Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Anh Cho Tôi Ăn...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Một chén nước mật ong nhanh chóng được uống hết.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cơn đau của Lạc
Thần Hi đã đỡ hơn rất nhiều.
Theo giáo huấn của Mục Diệc Thần, cô ngoan ngoãn ngồi im trên
giường một lúc, được một lúc là lại không yên.
Đi lấy đồ ăn thôi, có cần phải lâu đến vậy không?
Sau một lúc do dự, cô leo xuống giường, đi một đôi dép lông bù xù, chạy
xuống nhà bếp ở lầu dưới.
Còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng động ở bên trong.
Lạc Thần Hi hơi run run, cô hé mở cửa phòng bếp và nhìn qua khe hở
của chiếc cửa.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, cô đã thấy hoang mang.
Thật kinh ngạc!
Mục Diệc Thần đang đứng trước kệ bếp nấu cơm!
Tình huống này là thế nào vậy? Lẽ nào là cách cô mở cửa không đúng
sao??
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần Hi, đó là đóng cửa phòng lại một lần
nữa, rồi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở cửa ra, bỗng
nhiên khi mở mắt ra thì ——
Mục Diệc Thần vẫn đứng ở đó!
Vẫn không biến mất và cũng không trở thành người phụ nữ nào cả!
Hắn thật sự đang nấu cơm đó!
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, hết sức bất ngờ, không thể không chấp nhận
sự thực này.
Nhưng không phải Mục đại thiếu được ngậm thìa vàng từ nhỏ đến lớn
hay sao, sao có thể biết nấu cơm chứ? Sẽ không biến mọi thứ thành hiện
trường thảm họa đấy chứ?
Lạc Thần Hi nhanh chóng nhìn kỹ, sau đó... Phát hiện ra mình đã lo xa
quá rồi.
Động tác của Mục đại vô cùng thông thạo, rửa rau, thái rau, bắc nồi lên
bếp, xào nấu, các động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Có thể thấy được, tài nấu ăn của hắn tương đối khá.
Lúc đầu Lạc Thần Hi chỉ tò mò trình độ nấu ăn của hắn mà thôi, nhưng
càng nhìn, cô càng bị hấp dẫn nhiều hơn nữa.
Tuy không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông nấu cơm, nhưng người
đẹp trai như Mục Diệc Thần thì đúng là trước giờ chưa từng gặp bao giờ.
Bàn tay lớn hay cầm bút máy ký văn kiện kia, lúc này lại cầm thìa,
không hề mâu thuẫn nhau, ngược lại còn khiến hắn trở thành con người
thuộc về gia đình.
Dù không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy gò má cũng thấy đẹp trai rồi, nhưng
bên trong đó khói bếp mịt mù như vậy, có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi dần hạ xuống dưới, trên mặt không khỏi hiện
lên vài vệt ửng đỏ.
Mục Diệc Thần ngay cả quần áo cũng không mặc mà chạy xuống nhà
bếp rồi!
"Không biết xấu hổ mà! Với lại, hắn không sợ lạnh hay sao chứ?"
Lạc Thần Hi nhỏ giọng lầu bầu, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chằm
chằm những đường nét cơ bắp phía sau lưng của Mục Diệc Thần.
Sắc đẹp đỉnh cao như vậy, sao cô có thể bỏ qua được chứ.
Ai bảo hắn không mặc quần áo chứ?
Có lẽ do ánh mắt của cô quá mức chăm chú nên bỗng nhiên động tác của
Mục Diệc Thần dừng lại, xoay đầu nhìn.
Nhìn thấy bên ngoài cửa phòng bếp có một người phụ nữ nhỏ tò mò nhìn
quanh quất, hắn khẽ nhíu mày, "Không phải đã nói cô ngoan ngoãn nằm
trong phòng chờ tôi hay sao?"
"Vì anh mãi không trở lại, nên tôi mới…" Nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại
của người đàn ông này, Lạc Thần Hi nhanh chóng nói sang chuyện khác,
"Ừm, chuyện này…Anh cho tôi ăn cái phía dưới có được không?"
Cô vừa mới nhìn thấy, Mục Diệc Thần đun một nồi nước và bỏ sợi mì
nhỏ vào trong đó.
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, bỗng nhiên trong phòng bếp xuất hiện sự
im lặng quái dị.
Lạc Thần Hi kỳ quái liếc nhìn Mục Diệc Thần thấy khóe miệng của hắn
hiện lên ý cười mờ ám, "Tôi không nghĩ cô lại đói khát đến như vậy. Nếu
cô muốn ăn, vì sao vừa nãy không nói chứ, ở trong nhà bếp này tôi cũng
có chút xấu hổ đấy."
Lạc Thần Hi chớp đôi mắt to tròn một cái, bất giác không biết phản ứng
lại như thế nào.
Đợi đến khi nhìn thấy tay của Mục Diệc Thần nắm thắt lưng quanh eo,
muốn cởi ra, cô mới hiểu mình vừa nói cái gì.
Đột nhiên cảm thấy đầu óc lùng bùng, toàn bộ khuôn mặt cô đều nóng
bừng lên.
