cô ta hiểu rõ thân phận của chính mình một chút! Không cho cô ta
cơ hội được vòi thì đòi tiên!"
Bạc Đình Uyên cau mày, "Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?"
Mục Diệc Thần nói đơn giản một lần hết chuyện tối hôm nay.
Còn chưa nói xong, thì trên mặt Bạc Đình Uyên lộ ra sự kinh ngạc.
"Diệc Thần, cậu sẽ không... yêu Lạc Thần Tâm chứ?"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần trong nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt đen
trầm tràn đầy tức giận.
"Cậu giỡn kiểu gì thế hả? Sao tôi có thể yêu cái loại phụ nữ như cô ta
chứ? Tôi đối xử tốt với cô ta, chỉ vì Đường Đường mà thôi, không khiến
cho nó không vui."
Không có một chút do dự, lập tức lên tiếng phủ nhận.
Bạc Đình Uyên tiếp tục hỏi: "Đã như vậy thì... vừa nãy Lạc Thần Tâm
cũng đã đồng ý ngủ chung với cậu rồi, để đổi cái hạng mục kia. Sao cậu
không đồng ý chứ? Dù sao thì đây cũng là điều kiện mà cậu chính miệng
nói ra mà?"
Nghe nói như thế, thân thể của Mục Diệc Thần trong nháy mắt cứng
ngắc một chút.
Trong đầu lại lên hình ảnh người phụ nữ nằm trên ghế sa lông, hai mắt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nhắm nghiền, mặt vẻ hiến dâng, mềm mại nói ba chữ "Không sao cả".
Nhiệt độ trong phòng dường như tăng thêm mấy độ.
Hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, cắn răng mở miệng: "Tôi có
bệnh thích sạch sẽ! Cậu nghĩ tôi là công tử phong lưu đa tình như Bạch
Thế Huân hay sao hả? Cái loại phụ nữ vì tiền mà lấy lòng tôi, thì sao mà
tôi ngủ được?"
"Thật sao? Cậu mạnh miệng như thể, cẩn thận sau này hối hận." Bạc
Đình Uyên nói.
Hắn đã hối hận rồi đấy!
Rõ ràng "nhuyễn ngọc ôn hương" gần ngay trước mắt, ôm vào trong lòng
dễ như trở bàn tay, vậy mà hắn một mình chạy đến đây cho gió lạnh
thổi?
Cho dù ngủ với người phụ nữ chết tiệt kia, sau đó hắn đổi ý không đưa
hạng mục, thì cô cũng không có cách nào cả.
Quyền chủ động tất cả đều nằm trong tay hắn.
Vừa nãy rốt cuộc hắn đã suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Người phụ nữ kia đã đưa lên đến cửa như vậy, còn không ngủ nữa chứ.
Mục Diệc Thần liếc nhìn Bạc Đình Uyên, "Làm sao hả? Cậu trở thành
thầy giáo về tình cảm rồi à? Một người sắp ly hôn, có tư cách gì giáo
huấn tôi chứ?"
Sắc mặt của Bạc Đình Uyên lập tức trở nên hơi trắng bệch, hiển nhiên bị
chọc trúng chỗ đau.
Lập tức lắc đầu, "Quên đi, cậu không nghe thì thôi. Uống rượu đi."
Hắn chủ động mở một chai rượu đỏ, rót một chén cho cả Mục Diệc Thần
cùng mình.
Sau đó, cùng nhau trầm mặc uống hết.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro