Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Tôi Biết, Cô Đa...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Lạc Thần Hi cất bước làm bộ như muốn rời đi.

Dù sao cô thật sự cũng không có đủ tiền để mua chất vải nơi này, cũng

không có ý định chỉ bị người ta trào phúng vài câu liền cố đấm ăn xôi.

Vừa nãy cũng đã xem qua chất vải ở nơi này rồi nên không cần phải tiếp

tục ở lại đây nữa.

Tả Hiểu Tình lấy lại tinh thần, bước một bước lớn chặn đường cô.

"Chờ đã, không cho phép cô đi!"

Lạc Thần Hi trào phúng nhếch khóe miệng, "Làm sao vậy? Cửa lớn đang

mở, còn không cho tôi đi hay sao? Tả Hiểu Tình, cô coi cửa hàng này là

do cô mở hả?"

Tả Hiểu Tình nghẹn một chút, nhưng rất nhanh chóng, cô ta nghĩ đến

một chuyện, biểu hiện căng thẳng vừa nãy dần dịu đi và thay đổi thái độ.

"Lạc Thần Hi, nghe cô nói kìa, cô nói gì vậy chứ? Giống như thể tôi

đang tấn công cô vậy! Tôi giữ cô ở lại cũng chỉ vì chúng ta là bạn học

cũ. Tuy cô nghèo không thể mua nguyên liệu ở đây nhưng xem như tình

xưa nghĩa cũ, tôi sẽ giúp cô một tay."

"Thế này vậy, cô cứ ở lại xem cho tường tận, sờ cho rõ ràng một chút,

cũng có thể nhờ nhân viên cửa hàng này cho cô cảm nhận thử, nếu có hư

hỏng gì, tôi gánh giúp cô!"

Tả Hiểu Tình tỏ vẻ rộng lượng, giọng điệu khi nói chuyện bỗng quay

ngoắt 180 độ, giống như thật sự phải giúp đỡ cô vậy.

Lạc Thần Hi không hiểu được liền cau mày lại, "Tả Hiểu Tình, cô lại

muốn làm cái gì vậy hả?"

Tả Hiểu Tình cười tươi roi rói, "Tôi đâu muốn làm cái gì đâu? Tôi chỉ

muốn giúp bạn học cũ của mình một chút thôi mà!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không cần, dù sao chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, vẫn nên chờ

ngày bán kết gặp lại nhau thì tốt hơn!"

Lạc Thần Hi hoàn toàn không bị mê hoặc bởi những lời nói ngọt ngào

kia, cô xoay người rời đi.

"Khoan đã, này…này, cô đừng đi sớm thế! Tôi có lòng tốt, không ngờ cô

lại có thái độ này?" Tả Hiểu Tình vội vàng đuổi theo.

Nếu Lạc Thần Hi đi rồi thì làm sao cô khoe khoang trước mặt cô ta được

chứ?

Đúng lúc này, cửa hàng lại bị ai đó đẩy ra một lần nữa.

Một người đàn ông đi vào,

Tả Hiểu Tình quay đầu nhìn, ngay lập tức ánh mắt sáng lên.

Người mà cô ta chờ cuối cùng... cuối cùng cũng đến rồi!

"Cưng à, cuối cùng cưng cũng đến rồi, em đã chờ cưng rất lâu đấy!" Tả

Hiểu Tình lắc mông, chạy về phía người đàn ông kia, âm thanh trở nên

cực kỳ ngọt ngào.

Lạc Thần Hi nổi da gà da vịt tại chỗ, "Đây là ai vậy chứ?"

"Đây là bạn trai của Tả tiểu thư Trần thiếu! Trần thiếu này là con nhà

giàu của cải vô số kể, không chỉ đẹp trai mà còn nhiều tiền, hơn nữa, rất

thâm tình với Tả tiểu thư, sủng ái vô cùng! Mỗi lần Tả tiểu thư đến đây

mua đồ đều do Trần thiếu trả cho. Có một người bạn trai xuất sắc như

vậy, Tả tiểu thư mới có thể trở thành một nhà thiết kế tương lai sáng lạn,

Không giống như một số người, ngay cả nguyên liệu cũng không mua

nổi…"

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh ngắt lời.

Để bù đắp cho tiếng cười sai lầm vừa nãy của cô ta, nhân viên cửa hàng

đặc biệt chủ động phóng đại Tả Hiểu Tình cùng bạn trai của cô ta lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng, còn không quên giẫm cho Lạc Thần Hi một cái nữa.

Tả Hiểu Tình nghe xong, nụ cười đắc ý lộ rõ ở trên mặt.

Vừa nãy cô ta liều mạng giữ chân của Lạc Thần Hi là đợi đến lúc này

đây.

Cô muốn cho Lạc Thần Hi biết, thiên phú về thiết kế thì có ích lợi gì cứ,

bây giờ cô ta mới là người có nhân sinh lợi hại nhất!

Tả Hiểu Tình kéo Trần thiếu đến, đứng lại trước mặt của Lạc Thần Hi,

cười đến mặt mày hớn hở.

"Thần Hi à, đây là bạn trai của tôi, cô cũng biết đấy. Nhiều năm không

gặp như vậy, không ngờ tôi và anh ấy lại ở bên nhau?"

Nghe thấy vậy, Lạc Thần Hi ngẩn người vội nhìn kỹ Trần thiếu vài lần.

Ngũ quan cũng vẫn xem như thanh tú, có điều chiều cao còn không bằng

cô, cân nặng cũng rất nhẹ, mái tóc rẽ ngôi nhìn rất lạc hậu.

Trên mặt đầy dầu bóng loáng.

Đẹp trai sao? Thật không nhìn ra đó!

Nhưng có vẻ như khá quen thuộc.

Chỉ là không nhớ rõ đã gặp ở đâu.

"Xin lỗi, tôi không nhớ rõ tôi từng gặp vị Trần thiếu này ở đâu…"

"Ôi, Thần Hi, cô đừng giả bộ nữa! Đây chính là bạn học đẹp trai nhất

trong học viện nghệ thuật của chúng ta Trần Tuấn Kiệt đó! Không phải

cô từng thầm mến anh ấy hay sao? Tôi biết, cô ghen tỵ khi tôi và anh ấy

ở bên nhau, nhưng cô không cần giả bộ không quen biết bạn học cũ như

vậy chứ?"

Tả Hiểu Tình che miệng, nở nụ cười thật tươi.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0