Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Nói Cô Ngu Xuẩn...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
"Cô nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cô sao hả?" Thịnh Dục cong môi trào
phúng mà nói.
Tả Hiểu Tình vội vàng hùa theo, "Lạc Thần Hi, cô không nghe thấy
Thịnh tổng nói gì sao? Cô sao chép còn dám đến tập đoàn SL bêu xấu
chính mình, cô cho rằng tất cả mọi người đều sẽ ngu xuẩn như cô sao
hả?"
Lời của cô ta vừa thoát ra khỏi miệng thì tất cả mọi người trong phòng
họp đều nhìn cô ta bằng một ánh mắt kỳ lạ khác thường.
Ngay cả Thịnh tổng đang mắng ai cô ta cũng không biết hay sao?
Tả Hiểu Tình còn không hề hay biết, vẫn treo bộ mặt đắc ý như cũ, cho
là mình đang làm chuyện rất tốt đẹp, một công đôi việc.
Vừa vạch trần được bộ mặt thật của Lạc Thần Hi, lại vừa lấy được lòng
Thịnh Dục.
Thịnh Dục dường như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Nói cô ngu xuẩn
cũng đã quá xem trọng cô rồi! Với trí thông minh này của cô, làm sao có
thể trà trộn vào cuộc phỏng vấn của giải thi đấu Hoa Phong nay vậy hả?
Andy, làm sao mà các ông có thể thông qua như vậy hả? Công ty dùng
tiền mời các ông tới để chơi à?"
Người đàn ông có ria mép đến nằm cũng trúng đạn, hết sức phiền muộn,
hận không thể đá Tả Hiểu Tình ra khỏi tập đoàn SL ngay lập tức.
Sao lại có cái loại người nghe không hiểu tiếng người đến ngớ ngẩn như
vậy chứ!
Cuối cùng Tả Hiểu Tình cũng cảm thấy có điểm không đúng, "Thịnh...
Thịnh tổng, chuyện nãy giờ tôi nói đều là sự thật mà. Thiết kế của Lạc
Thần Hi nhất định có vấn đề, là sao chép..."
"Cô nói cái này là sao chép sao?" Thịnh Dục giơ tập tác phẩm trong tay
lên, bật ra một tiếng cười gằn xem thường nói, "Tác phẩm thiên tài như
thế này, cô cũng đi mà sao chép một bản cho tôi xem nào?"
Lần này, cuối cùng Tả Hiểu Tình cũng phản ứng lại.
Nghe ra Thịnh Dục đứng về phe của Lạc Thần Hi.
Nhất thời mặt cô ta đỏ lên, "Thịnh tổng, tôi... Nhưng mà... cô ta thật sự
bị học viện nghệ thuật hoàng gia nước Y đuổi học, hơn nữa còn…"
"Tôi không quan tâm cô có ý gì, tôi chỉ biết, hàng năm tập đoàn SL đều
tổ chức giải thi đấu nhà thiết kế Hoa Phong, mấy năm rồi đều không tìm
ra được tác phẩm nào có thể xuất sắc hơn tác phẩm này. Cô nói cho tôi
biết cô ta có thể đi sao chép ở chỗ nào được?"
"Tôi... Tôi..." Tả Hiểu Tình cuối cùng cũng không nói nên lời.
Những người dự thi khác cũng đều bị chấn động bởi lời nói này.
Thịnh Dục lại đánh giá cao tác phẩm của Lạc Thần Hi đến như thế!
Không có ai nghi ngờ ánh mắt của Thịnh Dục cả.
Nếu vậy thì có nghĩa là tập thiết kế của Lạc Thần Hi thật sự xuất sắc đến
dị thường, người đàn ông có ria mép nói cô ta là một trong những người
dự thi tốt nhất, thật sự là quá khiêm tốn rồi!
Thịnh Dục nói xong, lại tiếp tục tìm người, "người số 12 này đâu? Rốt
cuộc có ở đây không hả?"
Lạc Thần Hi đứng dậy, "Thịnh tổng, tôi chính là người số 12."
Thịnh Dục đánh giá cô một lúc, rồi khẽ gật đầu, "Bây giờ giống như lời
nói lúc nãy của tôi, có vài người mặc SL, thực sự là đang sỉ nhục thiết kế
của tôi mà!"
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình càng ngày càng trắng bệch.
Câu nói trào phúng này nói đến ai thì không cần nói cũng biết.
Lạc Thần Hi nhịn không được cười khúc khích.
Cái miệng này của Thịnh Dục thực sự là quá độc địa rồi! Chỉ cần vài ba
câu, đã khinh bỉ Tả Hiểu Tình từ đầu đến chân luôn!
Cô còn tưởng, vị bố già thời trang này sẽ cực kỳ cao ngạo, lạnh lùng,
không ngờ lại là người độc mồm độc miệng như thế!
Thịnh Dục nhìn Lạc Thần Hi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Vị tiểu thư số
12 này, muốn chứng minh cô không sao chép thì cách tốt nhất là tạo ra
một bản thiết kế mới khác. Tôi sẽ ra đề cho cô, sau khi cô hoàn thành
xong tác phẩm, tất cả những người dự thi ở đây sẽ cho điểm, quyết định
cô sẽ đi hay ở lại. Cô có dám tiếp nhận cách khiêu chiến này hay
không?"
Lạc Thần Hi ban đầu có chút bất ngờ nhưng cô cũng gật đầu rất nhanh,
"Có thể, tôi đồng ý tiếp nhận."
Trong mắt của Thịnh Dục loé ra một tia tán thưởng.
"Được, vậy thì cô đi theo tôi."
Sau khi hai người rời đi thì nhất thời tất cả phòng họp đều xôn xao.
Thịnh Dục còn muốn ra đề, để Lạc Thần Hi hoàn thành thiết kế tại chỗ
này! Hơn nữa, còn để bọn họ làm giám khảo!
Chuyện này thật sự làm khó người ta quá mà!
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, ở đây nhà thiết kế đều là đối thủ
cạnh tranh của Lạc Thần Hi, ai mà không muốn gạt đối thủ lợi hại nhất
ra khỏi chứ, ai sẽ cho cô ta điểm cao chứ?
Lạc Thần Hi còn dám đồng ý!
Cô ta điên rồi sao?
------oOo------
phúng mà nói.
Tả Hiểu Tình vội vàng hùa theo, "Lạc Thần Hi, cô không nghe thấy
Thịnh tổng nói gì sao? Cô sao chép còn dám đến tập đoàn SL bêu xấu
chính mình, cô cho rằng tất cả mọi người đều sẽ ngu xuẩn như cô sao
hả?"
Lời của cô ta vừa thoát ra khỏi miệng thì tất cả mọi người trong phòng
họp đều nhìn cô ta bằng một ánh mắt kỳ lạ khác thường.
Ngay cả Thịnh tổng đang mắng ai cô ta cũng không biết hay sao?
Tả Hiểu Tình còn không hề hay biết, vẫn treo bộ mặt đắc ý như cũ, cho
là mình đang làm chuyện rất tốt đẹp, một công đôi việc.
Vừa vạch trần được bộ mặt thật của Lạc Thần Hi, lại vừa lấy được lòng
Thịnh Dục.
Thịnh Dục dường như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Nói cô ngu xuẩn
cũng đã quá xem trọng cô rồi! Với trí thông minh này của cô, làm sao có
thể trà trộn vào cuộc phỏng vấn của giải thi đấu Hoa Phong nay vậy hả?
Andy, làm sao mà các ông có thể thông qua như vậy hả? Công ty dùng
tiền mời các ông tới để chơi à?"
Người đàn ông có ria mép đến nằm cũng trúng đạn, hết sức phiền muộn,
hận không thể đá Tả Hiểu Tình ra khỏi tập đoàn SL ngay lập tức.
Sao lại có cái loại người nghe không hiểu tiếng người đến ngớ ngẩn như
vậy chứ!
Cuối cùng Tả Hiểu Tình cũng cảm thấy có điểm không đúng, "Thịnh...
Thịnh tổng, chuyện nãy giờ tôi nói đều là sự thật mà. Thiết kế của Lạc
Thần Hi nhất định có vấn đề, là sao chép..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nói cái này là sao chép sao?" Thịnh Dục giơ tập tác phẩm trong tay
lên, bật ra một tiếng cười gằn xem thường nói, "Tác phẩm thiên tài như
thế này, cô cũng đi mà sao chép một bản cho tôi xem nào?"
Lần này, cuối cùng Tả Hiểu Tình cũng phản ứng lại.
Nghe ra Thịnh Dục đứng về phe của Lạc Thần Hi.
Nhất thời mặt cô ta đỏ lên, "Thịnh tổng, tôi... Nhưng mà... cô ta thật sự
bị học viện nghệ thuật hoàng gia nước Y đuổi học, hơn nữa còn…"
"Tôi không quan tâm cô có ý gì, tôi chỉ biết, hàng năm tập đoàn SL đều
tổ chức giải thi đấu nhà thiết kế Hoa Phong, mấy năm rồi đều không tìm
ra được tác phẩm nào có thể xuất sắc hơn tác phẩm này. Cô nói cho tôi
biết cô ta có thể đi sao chép ở chỗ nào được?"
"Tôi... Tôi..." Tả Hiểu Tình cuối cùng cũng không nói nên lời.
Những người dự thi khác cũng đều bị chấn động bởi lời nói này.
Thịnh Dục lại đánh giá cao tác phẩm của Lạc Thần Hi đến như thế!
Không có ai nghi ngờ ánh mắt của Thịnh Dục cả.
Nếu vậy thì có nghĩa là tập thiết kế của Lạc Thần Hi thật sự xuất sắc đến
dị thường, người đàn ông có ria mép nói cô ta là một trong những người
dự thi tốt nhất, thật sự là quá khiêm tốn rồi!
Thịnh Dục nói xong, lại tiếp tục tìm người, "người số 12 này đâu? Rốt
cuộc có ở đây không hả?"
Lạc Thần Hi đứng dậy, "Thịnh tổng, tôi chính là người số 12."
Thịnh Dục đánh giá cô một lúc, rồi khẽ gật đầu, "Bây giờ giống như lời
nói lúc nãy của tôi, có vài người mặc SL, thực sự là đang sỉ nhục thiết kế
của tôi mà!"
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình càng ngày càng trắng bệch.
Câu nói trào phúng này nói đến ai thì không cần nói cũng biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thần Hi nhịn không được cười khúc khích.
Cái miệng này của Thịnh Dục thực sự là quá độc địa rồi! Chỉ cần vài ba
câu, đã khinh bỉ Tả Hiểu Tình từ đầu đến chân luôn!
Cô còn tưởng, vị bố già thời trang này sẽ cực kỳ cao ngạo, lạnh lùng,
không ngờ lại là người độc mồm độc miệng như thế!
Thịnh Dục nhìn Lạc Thần Hi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Vị tiểu thư số
12 này, muốn chứng minh cô không sao chép thì cách tốt nhất là tạo ra
một bản thiết kế mới khác. Tôi sẽ ra đề cho cô, sau khi cô hoàn thành
xong tác phẩm, tất cả những người dự thi ở đây sẽ cho điểm, quyết định
cô sẽ đi hay ở lại. Cô có dám tiếp nhận cách khiêu chiến này hay
không?"
Lạc Thần Hi ban đầu có chút bất ngờ nhưng cô cũng gật đầu rất nhanh,
"Có thể, tôi đồng ý tiếp nhận."
Trong mắt của Thịnh Dục loé ra một tia tán thưởng.
"Được, vậy thì cô đi theo tôi."
Sau khi hai người rời đi thì nhất thời tất cả phòng họp đều xôn xao.
Thịnh Dục còn muốn ra đề, để Lạc Thần Hi hoàn thành thiết kế tại chỗ
này! Hơn nữa, còn để bọn họ làm giám khảo!
Chuyện này thật sự làm khó người ta quá mà!
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, ở đây nhà thiết kế đều là đối thủ
cạnh tranh của Lạc Thần Hi, ai mà không muốn gạt đối thủ lợi hại nhất
ra khỏi chứ, ai sẽ cho cô ta điểm cao chứ?
Lạc Thần Hi còn dám đồng ý!
Cô ta điên rồi sao?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro