Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Ai Cho Phép Cô...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Mục Diệc Thần xoay người, nhanh chóng đến gần cửa sổ và kéo rèm cửa
ra.
Nhìn thấy người phụ nữ ôm laptop, ngồi khoanh chân dưới đất, ánh mắt
của hắn trong phút chốc đông lại.
Lạc Thần Hi hoàn toàn mặc bộ đồ ở nhà, một mái tóc xõa ra như thác
nước được cô tùy ý buộc bằng một chiếc bút chì, có vài sợi tóc rũ lán
loạn trên trán của cô.
Trên người cô mặc một áo T-shirt rộng rãi, lỏng lẻo, cổ áo mở rộng đến
mức mà khi cô vô tình kéo về một bên, lộ ra xương quai xanh trắng như
tuyết bên vai.
Phía dưới cô chỉ mặc một chiếc quần denim nóng bỏng, để lộ hai chiếc
chân thon dài ra ngoài.
Tầm mắt của Mục Diệc Thần đảo một vòng quanh chân của cô, rồi lên
tiếng, "Lạc Thần Tâm, cô trốn ở chỗ này làm cái gì vậy hả?"
Lạc Thần Hi lúc này giống như tỉnh khỏi giấc mơ, ngẩng đầu nhìn người
đàn ông trước mặt, đầy ngạc nhiên, "Anh… Mục Diệc Thần! Anh trở về
lúc nào vậy? Sao anh lại không mặc quần áo chứ!"
Mục Diệc Thần lúc bước vào, cũng không có mở đèn.
Dưới ánh sáng của mặt trăng mờ mờ, khuôn mặt đẹp trai của Mục Diệc
Thần khuất trong bóng tối, nhưng cơ bắp lại lộ ra rất rõ ràng, tràn ngập
hơi thở nam tính cùng cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Tầm mắt của Lạc Thần Hi không nhịn được mà nhìn vào cơ bụng của
hắn, âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Mặt của người đàn ông này xinh đẹp thì không nói, ngay cả dáng người
cũng hoàn mỹ như thế, thực sự là trái quy luật tự nhiên mà!
Đúng lúc này...
"Tạch" một tiếng, đèn trần của phòng ngủ được Mục Diệc Thần mở lên,
ngay lập tức trong phòng sáng trưng.
Lạc Thần Hi đột nhiên tỉnh táo, ý thức được ánh mắt của mình và nhanh
chóng quay đầu đi.
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng: "Làm sao vậy? Sao giờ lại nhìn tôi
như vậy hả? Vừa nãy nhìn tôi như vậy, không phải muốn câu dẫn tôi đấy
chứ?"
Đột nhiên Lạc Thần Hi ngẩng đầu, trợn to hai mắt, "Anh tự yêu bản thân
đến mức đó luôn sao? Mỗi lần đều cảm thấy tôi đang câu dẫn anh! Rõ
ràng là anh không hề mặc quần áo đi vào chứ bộ!"
Mục Diệc Thần khinh bỉ nhìn cô, "Trễ như vậy rồi, tôi vào phòng ngủ
của mình tắm rửa, chẳng lẽ không được cởi quần áo hay sao? Một mình
cô trốn trên ban công, không phải cố ý nhìn trộm tôi hay sao? Làm sao
vậy hả? Ngày hôm qua tôi ngủ ở thư phòng, để cô nằm ngủ một mình
nên khó ngủ à. Còn cố ý chờ tôi trở về như vậy?"
Nghe xong mấy câu cực kỳ tự yêu mình này của hắn, Lạc Thần Hi suýt
chút nữa ói ra máu!
Ai ngủ một mình nên khó ngủ chứ? Ngày hôm qua cô ngủ được quá trời
luôn!
Chỉ ngoại trừ... à, có một giấc mộng hơi...
Chẳng qua, như thế cũng không nói được cô cần hắn!
Chứ đừng nói gì đến việc câu dẫn hắn!
"Mục Diệc Thần! Tự yêu mình quá mức là bệnh đấy, anh thật sự nên đến
gặp bác sĩ tâm lý đi! Tôi ngồi ở ban công, chỉ vì ánh sáng mặt trời nơi
này nhiều nhất mà thôi. Tôi ngồi đây vẽ bản phác thảo thiết kế, vì quá
chăm chú nên không phát hiện trời tối, vậy nên mới không bật đèn mà
thôi." Lạc Thần Hi nổi giận đùng đùng.
Mục Diệc Thần hừ một tiếng, "Thật vậy sao? Vậy ánh mắt của vừa nãy
nhìn tôi đói khát như vậy thì sao hả?"
"Này tôi đói khát lúc nào hả? Rõ ràng là anh nghĩ quá nhiều rồi!"
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ vì tức giận mà
khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt càng thêm sâu thăm thẳm, bước về phía cô.
Bỗng nhiên, dường như hắn giẫm phải một món đồ nào đấy.
Cúi đầu nhìn xuống, là hàng loạt tờ giấy nháp.
"Đây là cái gì?" Mục Diệc Thần nhíu mày nghi hoặc, cúi đầu cầm những
tờ giấy kia lên.
Lạc Thần Hi hét lên, "Những cái này đều là bản phác thảo nháp của tôi!
Tôi đã nói từ trước, tôi vẽ bản thiết kế cả một ngày ở đây rồi mà, anh còn
không tin…"
"Này, người phụ nữ kia, cô còn nói cô không cố ý câu dẫn tôi? Vậy cái
này là gì đây hả?"
Đột nhiên Mục Diệc Thần lên tiếng, tờ giấy trên tay của hắn bị mở ra,
một bản thảo được đưa đến trước mặt của Lạc Thần Hi.
"Không phải đã nói rồi sao? Bản thiết kế mà...
Cô nói đến một nửa, bỗng nhiên thấy rõ bức hình ở trên giấy, những lời
còn lại hoàn toàn bị nuốt ngược lại bên trong cổ họng.
Chết tiệt, vì sao tỉnh táo nhìn lại, vừa nãy cô vẽ người, lại giống Mục
Diệc Thần như vậy được chứ?
------oOo------
ra.
Nhìn thấy người phụ nữ ôm laptop, ngồi khoanh chân dưới đất, ánh mắt
của hắn trong phút chốc đông lại.
Lạc Thần Hi hoàn toàn mặc bộ đồ ở nhà, một mái tóc xõa ra như thác
nước được cô tùy ý buộc bằng một chiếc bút chì, có vài sợi tóc rũ lán
loạn trên trán của cô.
Trên người cô mặc một áo T-shirt rộng rãi, lỏng lẻo, cổ áo mở rộng đến
mức mà khi cô vô tình kéo về một bên, lộ ra xương quai xanh trắng như
tuyết bên vai.
Phía dưới cô chỉ mặc một chiếc quần denim nóng bỏng, để lộ hai chiếc
chân thon dài ra ngoài.
Tầm mắt của Mục Diệc Thần đảo một vòng quanh chân của cô, rồi lên
tiếng, "Lạc Thần Tâm, cô trốn ở chỗ này làm cái gì vậy hả?"
Lạc Thần Hi lúc này giống như tỉnh khỏi giấc mơ, ngẩng đầu nhìn người
đàn ông trước mặt, đầy ngạc nhiên, "Anh… Mục Diệc Thần! Anh trở về
lúc nào vậy? Sao anh lại không mặc quần áo chứ!"
Mục Diệc Thần lúc bước vào, cũng không có mở đèn.
Dưới ánh sáng của mặt trăng mờ mờ, khuôn mặt đẹp trai của Mục Diệc
Thần khuất trong bóng tối, nhưng cơ bắp lại lộ ra rất rõ ràng, tràn ngập
hơi thở nam tính cùng cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Tầm mắt của Lạc Thần Hi không nhịn được mà nhìn vào cơ bụng của
hắn, âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Mặt của người đàn ông này xinh đẹp thì không nói, ngay cả dáng người
cũng hoàn mỹ như thế, thực sự là trái quy luật tự nhiên mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này...
"Tạch" một tiếng, đèn trần của phòng ngủ được Mục Diệc Thần mở lên,
ngay lập tức trong phòng sáng trưng.
Lạc Thần Hi đột nhiên tỉnh táo, ý thức được ánh mắt của mình và nhanh
chóng quay đầu đi.
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng: "Làm sao vậy? Sao giờ lại nhìn tôi
như vậy hả? Vừa nãy nhìn tôi như vậy, không phải muốn câu dẫn tôi đấy
chứ?"
Đột nhiên Lạc Thần Hi ngẩng đầu, trợn to hai mắt, "Anh tự yêu bản thân
đến mức đó luôn sao? Mỗi lần đều cảm thấy tôi đang câu dẫn anh! Rõ
ràng là anh không hề mặc quần áo đi vào chứ bộ!"
Mục Diệc Thần khinh bỉ nhìn cô, "Trễ như vậy rồi, tôi vào phòng ngủ
của mình tắm rửa, chẳng lẽ không được cởi quần áo hay sao? Một mình
cô trốn trên ban công, không phải cố ý nhìn trộm tôi hay sao? Làm sao
vậy hả? Ngày hôm qua tôi ngủ ở thư phòng, để cô nằm ngủ một mình
nên khó ngủ à. Còn cố ý chờ tôi trở về như vậy?"
Nghe xong mấy câu cực kỳ tự yêu mình này của hắn, Lạc Thần Hi suýt
chút nữa ói ra máu!
Ai ngủ một mình nên khó ngủ chứ? Ngày hôm qua cô ngủ được quá trời
luôn!
Chỉ ngoại trừ... à, có một giấc mộng hơi...
Chẳng qua, như thế cũng không nói được cô cần hắn!
Chứ đừng nói gì đến việc câu dẫn hắn!
"Mục Diệc Thần! Tự yêu mình quá mức là bệnh đấy, anh thật sự nên đến
gặp bác sĩ tâm lý đi! Tôi ngồi ở ban công, chỉ vì ánh sáng mặt trời nơi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
này nhiều nhất mà thôi. Tôi ngồi đây vẽ bản phác thảo thiết kế, vì quá
chăm chú nên không phát hiện trời tối, vậy nên mới không bật đèn mà
thôi." Lạc Thần Hi nổi giận đùng đùng.
Mục Diệc Thần hừ một tiếng, "Thật vậy sao? Vậy ánh mắt của vừa nãy
nhìn tôi đói khát như vậy thì sao hả?"
"Này tôi đói khát lúc nào hả? Rõ ràng là anh nghĩ quá nhiều rồi!"
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ vì tức giận mà
khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt càng thêm sâu thăm thẳm, bước về phía cô.
Bỗng nhiên, dường như hắn giẫm phải một món đồ nào đấy.
Cúi đầu nhìn xuống, là hàng loạt tờ giấy nháp.
"Đây là cái gì?" Mục Diệc Thần nhíu mày nghi hoặc, cúi đầu cầm những
tờ giấy kia lên.
Lạc Thần Hi hét lên, "Những cái này đều là bản phác thảo nháp của tôi!
Tôi đã nói từ trước, tôi vẽ bản thiết kế cả một ngày ở đây rồi mà, anh còn
không tin…"
"Này, người phụ nữ kia, cô còn nói cô không cố ý câu dẫn tôi? Vậy cái
này là gì đây hả?"
Đột nhiên Mục Diệc Thần lên tiếng, tờ giấy trên tay của hắn bị mở ra,
một bản thảo được đưa đến trước mặt của Lạc Thần Hi.
"Không phải đã nói rồi sao? Bản thiết kế mà...
Cô nói đến một nửa, bỗng nhiên thấy rõ bức hình ở trên giấy, những lời
còn lại hoàn toàn bị nuốt ngược lại bên trong cổ họng.
Chết tiệt, vì sao tỉnh táo nhìn lại, vừa nãy cô vẽ người, lại giống Mục
Diệc Thần như vậy được chứ?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro