Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Ồ? Còn Biết Thẹ...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Tuy không biết vì sao Đường Đường lại gọi mình là chị, nhưng mà bé

trai kia gọi là thím Mục cũng không hề sai!

Thím Mục…

Lạc Thần Hi giật mình một chút.

"Ừm, chào bạn nhỏ Thiếu Hiên! Cô công chúa nhỏ của nhà chúng ta phải

nhờ con chăm sóc rồi." Lạc Thần Hi cười híp mắt nói.

Đường Đường nhìn Lạc Thần Hi, rồi lại nhìn sang anh trai nhỏ, vẻ mặt

rất vui vẻ.

Đợi hai người chào hỏi xong xuôi, bé lớn tiếng nói: "Chị, chúng em vào

trường đây. Nếu như ba ba mà bắt nạt chị, về nhà chị cứ nói với em, em

sẽ giúp chị đánh ba!"

Lạc Thần Hi có chút dở khóc dở cười, không biết đáp lại lời này của bé

như thế nào nữa?

Không phải đây là câu cô nên nói với con gái sao?

Nói xong, bánh bao nhỏ cầm lấy tay của Bạc Thiếu Hiên, kéo hắn chạy

về phía cửa của nhà trẻ, nói thầm trong miệng, "Không kịp, chúng ta bị

muộn rồi!"

Bạc Thiếu Hiên tất nhiên không nghĩ đến việc đột nhiên Đường Đường

lại nắm tay bé.

Cảm giác được tay nhỏ mềm mềm của bánh bao nhỏ nắm lấy tay bé,

trong chốc lát bé cảm thấy trời có chút nóng bức, sắc mặt dần dần đỏ lên,

cả lỗ tai cũng phủ một màu hồng nhàn nhạt.

Lạc Thần Hi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên, "Ồ? Còn biết thẹn

thùng nữa sao!"

Xem ra, không phải bánh bao nhỏ nhà cô bị bắt cóc, mà là tiểu thiếu gia

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


của Bạc gia bị Đường Đường dẫn về nhà đó nha!

Sau khi đưa bánh bao nhỏ đi học xong, Lạc Thần Hi trở về Mục gia.

Lúc này, Mục Vi Vi đã đi học, cả Mục Diệc Thần và Mục Diệc Lăng

cũng đã tới công ty.

Mấy năm trước ba mẹ của Mục Diệc Thần sau khi giao công ty cho hắn

liền đi vòng quanh thế giới, vốn dĩ không ở nhà.

Ngày mà cô kết hôn với Mục Diệc Thần, hai người có về một lần nhưng

ngày hôm sau lại rời đi.

Lạc Thần Hi thấy không có ai ở trong nhà thì lập tức thả lỏng cơ thể.

"Mục Diệc Thần không ở đây, thực sự ngay cả không khí cũng…Khụ

khụ!"

Mới nói đến một nửa, cô chợt nhớ ra, lần trước khi cô nói câu này liền bị

Mục Diệc Thần bắt quả tang tại chỗ, bất giác, nhanh chóng quay đầu lại

nhìn một cái.

May quá, Mục Diệc Thần thực sự đã đến công ty rồi!

Lạc Thần Hi nhanh chóng chạy lên trên lầu, lấy laptop trong vali ra.

Đồ đạc mà cô mang đến Lạc gia cũng không có gì nhiều, chỉ có một cái

thùng, ngoại trừ đựng vài bộ quần áo giá phải chăng, cũng chỉ có

notebook cùng các bản vẽ bằng tay.

Mở máy tính ra, cô nghe thấy tiếng "Tinh", nhắc nhở cô vừa nhận được

email mới.

"Chương trình thi đấu trận bán kết của tập đoàn SL diễn ra nhanh như

vậy sao?" Cô nhanh chóng mở email ra.

Theo quy định của chương trình, lần này có tổng cộng năm mươi nhà

thiết kế bước vào vòng bán kết.

Trong vòng một tháng tới, bọn họ nhất định phải hoàn thành mười bộ đồ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


may sẵn và sáng tạo phụ kiện, sẽ được trưng bày tại phòng triển lãm của

tập đoàn SL.

Hội đồng ban giám khảo chuyên nghiệp sẽ chọn ra mười tác phẩm của

các nhà thiết kế để tiến vào vòng chung kết.

Trận chung kết mới thật sự là chương trình lớn.

Các tác phẩm của mười nhà thiết kế sẽ tập trung vào thời điểm Tuần lễ

thời trang Trung Quốc. Vào bắt đầu, các bộ phận trong giới thời trang,

người có quyền có thế, minh tinh và những người nổi tiếng khác sẽ được

mời đến xem chương trình, và sẽ được phát trực tiếp trên TV và trên

mạng. Cư dân mạng đã bình chọn cho top ba.

Khi xem xong quy định của trận đấu này, Lạc Thần Hi không nhịn được

nhíu mày.

Nếu làm thủ công đến mười bộ quần áo, còn phải chuẩn bị cả phụ kiện

thì đây là một khoản tiền vô cùng khổng lồ đó!

Để có thể hoàn thành được các bản thiết kế trong bản vẽ thì phải dùng

loại vải tốt nhất, nhưng những loại vải này rất đắt tiền.

Ngoài ra còn có các phụ kiện đi kèm, ngay cả khi không sử dụng ngọc

thật mà đổi sang kính và nhựa rẻ tiền nhất, cũng phải điều chỉnh rất

nhiều thứ, làm sao để có thể rẻ hơn đây?

Lạc Thần Hi liệt kê một bảng chi phí, nhằm tính toán giá tiền sau khi làm

xong tác phẩm, nhưng càng tính toán thì càng suy sụp.

"Một bộ quần áo, làm thế nào cũng phải mất 2 vạn nhân dân tệ, mười bộ

là hai mươi vạn! Mình lấy ở đâu ra hai mươi vạn được chứ?"

Nhưng mà việc thiếu tiền vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất của cô.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0