Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chị, Nữa Nè!
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
"Nhìn cái gì vậy? Còn không mau lại đây?" Mục Diệc Thần lên tiếng
thúc giục.
Vốn dĩ Lạc Thần Hi đã không muốn để ý đến hắn, nên xoay người rời đi.
Coi cô là chó con sao? Kêu thì đến, đuổi thì đi!
Nhưng vào ngay lúc này, âm thanh mềm mại của bánh bao nhỏ lại truyền
đến lần nữa, "Chị ơi, Đường Đường còn muốn cùng chị ăn cơm thêm lần
nữa mà!"
Lạc Thần Hi dừng bước, nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, chị không kịp
ăn cơm, ngày mai cùng em ăn có được không?"
"Khả Tố, đã nói trẻ ngoan là đều phải ăn cơm mỗi ngày. Tại sao chị lại
không như vậy chứ?" Một tay của Đường Đường cầm thìa, còn một tay
kia xoa cằm, đầy nghi ngờ hỏi.
"À, chuyện này..."
Cô không biết nói thế nào.
Mục Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng: "Lạc Thần Tâm, cô có biết lấy mình
làm gương là gì hay không? Cô không ăn điểm tâm, thì lấy gì mà nói
Đường Đường chứ? Sau này nó học cô thì phải làm sao bây giờ hả?"
Nghe hắn nói đến vấn đề giáo dục trẻ con, Lạc Thần Hi đột nhiên xấu hổ.
Có vẻ như hai ngày nay cô vẫn luôn phá hoại mầm xanh đất nước thì
phải.
Nếu còn như vậy, Đường Đường sẽ không bị cô dạy hư đấy chứ?
Không còn cách nào khác, cô đành đi đến nhà ăn.
Vẫn còn một giờ nữa, phải ăn nhanh lên một chút, chắc vẫn tới kịp mà...
Trên bàn ăn, ngoại trừ Mục Diệc Thần cùng Đường Đường, còn có Mục
Vi Vi cùng Mục Diệc Thần và em trai Mục Diệc Lăng.
Bốn người đều nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi.
Sự xem thường và căm ghét trong mắt của Mục Vi Vi vốn không có cách
che giấu được, mà Mục Diệc Lăng thì lại có vẻ thâm trầm hơn nhiều,
gương mặt tuấn tú giống Mục Diệc Thần đến sáu, bảy phần, luôn mang
theo một ý cười nhàn nhạt.
Bên tay trái của Đường Đường Mục Diệc Thần, còn bên tay phải là Mục
Vi Vi.
Lạc Thần Hi đi tới gần, không biết mình nên ngồi chỗ nào nữa.
Khi cô còn đang do dự, thì Mục Diệc Thần đã nhích sang bên trái một
chút, nhường vị trí của bản thân cho cô.
Lạc Thần Hi không khỏi ngẩn người.
Mục Diệc Thần: "Làm sao vậy? Ăn một bữa cơm còn muốn ba giục bốn
mời sao? Đứng ngốc ở đó làm gì hả?"
Lạc Thần Hi tức giận nghiến răng, hận không thể cắn chết người đàn ông
này! Nói chuyện êm tai một chút thì hắn sẽ chết sao?
"Ai đứng ngốc chứ! Ngồi thì ngồi!"
Nàng thở phì phò ngồi xuống vị trí của Mục diệc Thần vừa ngồi.
Mà Mục Vi Vi ở bên kia đã trợn tròn mắt.
Tuy rằng Mục gia không có nhiều quy củ nhà giàu gì, bình thường cũng
khá là tùy tiện, thế nhưng, cũng không thể để cho người đàn bà không
biết xấu hổ kia ngồi chiếc ghế đó chứ! Cho cô ta vào bàn ăn cơm, đã là
xem trọng cô ta rồi!
Lạc Thần Hi vừa mới ngồi vững vàng, nhóc con liền rướn người qua.
"Chị ơi, chiếc bánh này rất ngọn, là bánh Đường Đường yêu thích nhất,
cho chị này!"
Một miếng bánh gatô bơ bị đẩy tới trước mặt của Lạc Thần Hi, phía trên
có đầy anh đào cùng ô mai, nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Lạc Thần Hi vội nói: "Đường Đường, em cứ ăn đi..."
Nói còn chưa dứt lời, thì lại thêm một cái bánh bao nhỏ nhắn được bỏ
vào trong bát của cô.
"Chị, bánh bao nữa nè!"
Tiếp theo...
"Chị, bánh trôi nước nữa nè!"
"Chị, thịt nữa nè!"
"Chị..."
Trong chốc lát, trong bát của Lạc Thần Hi ngập tràn các loại đồ ăn, xếp
thành một chồng cao cao như ngọn núi nhỏ.
Nhìn thấy Đường Đường còn muốn gắp cho cô thêm rau, Lạc Thần Hi
nhanh chóng ngăn cản bé, "Được rồi, Đường Đường, nhiều như vậy chị
ăn không hết đâu. Em ăn đi mà."
Bánh bao nhỏ chu chu miệng nhỏ, còn có chút không tình nguyện.
Lạc Thần Hi cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong
miệng, "Nhìn này, chị đã ăn hết rồi!"
Lúc này bánh bao nhỏ mới có chút thoả mãn.
Đang ngồi ở phía bên kia của Đường Đường Mục Vi Vi, lúc này cũng
nhìn thấy cảnh đấy.
Từ trước đến giờ cô công chúa nhỏ nhà bọn họ cực kì nhạy cảm, không
chỉ thích ăn vặt, mà còn cực kỳ bảo hộ đồ ăn, dù là Mục Diệc Thần cũng
đừng nghĩ cướp đồ ăn trong bát của bé!
Nhưng bây giờ, bé lại cho người phụ nữ đê tiện kia đồ ăn sao?
Còn đem bánh gatô ô mai mà bé thích ăn nhất cho Lạc Thần Tâm!
Đường Đường đối với cô của bé như cô ta, còn không có tốt như vậy
đâu!
Mục Vi Vi thực sự nhìn không nổi nữa, không nhịn được hừ lạnh nói:
"Có nhiều người có tay có chân, vậy mà bản thân còn không biết tự ăn
sao? Còn cùng một đứa bé tranh cướp đồ ăn, có biết xấu hổ hay không?"
------oOo------
thúc giục.
Vốn dĩ Lạc Thần Hi đã không muốn để ý đến hắn, nên xoay người rời đi.
Coi cô là chó con sao? Kêu thì đến, đuổi thì đi!
Nhưng vào ngay lúc này, âm thanh mềm mại của bánh bao nhỏ lại truyền
đến lần nữa, "Chị ơi, Đường Đường còn muốn cùng chị ăn cơm thêm lần
nữa mà!"
Lạc Thần Hi dừng bước, nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, chị không kịp
ăn cơm, ngày mai cùng em ăn có được không?"
"Khả Tố, đã nói trẻ ngoan là đều phải ăn cơm mỗi ngày. Tại sao chị lại
không như vậy chứ?" Một tay của Đường Đường cầm thìa, còn một tay
kia xoa cằm, đầy nghi ngờ hỏi.
"À, chuyện này..."
Cô không biết nói thế nào.
Mục Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng: "Lạc Thần Tâm, cô có biết lấy mình
làm gương là gì hay không? Cô không ăn điểm tâm, thì lấy gì mà nói
Đường Đường chứ? Sau này nó học cô thì phải làm sao bây giờ hả?"
Nghe hắn nói đến vấn đề giáo dục trẻ con, Lạc Thần Hi đột nhiên xấu hổ.
Có vẻ như hai ngày nay cô vẫn luôn phá hoại mầm xanh đất nước thì
phải.
Nếu còn như vậy, Đường Đường sẽ không bị cô dạy hư đấy chứ?
Không còn cách nào khác, cô đành đi đến nhà ăn.
Vẫn còn một giờ nữa, phải ăn nhanh lên một chút, chắc vẫn tới kịp mà...
Trên bàn ăn, ngoại trừ Mục Diệc Thần cùng Đường Đường, còn có Mục
Vi Vi cùng Mục Diệc Thần và em trai Mục Diệc Lăng.
Bốn người đều nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi.
Sự xem thường và căm ghét trong mắt của Mục Vi Vi vốn không có cách
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
che giấu được, mà Mục Diệc Lăng thì lại có vẻ thâm trầm hơn nhiều,
gương mặt tuấn tú giống Mục Diệc Thần đến sáu, bảy phần, luôn mang
theo một ý cười nhàn nhạt.
Bên tay trái của Đường Đường Mục Diệc Thần, còn bên tay phải là Mục
Vi Vi.
Lạc Thần Hi đi tới gần, không biết mình nên ngồi chỗ nào nữa.
Khi cô còn đang do dự, thì Mục Diệc Thần đã nhích sang bên trái một
chút, nhường vị trí của bản thân cho cô.
Lạc Thần Hi không khỏi ngẩn người.
Mục Diệc Thần: "Làm sao vậy? Ăn một bữa cơm còn muốn ba giục bốn
mời sao? Đứng ngốc ở đó làm gì hả?"
Lạc Thần Hi tức giận nghiến răng, hận không thể cắn chết người đàn ông
này! Nói chuyện êm tai một chút thì hắn sẽ chết sao?
"Ai đứng ngốc chứ! Ngồi thì ngồi!"
Nàng thở phì phò ngồi xuống vị trí của Mục diệc Thần vừa ngồi.
Mà Mục Vi Vi ở bên kia đã trợn tròn mắt.
Tuy rằng Mục gia không có nhiều quy củ nhà giàu gì, bình thường cũng
khá là tùy tiện, thế nhưng, cũng không thể để cho người đàn bà không
biết xấu hổ kia ngồi chiếc ghế đó chứ! Cho cô ta vào bàn ăn cơm, đã là
xem trọng cô ta rồi!
Lạc Thần Hi vừa mới ngồi vững vàng, nhóc con liền rướn người qua.
"Chị ơi, chiếc bánh này rất ngọn, là bánh Đường Đường yêu thích nhất,
cho chị này!"
Một miếng bánh gatô bơ bị đẩy tới trước mặt của Lạc Thần Hi, phía trên
có đầy anh đào cùng ô mai, nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Lạc Thần Hi vội nói: "Đường Đường, em cứ ăn đi..."
Nói còn chưa dứt lời, thì lại thêm một cái bánh bao nhỏ nhắn được bỏ
vào trong bát của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị, bánh bao nữa nè!"
Tiếp theo...
"Chị, bánh trôi nước nữa nè!"
"Chị, thịt nữa nè!"
"Chị..."
Trong chốc lát, trong bát của Lạc Thần Hi ngập tràn các loại đồ ăn, xếp
thành một chồng cao cao như ngọn núi nhỏ.
Nhìn thấy Đường Đường còn muốn gắp cho cô thêm rau, Lạc Thần Hi
nhanh chóng ngăn cản bé, "Được rồi, Đường Đường, nhiều như vậy chị
ăn không hết đâu. Em ăn đi mà."
Bánh bao nhỏ chu chu miệng nhỏ, còn có chút không tình nguyện.
Lạc Thần Hi cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong
miệng, "Nhìn này, chị đã ăn hết rồi!"
Lúc này bánh bao nhỏ mới có chút thoả mãn.
Đang ngồi ở phía bên kia của Đường Đường Mục Vi Vi, lúc này cũng
nhìn thấy cảnh đấy.
Từ trước đến giờ cô công chúa nhỏ nhà bọn họ cực kì nhạy cảm, không
chỉ thích ăn vặt, mà còn cực kỳ bảo hộ đồ ăn, dù là Mục Diệc Thần cũng
đừng nghĩ cướp đồ ăn trong bát của bé!
Nhưng bây giờ, bé lại cho người phụ nữ đê tiện kia đồ ăn sao?
Còn đem bánh gatô ô mai mà bé thích ăn nhất cho Lạc Thần Tâm!
Đường Đường đối với cô của bé như cô ta, còn không có tốt như vậy
đâu!
Mục Vi Vi thực sự nhìn không nổi nữa, không nhịn được hừ lạnh nói:
"Có nhiều người có tay có chân, vậy mà bản thân còn không biết tự ăn
sao? Còn cùng một đứa bé tranh cướp đồ ăn, có biết xấu hổ hay không?"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro