Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Cuối Cùng Cũng...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Hai mắt của nhân viên cửa hàng và Tả Hiểu Tình đồng thời trợn to, kinh

ngạc mà nhìn Lạc Thần Hi.

"Vị tiểu thư này, cô chắc chắn muốn tôi gói hết sao? Cô thật sự muốn

mua sao? Cô làm sao có nhiều tiền như vậy chứ? Có phải đang giở trò

với tôi hay không?"

Nhân viên cửa hàng đứng tại chỗ, căn bản không muốn phục vụ Lạc

Thần Hi, vừa mở miệng đã nhuốm màu nghi ngờ chất vấn.

Với cái nhìn của cô ta, Lạc Thần Hi thực sự không phải người có thể

mua được những loại vải tốt như vậy.

Vừa nãy vị Trần thiếu kia muốn mua cho cô, nhưng bây giờ cũng không

biết đi đâu rồi.

Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Làm sao vậy? Bảo cô gói hàng lại cũng

không chịu làm, cô không muốn buôn bán nữa hay sao? Nếu như cô cảm

thấy quá cực khổ không làm được nữa, vậy thì mời quản lý của các cô ra

đây đóng gói lại cho tôi đi."

Sắc mặt của nhân viên cửa hàng hơi thay đổi một chút.

Lỡ như Lạc Thần Hi thật sự có thể mua được những loại vải này, còn

phản ánh với quản lí ở đây, nói cô đối xử không đúng với khách hàng, thì

cô chắc chắn sẽ bị sa thải.

"Cô…cô cho bản thân mình là ai vậy hả? Người như cô, dựa vào cái gì

mà để cho quản lý của chúng tôi tự mình phục vụ chứ hả?? Được, cô để

tôi gói hàng lại, tôi gói cho cô xem! Ngược lại tôi còn muốn xem, rốt

cuộc cô có mua được hay không!"

Nhân viên cửa hàng không thể không đi đóng gói cho Lạc Thần Hi,

nhưng đồng thời cũng lầm bầu càu nhàu.

Lạc Thần Hi vốn dĩ không coi sự oán trách của cô ta ra gì, cứ tự nhiên ra

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


lệnh.

"Ừm... Cái vải nhung thiên nga màu trắng này rất đáng yêu, hơn nữa có

khả năng giữ ấm rất tốt, có thể làm một bộ đồ ngủ cho Đường Đường…

Gói những cái này lại hết! Ôi, cái vải váy công chúa này thật thích hợp

nha, có thể làm hoa cài đầu, nhất định Đường Đường cũng rất thích cho

coi…Gói hết lại! Còn có cái này…"

Sau khi chọn xong loại vải để tham dự giải thi đấu Hoa Phong, Lạc Thần

Hi còn muốn xem nhiều hơn một chút nữa để tìm hiểu xu thế hiện hành.

Kết quả, nhìn đi nhìn lại, trong đầu cô ngay lập tức vẽ ra hình ảnh bánh

bao nhỏ mặc rất nhiều các loại váy áo xinh đẹp, biến thành chọn vải may

đồ cho Đường Đường.

Nghĩ đến cô có thể tự may đồ cho bánh bao nhỏ, dễ thương mà nghiêng

đầu nhìn cô, khóe miệng của Lạc Thần Hi không tự chủ mà cong lên.

Nhân viên cửa hàng ở sau lưng của cô đã gói lại các loại vải đó.

Vốn tưởng rằng Lạc Thần Hi chỉ mua được hai khối vải là nhiều nhất rồi,

không ngờ cô càng lựa càng nhiều, không bao lâu đã xếp thành một ngọn

núi nhỏ.

"Được rồi, gói những thứ này đã...!"

Tầm mắt của Lạc Thần Hi đúng lúc đảo qua khu vực của nam, nhìn thấy

một tấm vải ở đó, đôi mắt ngay lập tức sáng bừng lên.

"Cái này... Rất thích hợp với hắn đó!"

Trong đầu Lạc Thần Hi hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của

Mục Diệc Thần, theo bản năng mà lấy luôn khối vải đó.

"Cái này cũng gói lại cho tôi nhé."

"Lạc Thần Hi, cô đang diễn hài hay sao? Cô chọn nhiều như vậy, cô có

biết tổng cộng chỗ này là bao nhiêu hay không hả? Ít nhất cũng đến một

triệu đấy! Đồ quỷ nghèo như cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Tả

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiểu Tình đi đến và chỉ vào một đống vải ở trên bàn, khóe miệng cười

đầy sự hằn học.

Dù cho là Trần thiếu cũng chưa bao giờ mua cho cô ta hơn một triệu đâu.

Với gia cảnh của Lạc Thần Hi, dù bán hết tất cả cũng không có tiền

nhiều như vậy được.

Nhân viên cửa hàng sớm đã cảm thấy có cái gì đấy không đúng.

Cô ta đi đến, đem một khối vải vóc nặng nề cuối cùng kia ném tới chồng

vải đấy.

Quay sang Lạc Thần Hi, tức giận nói: "Được rồi, những loại vải mà cô

muốn đã gói đầy đủ rồi. Tổng cộng là 21 khối vải, tổng cộng 158 vạn

nhân dân tệ, cô mau trả tiền đi."

Nói xong, cô ta nghênh ngang đắc ý nhìn về phía Lạc Thần Hi, như đang

vui vẻ xem một vở hài kịch.

Lạc Thần Hi gật đầu, "Được rồi, chờ một chút nha, người của tôi sẽ ngay

lập tức đến đây.

Cô chọn loại vải, tốn thời gian khá dài, nhưng cú điện thoại của Mục

Diệc Thần kia gọi đã khá lâu, đến bây giờ cũng không hề xuất hiện.

Cô không ngại chờ thêm một chút.

Nhưng nhân viên cửa hàng và Tả Hiểu Tình vừa nghe thấy cô nói lời

này, lập tức đều trở nên hưng phấn, cảm giác mình rốt cục đã nắm lấy

nhược điểm của Lạc Thần Hi!

"Ha, cô lại tính chơi trò gì nữa đây? Còn đợi người sao? Thật nực cười,

mua không nổi thì mua không nổi đi, lại còn đợi ai tới trả tiền giúp mình

nữa chứ hả? Chẳng lẽ, cô cũng có bạn trai như Trần thiếu hay sao?" Lúc

này Tả Hiểu Tình bật cười thành tiếng.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0