------oOo------
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cơn đau của Lạc
Thần Hi đã đỡ hơn rất nhiều.
Theo giáo huấn của Mục Diệc Thần, cô ngoan ngoãn ngồi im trên
giường một lúc, được một lúc là lại không yên.
Đi lấy đồ ăn thôi, có cần phải lâu đến vậy không?
Sau một lúc do dự, cô leo xuống giường, đi một đôi dép lông bù xù, chạy
xuống nhà bếp ở lầu dưới.
Còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng động ở bên trong.
Lạc Thần Hi hơi run run, cô hé mở cửa phòng bếp và nhìn qua khe hở
của chiếc cửa.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, cô đã thấy hoang mang.
Thật kinh ngạc!
Mục Diệc Thần đang đứng trước kệ bếp nấu cơm!
Tình huống này là thế nào vậy? Lẽ nào là cách cô mở cửa không đúng
sao??
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần Hi, đó là đóng cửa phòng lại một lần
nữa, rồi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở cửa ra, bỗng
nhiên khi mở mắt ra thì ——
Mục Diệc Thần vẫn đứng ở đó!
Vẫn không biến mất và cũng không trở thành người phụ nữ nào cả!
Hắn thật sự đang nấu cơm đó!
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, hết sức bất ngờ, không thể không chấp nhận
sự thực này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không phải Mục đại thiếu được ngậm thìa vàng từ nhỏ đến lớn
hay sao, sao có thể biết nấu cơm chứ? Sẽ không biến mọi thứ thành hiện
trường thảm họa đấy chứ?
Lạc Thần Hi nhanh chóng nhìn kỹ, sau đó... Phát hiện ra mình đã lo xa
quá rồi.
Động tác của Mục đại vô cùng thông thạo, rửa rau, thái rau, bắc nồi lên
bếp, xào nấu, các động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Có thể thấy được, tài nấu ăn của hắn tương đối khá.
Lúc đầu Lạc Thần Hi chỉ tò mò trình độ nấu ăn của hắn mà thôi, nhưng
càng nhìn, cô càng bị hấp dẫn nhiều hơn nữa.
Tuy không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông nấu cơm, nhưng người
đẹp trai như Mục Diệc Thần thì đúng là trước giờ chưa từng gặp bao giờ.
Bàn tay lớn hay cầm bút máy ký văn kiện kia, lúc này lại cầm thìa,
không hề mâu thuẫn nhau, ngược lại còn khiến hắn trở thành con người
thuộc về gia đình.
Dù không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy gò má cũng thấy đẹp trai rồi, nhưng
bên trong đó khói bếp mịt mù như vậy, có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi dần hạ xuống dưới, trên mặt không khỏi hiện
lên vài vệt ửng đỏ.
Mục Diệc Thần ngay cả quần áo cũng không mặc mà chạy xuống nhà
bếp rồi!
"Không biết xấu hổ mà! Với lại, hắn không sợ lạnh hay sao chứ?"
Lạc Thần Hi nhỏ giọng lầu bầu, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chằm
chằm những đường nét cơ bắp phía sau lưng của Mục Diệc Thần.
Sắc đẹp đỉnh cao như vậy, sao cô có thể bỏ qua được chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai bảo hắn không mặc quần áo chứ?
Có lẽ do ánh mắt của cô quá mức chăm chú nên bỗng nhiên động tác của
Mục Diệc Thần dừng lại, xoay đầu nhìn.
Nhìn thấy bên ngoài cửa phòng bếp có một người phụ nữ nhỏ tò mò nhìn
quanh quất, hắn khẽ nhíu mày, "Không phải đã nói cô ngoan ngoãn nằm
trong phòng chờ tôi hay sao?"
"Vì anh mãi không trở lại, nên tôi mới…" Nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại
của người đàn ông này, Lạc Thần Hi nhanh chóng nói sang chuyện khác,
"Ừm, chuyện này…Anh cho tôi ăn cái phía dưới có được không?"
Cô vừa mới nhìn thấy, Mục Diệc Thần đun một nồi nước và bỏ sợi mì
nhỏ vào trong đó.
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, bỗng nhiên trong phòng bếp xuất hiện sự
im lặng quái dị.
Lạc Thần Hi kỳ quái liếc nhìn Mục Diệc Thần thấy khóe miệng của hắn
hiện lên ý cười mờ ám, "Tôi không nghĩ cô lại đói khát đến như vậy. Nếu
cô muốn ăn, vì sao vừa nãy không nói chứ, ở trong nhà bếp này tôi cũng
có chút xấu hổ đấy."
Lạc Thần Hi chớp đôi mắt to tròn một cái, bất giác không biết phản ứng
lại như thế nào.
Đợi đến khi nhìn thấy tay của Mục Diệc Thần nắm thắt lưng quanh eo,
muốn cởi ra, cô mới hiểu mình vừa nói cái gì.
Đột nhiên cảm thấy đầu óc lùng bùng, toàn bộ khuôn mặt cô đều nóng
bừng lên.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro