Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Sao Anh Hai Có...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Nghe thấy Lạc Thần Hi nói hai chữ "Ông xã", cả người Mục Diệc Thần
hơi run lên.
Hắn không thể ngờ được, dưới tình thế cấp bách này, Lạc Thần Hi lại
xưng hô như vậy.
Nghe thấy âm thanh mềm mại vui vẻ của cô khi nói ra hai chữ này khiến
lòng hắn chấn động không nhỏ.
Câu nói của Lạc Thần Hi vừa bật ra khỏi miệng, cô cũng biết mình nói
sai, cô hận không thể đập đầu vào thành giường mà chết.
Thật sự không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của
Mục Diệc Thần, đầu óc giống như không đủ để dùng, trước mặt của hắn
luôn bị bêu xấu.
Lần này hay rồi, dựa vào thái độ của Mục Diệc Thần đối với cô khi nghe
thấy cô kêu ông xã, nhất định sẽ tức đến điên luôn!
Không chừng còn cảnh cáo cô để cô đừng có suy nghĩ không an phận
nữa.
Cô thực sự tự tìm đường chết mà!
Lạc Thần Hi cắn môi, chờ Mục Diệc Thần chê cười bản thân.
Nhưng ánh mắt thâm trầm của Mục Diệc Thần nhìn cô một lát, rồi đứng
thẳng người lên, nói: "Đi xuống ăn cơm thôi."
Dựa vào giọng điệu bình tĩnh của hắn, hoàn toàn không có cách nào
đoán ra được nội tâm của hắn cả.
Lạc Thần Hi ngẩn người, cúi đầu nhìn bản vẽ trên tay, nhanh chóng lắc
đầu, "Bây giờ tôi không có thời gian ăn cơm, trước tiên tôi phải vẽ xong
những bức thiết kế này đã, thật khó khăn mới có linh cảm, tôi không
thể…"
Cô mới nói được nửa câu, bỗng nhiên cảm giác eo mình bị ôm lấy, nhanh
chóng khóa lại, rồi trời đất quay cuồng.
Khi cô tỉnh táo lại thì phát hiện Mục Diệc Thần trực tiếp vác ngang cô
qua bả vai của mình.
Xương sườn của cô nằm ở trên bắp thịt phần vai của người đàn ông này,
đau đến mức mắt cô tối sầm lại, ra sức vỗ vai hắn, giãy dụa.
"Mục Diệc Thần! Anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống! Nhanh lên, thả
tôi xuống đi!"
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đã bị đau bụng còn không ăn
cơm, tôi thấy cô đúng là không muốn sống nữa mà! Nếu như cô gả vào
Mục gia có mấy ngày mà đã vào bệnh viện, bị người khác biết được, nói
không chừng còn nghĩ nhà tôi bạo hành cô đấy! Tôi không gánh nổi cái
danh này đâu."
Bởi vì cái tư thế này, Lạc Thần Hi cúi đầu xuống nằm sấp trên vai hắn,
cho nên chưa được mấy giây, khuôn mặt đều đỏ hết lên.
"Anh thả tôi xuống! Tôi cùng anh xuống lầu ăn cơm có được chưa hả?"
"Tôi vẫn cảm thấy, tôi nên tự mình mang cô xuống thì tốt hơn đấy."
"Mục Diệc Thần, anh thả tôi xuống! Tôi cảnh cáo anh, anh không buông
tay, tôi sẽ cắn anh đấy!"
Lạc Thần Hi nghiến răng nghiến lợi nói, không để ý đến việc khống chế
âm lượng.
Đúng lúc này, một thanh âm hít vào vang lên cách đó không xa.
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng lại, quay đầu nhìn, không khỏi cau
mày, "Diệc Lăng?"
Mục Diệc Lăng đứng trước cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt mơ màng..
Nhìn thấy anh trai của hắn không hề mặc đồ, còn chị dâu thì bị anh hai
vác ngang qua vai, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.
Chuyện này... nó là một tin tức lớn nha!
Thật không ngờ, anh hai tính cách luôn luôn lạnh lùng, xem thường phụ
nữ, lại gấp gáp như thế, ngay cả ở trên hành lang cũng không nhịn được
muốn tán tỉnh chị dâu, phớt lờ sự giãy dụa của chị dâu và đưa người ta
về phòng làm chuyện gì đây!
Thậm chí ngay cả quần áo cũng cởi một nửa rồi!
Ôi, thực sự là cầm thú mà!
Mục Diệc Thần nhìn thấy em trai mình không hề nhúc nhích, khẩn
trương nhíu mày, "Đã hơn nửa đêm rồi, em ra đây làm gì hả?"
Mục Diệc Lăng tỉnh lại, vội vàng nói: "Em hiểu, em hiểu mà! Cũng đã
hơn nửa đêm rồi, hai người cứ tình chàng ý thiếp đi, em không làm kỳ đà
cản mũi nữa! Với lại, anh hai yên tâm đi, chỉ là em đói bụng, muốn tìm
chút gì để ăn, hai người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến em đâu!"
Hắn nói xong thì giống như một làn khói phóng xuống dưới lầu, chạy về
phía nhà bếp.
Chỉ sợ anh hai thẹn quá hóa giận, đem hắn ra băm vằm mà thôi.
Lạc Thần Hi không nghĩ sẽ bị người khác bắt gặp dáng vẻ mất mặt như
thế này, càng thêm ảo não, quyết định dụi đầu vào vai của Mục Diệc
Thần, làm đà điểu trốn tránh.
Mục Diệc Thần cũng có chút không tự nhiên, hắng giọng nói, "Khụ khụ,
Diệc Lăng luôn như vậy đấy, đừng để ý tới nó..."
"Oa, lại có mỳ sợi thịt trứng gà ở đây sao! Vẫn còn nóng hổi nữa chứ! Lẽ
nào dì Lưu biết tối nay mình đi tiểu đêm nên cố ý chuẩn bị sao? Cảm
động quá mà!"
Bên trong phòng bếp vang lên tiếng vui sướng của Mục Diệc Lăng.
------oOo------
hơi run lên.
Hắn không thể ngờ được, dưới tình thế cấp bách này, Lạc Thần Hi lại
xưng hô như vậy.
Nghe thấy âm thanh mềm mại vui vẻ của cô khi nói ra hai chữ này khiến
lòng hắn chấn động không nhỏ.
Câu nói của Lạc Thần Hi vừa bật ra khỏi miệng, cô cũng biết mình nói
sai, cô hận không thể đập đầu vào thành giường mà chết.
Thật sự không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của
Mục Diệc Thần, đầu óc giống như không đủ để dùng, trước mặt của hắn
luôn bị bêu xấu.
Lần này hay rồi, dựa vào thái độ của Mục Diệc Thần đối với cô khi nghe
thấy cô kêu ông xã, nhất định sẽ tức đến điên luôn!
Không chừng còn cảnh cáo cô để cô đừng có suy nghĩ không an phận
nữa.
Cô thực sự tự tìm đường chết mà!
Lạc Thần Hi cắn môi, chờ Mục Diệc Thần chê cười bản thân.
Nhưng ánh mắt thâm trầm của Mục Diệc Thần nhìn cô một lát, rồi đứng
thẳng người lên, nói: "Đi xuống ăn cơm thôi."
Dựa vào giọng điệu bình tĩnh của hắn, hoàn toàn không có cách nào
đoán ra được nội tâm của hắn cả.
Lạc Thần Hi ngẩn người, cúi đầu nhìn bản vẽ trên tay, nhanh chóng lắc
đầu, "Bây giờ tôi không có thời gian ăn cơm, trước tiên tôi phải vẽ xong
những bức thiết kế này đã, thật khó khăn mới có linh cảm, tôi không
thể…"
Cô mới nói được nửa câu, bỗng nhiên cảm giác eo mình bị ôm lấy, nhanh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
chóng khóa lại, rồi trời đất quay cuồng.
Khi cô tỉnh táo lại thì phát hiện Mục Diệc Thần trực tiếp vác ngang cô
qua bả vai của mình.
Xương sườn của cô nằm ở trên bắp thịt phần vai của người đàn ông này,
đau đến mức mắt cô tối sầm lại, ra sức vỗ vai hắn, giãy dụa.
"Mục Diệc Thần! Anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống! Nhanh lên, thả
tôi xuống đi!"
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đã bị đau bụng còn không ăn
cơm, tôi thấy cô đúng là không muốn sống nữa mà! Nếu như cô gả vào
Mục gia có mấy ngày mà đã vào bệnh viện, bị người khác biết được, nói
không chừng còn nghĩ nhà tôi bạo hành cô đấy! Tôi không gánh nổi cái
danh này đâu."
Bởi vì cái tư thế này, Lạc Thần Hi cúi đầu xuống nằm sấp trên vai hắn,
cho nên chưa được mấy giây, khuôn mặt đều đỏ hết lên.
"Anh thả tôi xuống! Tôi cùng anh xuống lầu ăn cơm có được chưa hả?"
"Tôi vẫn cảm thấy, tôi nên tự mình mang cô xuống thì tốt hơn đấy."
"Mục Diệc Thần, anh thả tôi xuống! Tôi cảnh cáo anh, anh không buông
tay, tôi sẽ cắn anh đấy!"
Lạc Thần Hi nghiến răng nghiến lợi nói, không để ý đến việc khống chế
âm lượng.
Đúng lúc này, một thanh âm hít vào vang lên cách đó không xa.
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng lại, quay đầu nhìn, không khỏi cau
mày, "Diệc Lăng?"
Mục Diệc Lăng đứng trước cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt mơ màng..
Nhìn thấy anh trai của hắn không hề mặc đồ, còn chị dâu thì bị anh hai
vác ngang qua vai, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này... nó là một tin tức lớn nha!
Thật không ngờ, anh hai tính cách luôn luôn lạnh lùng, xem thường phụ
nữ, lại gấp gáp như thế, ngay cả ở trên hành lang cũng không nhịn được
muốn tán tỉnh chị dâu, phớt lờ sự giãy dụa của chị dâu và đưa người ta
về phòng làm chuyện gì đây!
Thậm chí ngay cả quần áo cũng cởi một nửa rồi!
Ôi, thực sự là cầm thú mà!
Mục Diệc Thần nhìn thấy em trai mình không hề nhúc nhích, khẩn
trương nhíu mày, "Đã hơn nửa đêm rồi, em ra đây làm gì hả?"
Mục Diệc Lăng tỉnh lại, vội vàng nói: "Em hiểu, em hiểu mà! Cũng đã
hơn nửa đêm rồi, hai người cứ tình chàng ý thiếp đi, em không làm kỳ đà
cản mũi nữa! Với lại, anh hai yên tâm đi, chỉ là em đói bụng, muốn tìm
chút gì để ăn, hai người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến em đâu!"
Hắn nói xong thì giống như một làn khói phóng xuống dưới lầu, chạy về
phía nhà bếp.
Chỉ sợ anh hai thẹn quá hóa giận, đem hắn ra băm vằm mà thôi.
Lạc Thần Hi không nghĩ sẽ bị người khác bắt gặp dáng vẻ mất mặt như
thế này, càng thêm ảo não, quyết định dụi đầu vào vai của Mục Diệc
Thần, làm đà điểu trốn tránh.
Mục Diệc Thần cũng có chút không tự nhiên, hắng giọng nói, "Khụ khụ,
Diệc Lăng luôn như vậy đấy, đừng để ý tới nó..."
"Oa, lại có mỳ sợi thịt trứng gà ở đây sao! Vẫn còn nóng hổi nữa chứ! Lẽ
nào dì Lưu biết tối nay mình đi tiểu đêm nên cố ý chuẩn bị sao? Cảm
động quá mà!"
Bên trong phòng bếp vang lên tiếng vui sướng của Mục Diệc Lăng.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro