Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Đây Là Người Củ...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình tức đến đỏ bừng.
Nếu để tự cô ta mua những loại vải đắt đỏ này, thà lấy dao cắt thịt cô ta
còn hơn!
Lạc Thần Hi cười cợt, nói: "Tả Hiểu Tình, vẫn phù hợp với khả năng
thôi. Vải của nơi này thực sự rất đắt đỏ, nếu nhưng không trả được,
không cần cố đấm ăn xôi làm gì đâu. Hậu quả nghiêm trọng nhất thì
cũng chỉ là cô bị đuổi ra ngoài và đưa vào danh sách đen, dù sao cũng
còn hơn nợ khoản lớn như vậy đúng không?"
Cô nói lời này, dù không êm tai, nhưng xuất phát từ sự thật tâm khuyên
nhủ cô ta.
Nhưng đối với Tả Hiểu Tình mà nói, bị một người mà bản thân luôn nghĩ
là nghèo hèn khuyên răn, thực sự như tát vào mặt.
Ngay lập tức cô ta cảm thấy đau rát cả mặt, rồi bỗng nhiên rút thẻ tín
dụng từ trong ba lô rút ra, đặt lên trên bàn.
"Hừ... Hừ thẻ của tôi đấy! Dù không có Trần thiếu, tôi cũng có thể mua
được những loại vải này!
Cô ta cắn răng nói xong liền trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, "Cô nghĩ tôi là
cô hay sao hả? Tôi còn có thẻ tín dụng do Trần thiếu làm cho tôi, hạn
mức cao nhất đến hai mươi vạn đấy! Đâu giống như cô đồ quỷ nghèo,
thẻ tín dụng chắc chưa đến 1 vạn nhân dân tệ luôn đúng không?"
Cô ta vừa dứt lời, chỉ nghe "Tít" một tiếng.
Nhân viên cửa hàng cau mày, trả thẻ lại, "Tả tiểu thư, thẻ này không có
đủ tiền."
"Cái gì chứ? Làm sao không đủ hả? Thẻ này có thể trả hai mươi vạn
mà!"
"Nhưng, tổng giá trị của các loại vải này là 24 vạn, nếu chỉ có 20 vạn thì
thật sự không đủ đâu. Cô có mang theo tiền mặt không?" Nhân viên cửa
hàng hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Tả Hiểu Tình.
Lạc Thần Hi muốn cười, "20 vạn, thực sự là hạn mức cao nhất nha!"
Tả Hiểu Tình tức giận đến mặt cũng biến dạng, nhưng câu đó là do cô ta
nói, muốn phát điên cũng không tìm được lý do.
Khi nhân viên cửa hàng càng giục, Tả Hiểu Tình chỉ có thể mang hết số
tiền trong ví của mình ra, quét thẻ một lần nữa, mới miễn cưỡng có đủ 24
vạn.
"Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ."
Tả Hiểu Tình nhận các khối vải từ tay nhân viên cửa hàng mà trái tim
đau đến rỉ máu.
Nhưng dưới chân của cô ta lại không nhúc nhích, mà là chuyển hướng
sang Lạc Thần Hi, "Được rồi, tôi đã trả tiền rồi, giờ đến lượt cô đấy? Chà
chà, số tiền mà cô thiếu là 158 vạn đấy! Ngược lại tôi muốn nhìn xem cô
trả ra sao đây!"
Thấy Tả Hiểu Tình không đi, Lạc Thần Hi âm thầm nhíu mày.
Vừa nãy cô buộc Tả Hiểu Tình trả tiền trước, một mặt là để kéo dài thời
gian, mặt khác cũng hi vọng Tả Hiểu Tình trả tiền xong thì nhanh chóng
rời đi.
Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, Tả Hiểu Tình nhận ra bản thân cô bây giờ là
"Lạc Thần Hi", sau này lỡ miệng nói trước mặt Mục Diệc Thần sẽ có
chút rắc rối.
Dù lấy trí thông minh của Tả Hiểu Tình ra mà nói cũng không nhìn ra
được quan hệ thực sự của cô và Mục Diệc Thần.
Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Cô xác định chờ ở đây sao? Không phải trước tiên nên đi nói chuyện
với Trần thiếu hay sao? Nói không chừng chỉ là tức giận một lúc mà thôi,
cô đi cứu vãn, còn có thể vớt vát được chút gì đấy"
Nghe như thế, Tả Hiểu Tình rõ ràng dao động, do dự mãi liền chuẩn bị
xoay người.
Lạc Thần Hi vừa mới thở ra nửa hơi thì nghe thấy tiếng bước chân vào
cửa hàng truyền đến.
Lần này, Tả Hiểu Tình sao còn muốn đi chứ, lập tức tinh thần tỉnh táo,
"Xem ra, kim chủ trả tiền cho cô đến rồi! Tôi ngược lại muốn xem, cô có
thể leo lên được tuýp người đàn ông như thế nào."
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
Hơn nữa vừa vào cửa đã đi về phía của Lạc Thần Hi.
Tả Hiểu Tình vừa nhìn, lập tức cười đến mức eo đều đứng thẳng lên
được, "Ha ha ha, chết cười thật, đây là người mà cô quyến rũ sao? Có
lầm hay không vậy, tuổi của người này có thể là bố của cô được rồi đấy?
Chà chà, cô đúng là không biết chọn! Thậm chí cả người già cũng bò lên
giường được nữa!"
------oOo------
Nếu để tự cô ta mua những loại vải đắt đỏ này, thà lấy dao cắt thịt cô ta
còn hơn!
Lạc Thần Hi cười cợt, nói: "Tả Hiểu Tình, vẫn phù hợp với khả năng
thôi. Vải của nơi này thực sự rất đắt đỏ, nếu nhưng không trả được,
không cần cố đấm ăn xôi làm gì đâu. Hậu quả nghiêm trọng nhất thì
cũng chỉ là cô bị đuổi ra ngoài và đưa vào danh sách đen, dù sao cũng
còn hơn nợ khoản lớn như vậy đúng không?"
Cô nói lời này, dù không êm tai, nhưng xuất phát từ sự thật tâm khuyên
nhủ cô ta.
Nhưng đối với Tả Hiểu Tình mà nói, bị một người mà bản thân luôn nghĩ
là nghèo hèn khuyên răn, thực sự như tát vào mặt.
Ngay lập tức cô ta cảm thấy đau rát cả mặt, rồi bỗng nhiên rút thẻ tín
dụng từ trong ba lô rút ra, đặt lên trên bàn.
"Hừ... Hừ thẻ của tôi đấy! Dù không có Trần thiếu, tôi cũng có thể mua
được những loại vải này!
Cô ta cắn răng nói xong liền trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, "Cô nghĩ tôi là
cô hay sao hả? Tôi còn có thẻ tín dụng do Trần thiếu làm cho tôi, hạn
mức cao nhất đến hai mươi vạn đấy! Đâu giống như cô đồ quỷ nghèo,
thẻ tín dụng chắc chưa đến 1 vạn nhân dân tệ luôn đúng không?"
Cô ta vừa dứt lời, chỉ nghe "Tít" một tiếng.
Nhân viên cửa hàng cau mày, trả thẻ lại, "Tả tiểu thư, thẻ này không có
đủ tiền."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì chứ? Làm sao không đủ hả? Thẻ này có thể trả hai mươi vạn
mà!"
"Nhưng, tổng giá trị của các loại vải này là 24 vạn, nếu chỉ có 20 vạn thì
thật sự không đủ đâu. Cô có mang theo tiền mặt không?" Nhân viên cửa
hàng hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Tả Hiểu Tình.
Lạc Thần Hi muốn cười, "20 vạn, thực sự là hạn mức cao nhất nha!"
Tả Hiểu Tình tức giận đến mặt cũng biến dạng, nhưng câu đó là do cô ta
nói, muốn phát điên cũng không tìm được lý do.
Khi nhân viên cửa hàng càng giục, Tả Hiểu Tình chỉ có thể mang hết số
tiền trong ví của mình ra, quét thẻ một lần nữa, mới miễn cưỡng có đủ 24
vạn.
"Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ."
Tả Hiểu Tình nhận các khối vải từ tay nhân viên cửa hàng mà trái tim
đau đến rỉ máu.
Nhưng dưới chân của cô ta lại không nhúc nhích, mà là chuyển hướng
sang Lạc Thần Hi, "Được rồi, tôi đã trả tiền rồi, giờ đến lượt cô đấy? Chà
chà, số tiền mà cô thiếu là 158 vạn đấy! Ngược lại tôi muốn nhìn xem cô
trả ra sao đây!"
Thấy Tả Hiểu Tình không đi, Lạc Thần Hi âm thầm nhíu mày.
Vừa nãy cô buộc Tả Hiểu Tình trả tiền trước, một mặt là để kéo dài thời
gian, mặt khác cũng hi vọng Tả Hiểu Tình trả tiền xong thì nhanh chóng
rời đi.
Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, Tả Hiểu Tình nhận ra bản thân cô bây giờ là
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lạc Thần Hi", sau này lỡ miệng nói trước mặt Mục Diệc Thần sẽ có
chút rắc rối.
Dù lấy trí thông minh của Tả Hiểu Tình ra mà nói cũng không nhìn ra
được quan hệ thực sự của cô và Mục Diệc Thần.
Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Cô xác định chờ ở đây sao? Không phải trước tiên nên đi nói chuyện
với Trần thiếu hay sao? Nói không chừng chỉ là tức giận một lúc mà thôi,
cô đi cứu vãn, còn có thể vớt vát được chút gì đấy"
Nghe như thế, Tả Hiểu Tình rõ ràng dao động, do dự mãi liền chuẩn bị
xoay người.
Lạc Thần Hi vừa mới thở ra nửa hơi thì nghe thấy tiếng bước chân vào
cửa hàng truyền đến.
Lần này, Tả Hiểu Tình sao còn muốn đi chứ, lập tức tinh thần tỉnh táo,
"Xem ra, kim chủ trả tiền cho cô đến rồi! Tôi ngược lại muốn xem, cô có
thể leo lên được tuýp người đàn ông như thế nào."
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
Hơn nữa vừa vào cửa đã đi về phía của Lạc Thần Hi.
Tả Hiểu Tình vừa nhìn, lập tức cười đến mức eo đều đứng thẳng lên
được, "Ha ha ha, chết cười thật, đây là người mà cô quyến rũ sao? Có
lầm hay không vậy, tuổi của người này có thể là bố của cô được rồi đấy?
Chà chà, cô đúng là không biết chọn! Thậm chí cả người già cũng bò lên
giường được nữa!"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro