Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Ngọt Ngào Từ Tậ...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Ý thức được đàn ông cứng rắn như thế, hai chân của Lạc Thần Hi đều
mềm nhũn cả ra.
Lẽ nào, tối nay, cô thật sự phải cùng với Mục Diệc Thần...
Nhưng bọn họ vốn dĩ không phải là một cặp vợ chồng bình thường đâu?
Dường như nhận ra sự do dự của Lạc Thần Hi, Mục Diệc Thần không
cho cô thời gian để suy nghĩ liền nâng cằm cô lên, rồi lại tiếp tục hôn cô.
Hai ngày nay, hắn đã bị người phụ nữ nhỏ này giày võ đủ lắm rồi!
Cô đừng hòng lại để hắn tắm nước lạnh thêm buổi tối thứ ba nữa!
Ngón tay thon dài mạnh mẽ cởi áo T-shirt rộng thùng thình trên người
của cô ra…
"Ưm... Mục Diệc Thần, mau thả tôi ra..."
Đúng lúc này, sắc mặt của Lạc Thần Hi đột nhiên thay đổi, lông mày
chau lại, dùng sức mà đẩy lồng ngực của Mục Diệc Thần ra.
Mục Diệc Thần không để ý, lại càng hôn cô nóng bỏng hơn, nỗ lực dùng
mỹ nam kế mê hoặc cô.
Nhưng Lạc Thần Hi càng giãy dụa, âm thanh cũng run rẩy hơn.
"Mục Diệc Thần, anh thả tôi ra! Bụng tôi đau quá, thật sự đau quá…Anh
thả tôi ra…!"
Giọng nói của cô đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Mục Diệc Thần cau mày.
Vừa buông lỏng tay, Lạc Thần Hi đã lập tức ngồi chồm hổm trên mặt
đất, hai tay che bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Cô làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại bị đau bụng chứ?"
Lạc Thần Hi cắn môi, không nói gì.
Mục Diệc Thần nhìn mồ hôi lạnh của cô tuôn ra, bỗng nhiên trong lòng
dâng lên một loại cảm giác xa lạ, cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn cúi người xuống, ôm Lạc Thần Hi lên và đặt lên trên giường, bàn
tay ấm áp đặt trên bụng cô, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì vậy hả? Thật sự rất đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ!"
Bình thường người phụ nữ nhỏ này vẫn líu ra líu ríu tràn đầy sức sống,
giờ bỗng nhiên lại đau đến nói không ra hơi như vậy.
Mục Diệc Thần nóng lòng, cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện
thoại cho bác sĩ gia đình đến đây.
Lạc Thần Hi nhanh chóng đè tay hắn lại, "Chờ đã, không cần gọi bác sĩ
đâu. Tôi đây là bị... Đây là... à, vì đói bụng mà thôi."
Mục Diệc Thần ngẩn người ra, "Đói bụng sao?"
Lạc Thần Hi ở dưới ánh mắt giận dữ của hắn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vì
lúc thiết kế, tôi quá tập trung, nên quên mất ăn cơm. Với lại bình thường
khẩu vị của tôi cũng không được tốt cho lắm, nên…"
"Cô đừng nói với tôi, cả cơm trưa và cơm tối cô đều chưa ăn!"
Mục Diệc Thần nhớ tới, lúc nãy Lạc Thần Hi đã nói, cô bắt đầu vẽ từ lúc
sáng sớm ở đây, mặt thêm càng khó coi.
Lạc Thần Hi rụt cổ một cái, "Hình như là vậy..."
"Trời đấy, làm sao có một người phụ nữ ngớ ngẩn như cô được chứ!"
Mục Diệc Thần trừng mắt lên nhìn cô, tức giận nói.
Hai mắt của Lạc Thần Hi trợn tròn, không thể tin được rằng Mục Diệc
Thần mắng cô!
Dù không thương hại cô thì cũng không cần thiết phải mắng như thế
chứ?
Hơn nữa, cô không ăn cơm, liên quan gì đến Mục Diệc Thần chứ, hắn
đâu có tư cách gì mắng cô?
Mục Diệc Thần nhận ra được ánh mắt của cô, giọng nói càng lạnh hơn,
"Làm sao hả? Còn không phục sao? Chỉ vì vẽ vời linh tinh các bản vẽ mà
ngay cả cơm cũng không nhớ để ăn, không phải ngớ ngẩn thì là cái gì
hả? Ngu xuẩn sao?"
Lạc Thần Hi vốn dĩ đau đến sắc mặt tái nhợt, nghe xong những lời này,
sắc mặt càng trắng.
"Anh anh anh…Nói cái gì mà vẽ vời linh tinh các bản vẽ chứ hả? Đó đều
là tâm huyết của tôi đấy!
"Vậy cô cứ ôm cái bản vẽ này của cô mà tiếp tục đau đớn đi!"
Người đàn ông này khinh thường xì một tiếng khinh bỉ, đứng lên và xoay
người rời khỏi phòng ngủ.
Lạc Thần Hi tức giận đến mức muốn giết người liền giơ nắm đấm về
hướng hắn rời đi.
Người đàn ông này thật là một tên rác rưởi mà!
Nhất định do lúc nãy hai người thân mật bị cắt ngang nên mới tỏ thái độ
như vậy.
Chuyện bị đau này cũng không phải cô cố ý, hơn nữa, vốn dĩ hai người
bọn họ không nên ngủ chung với nhau.
Lạc Thần Hi vừa thầm mắng Mục Diệc Thần vừa ôm bụng, rồi cố gắng
đứng dậy.
Cô bị đau bụng là do đói quá, dù không cần gặp bác sĩ, nhưng không thể
bỏ qua như vậy được, phải nhanh chóng tìm thức ăn nào dễ tiêu hóa ăn
vào mới được.
Lạc Thần Hi cố nén đau đớn, định vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Đúng lúc này, cửa phòng lại có ai đó mở ra.
"Lạc Thần Tâm! Cô không muốn sống nữa sao? Không nằm trên giường
nghỉ ngơi, còn dám chạy đi nữa sao?"
"Anh..."
Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải khuôn mặt tối sầm lại của
Mục Diệc Thần.
Tại sao người đàn ông này đã đi rồi còn quay lại vậy chứ?
Mục Diệc Thần lại ôm cô đặt lên giường, sau đó ấn vào tay cô một tách
trà.
"Cầm đi, trước tiên uống nước đã, có thể giảm đau được đấy, tôi đi lấy
thức ăn cho cô."
Nói xong, hắn lại rời đi.
Lạc Thần Hi lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh ta, mãi đến khi không còn
nhìn thấy nữa, mới giơ hai tay ôm lấy tách trà, nhẹ nhàng khẽ nhấp một
ngụm.
Trong ly nước dĩ nhiên là ngọt, là mật ong đã được khuấy tỉ mỉ.
Lạc Thần Hi mím môi, chỉ cảm thấy mùi vị ngọt ngào từ tận đáy lòng.
------oOo------
mềm nhũn cả ra.
Lẽ nào, tối nay, cô thật sự phải cùng với Mục Diệc Thần...
Nhưng bọn họ vốn dĩ không phải là một cặp vợ chồng bình thường đâu?
Dường như nhận ra sự do dự của Lạc Thần Hi, Mục Diệc Thần không
cho cô thời gian để suy nghĩ liền nâng cằm cô lên, rồi lại tiếp tục hôn cô.
Hai ngày nay, hắn đã bị người phụ nữ nhỏ này giày võ đủ lắm rồi!
Cô đừng hòng lại để hắn tắm nước lạnh thêm buổi tối thứ ba nữa!
Ngón tay thon dài mạnh mẽ cởi áo T-shirt rộng thùng thình trên người
của cô ra…
"Ưm... Mục Diệc Thần, mau thả tôi ra..."
Đúng lúc này, sắc mặt của Lạc Thần Hi đột nhiên thay đổi, lông mày
chau lại, dùng sức mà đẩy lồng ngực của Mục Diệc Thần ra.
Mục Diệc Thần không để ý, lại càng hôn cô nóng bỏng hơn, nỗ lực dùng
mỹ nam kế mê hoặc cô.
Nhưng Lạc Thần Hi càng giãy dụa, âm thanh cũng run rẩy hơn.
"Mục Diệc Thần, anh thả tôi ra! Bụng tôi đau quá, thật sự đau quá…Anh
thả tôi ra…!"
Giọng nói của cô đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Mục Diệc Thần cau mày.
Vừa buông lỏng tay, Lạc Thần Hi đã lập tức ngồi chồm hổm trên mặt
đất, hai tay che bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Cô làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại bị đau bụng chứ?"
Lạc Thần Hi cắn môi, không nói gì.
Mục Diệc Thần nhìn mồ hôi lạnh của cô tuôn ra, bỗng nhiên trong lòng
dâng lên một loại cảm giác xa lạ, cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn cúi người xuống, ôm Lạc Thần Hi lên và đặt lên trên giường, bàn
tay ấm áp đặt trên bụng cô, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì vậy hả? Thật sự rất đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ!"
Bình thường người phụ nữ nhỏ này vẫn líu ra líu ríu tràn đầy sức sống,
giờ bỗng nhiên lại đau đến nói không ra hơi như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Diệc Thần nóng lòng, cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện
thoại cho bác sĩ gia đình đến đây.
Lạc Thần Hi nhanh chóng đè tay hắn lại, "Chờ đã, không cần gọi bác sĩ
đâu. Tôi đây là bị... Đây là... à, vì đói bụng mà thôi."
Mục Diệc Thần ngẩn người ra, "Đói bụng sao?"
Lạc Thần Hi ở dưới ánh mắt giận dữ của hắn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vì
lúc thiết kế, tôi quá tập trung, nên quên mất ăn cơm. Với lại bình thường
khẩu vị của tôi cũng không được tốt cho lắm, nên…"
"Cô đừng nói với tôi, cả cơm trưa và cơm tối cô đều chưa ăn!"
Mục Diệc Thần nhớ tới, lúc nãy Lạc Thần Hi đã nói, cô bắt đầu vẽ từ lúc
sáng sớm ở đây, mặt thêm càng khó coi.
Lạc Thần Hi rụt cổ một cái, "Hình như là vậy..."
"Trời đấy, làm sao có một người phụ nữ ngớ ngẩn như cô được chứ!"
Mục Diệc Thần trừng mắt lên nhìn cô, tức giận nói.
Hai mắt của Lạc Thần Hi trợn tròn, không thể tin được rằng Mục Diệc
Thần mắng cô!
Dù không thương hại cô thì cũng không cần thiết phải mắng như thế
chứ?
Hơn nữa, cô không ăn cơm, liên quan gì đến Mục Diệc Thần chứ, hắn
đâu có tư cách gì mắng cô?
Mục Diệc Thần nhận ra được ánh mắt của cô, giọng nói càng lạnh hơn,
"Làm sao hả? Còn không phục sao? Chỉ vì vẽ vời linh tinh các bản vẽ mà
ngay cả cơm cũng không nhớ để ăn, không phải ngớ ngẩn thì là cái gì
hả? Ngu xuẩn sao?"
Lạc Thần Hi vốn dĩ đau đến sắc mặt tái nhợt, nghe xong những lời này,
sắc mặt càng trắng.
"Anh anh anh…Nói cái gì mà vẽ vời linh tinh các bản vẽ chứ hả? Đó đều
là tâm huyết của tôi đấy!
"Vậy cô cứ ôm cái bản vẽ này của cô mà tiếp tục đau đớn đi!"
Người đàn ông này khinh thường xì một tiếng khinh bỉ, đứng lên và xoay
người rời khỏi phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thần Hi tức giận đến mức muốn giết người liền giơ nắm đấm về
hướng hắn rời đi.
Người đàn ông này thật là một tên rác rưởi mà!
Nhất định do lúc nãy hai người thân mật bị cắt ngang nên mới tỏ thái độ
như vậy.
Chuyện bị đau này cũng không phải cô cố ý, hơn nữa, vốn dĩ hai người
bọn họ không nên ngủ chung với nhau.
Lạc Thần Hi vừa thầm mắng Mục Diệc Thần vừa ôm bụng, rồi cố gắng
đứng dậy.
Cô bị đau bụng là do đói quá, dù không cần gặp bác sĩ, nhưng không thể
bỏ qua như vậy được, phải nhanh chóng tìm thức ăn nào dễ tiêu hóa ăn
vào mới được.
Lạc Thần Hi cố nén đau đớn, định vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Đúng lúc này, cửa phòng lại có ai đó mở ra.
"Lạc Thần Tâm! Cô không muốn sống nữa sao? Không nằm trên giường
nghỉ ngơi, còn dám chạy đi nữa sao?"
"Anh..."
Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải khuôn mặt tối sầm lại của
Mục Diệc Thần.
Tại sao người đàn ông này đã đi rồi còn quay lại vậy chứ?
Mục Diệc Thần lại ôm cô đặt lên giường, sau đó ấn vào tay cô một tách
trà.
"Cầm đi, trước tiên uống nước đã, có thể giảm đau được đấy, tôi đi lấy
thức ăn cho cô."
Nói xong, hắn lại rời đi.
Lạc Thần Hi lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh ta, mãi đến khi không còn
nhìn thấy nữa, mới giơ hai tay ôm lấy tách trà, nhẹ nhàng khẽ nhấp một
ngụm.
Trong ly nước dĩ nhiên là ngọt, là mật ong đã được khuấy tỉ mỉ.
Lạc Thần Hi mím môi, chỉ cảm thấy mùi vị ngọt ngào từ tận đáy lòng.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro