Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Trêu Chọc Phải...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Lạc Thần Hi nhìn thấy người đến cũng có chút sửng sốt.

Người đến không phải Mục Diệc Thần, mà là một ông lão năm mươi,

sáu mươi tuổi.

"Lạc tiểu thư, để cô phải đợi lâu." Ông lão gật đầu ra hiệu với Lạc Thần

Hi.

Lạc Thần Hi kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi ông là..."

"Thôi được rồi, cô cũng đừng giả vờ nữa!" Tả Hiểu Tình chen ngang,

"Bây giờ cô còn không biết xấu hổ hay sao? Cùng ở một chỗ với ông lão

như vậy, sao không mất mặt chứ? Thật nên để Trần thiếu đến đây nhìn

xem, nữ thần hoa khôi thời trung học của anh ấy năm đó, bây giờ sa đọa

thành người như thế nào…"

"Im miệng ngay!" Đúng lúc này, bỗng nhiên nhân viên cửa hàng lên

tiếng, ngắt ngang lời của cô ta,

"Tả tiểu thư, cô đang nói đùa cái gì vậy hả? Lâm tiên sinh là ông chủ của

cửa hàng chúng tôi đấy!"

"Cái...cái gì chứ!" Tả Hiểu Tình lập tức nghẹn họng, hai mắt trợn to,

"Làm sao có khả năng này được chứ?"

Lạc Thần Hi không phải bị một ông lão bao nuôi hay sao?

Làm sao xoay người một cái lại thành ông chủ cửa hàng này rồi vậy?

Nhân viên cửa hàng không để ý đến cô ta, nhanh chóng chào đón Lâm

tiên sinh, "Ông chủ, ngài lại đến thị sát tình hình sao ạ? Mời ngài ngồi

xuống đây, tôi đi pha trà cho ngài…"

Nhưng ông chủ cửa hàng không để ý đến cô ta, vẫn nhìn Lạc Thần Hi

như cũ, thái độ hết sức khách khí.

"Lạc tiểu thư, Mục thiếu bảo tôi đưa cô chọn một vài loại vải mà cô

thích. Không biết cô mua những loại vải này dùng để làm gì vậy? Thích

loại phong cách nào và chất liệu ra sao? Có yêu cầu riêng gì hay không

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


vậy?"

Lạc Thần Hi phản ứng lại.

Hóa ra, vị Lâm tiên sinh này chính là người quản lý cửa hàng vải này

sao!

Có quản lí đi theo và chọn vải giúp cô, điều này khiến cô tự nhiên tiết

kiệm được nhiều thứ hơn.

Lạc Thần Hi cười cười, "Tôi đã chọn một ít. Chẳng qua, tôi nghe nói,

chất vải tốt nhất sẽ không bày bán trực tiếp trên quầy, vậy tôi có thể xem

không?"

"Có thể, đương nhiên có thể rồi! Lạc tiểu thư có thể để ý đến vải của cửa

hàng chúng tôi, đó chính là vinh hạnh của chúng tôi! Mời cô đi bên này,

đến phòng dành cho khách quý ngồi chờ một chút nhé."

Nhìn thấy tình cảnh này, Tả Hiểu Tình cùng nhân viên cửa hàng đều kinh

ngạc đến ngây người.

Làm sao cũng không nghĩ, ông chủ cửa hàng lại có thái độ cung kính với

Lạc Thần Hi như thế, dường như còn sợ đắc tội với cô!

Sao lại có thể như thế nhỉ?

Đã có biết bao nhà thiết kế nổi danh vào cửa hàng, nhưng ông chủ cũng

chưa bao giờ tự mình tiếp đón cả.

Cũng chỉ có chủ tịch SL, nhà thiết kế Thịnh Dục đến cửa hàng thì thỉnh

thoảng ông mới đi cùng mà thôi.

Thân phận của Lạc Thần Hi là gì chứ, lẽ nào có thể lợi hại hơn Thịnh

Dục sao?

Lạc Thần Hi đang đi theo Lâm tiên sinh được nửa chừng, bỗng nhiên

nhớ ra cái gì đấy, vội quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, "À phải rồi,

đóng gói tốt những món đồ mà tôi đã chọn, đợi tôi đến trả tiền, tôi đi

theo ông chủ của các người, sẽ không lo tôi quỵt tiền chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không không không, Lạc tiểu thư, cô hiểu lầm rồi! Tại sao tôi lại nghi

ngờ người như cô chứ? Ý của tôi tuyệt đối không phải như vậy đâu mà!"

Cuối cùng, nhân viên cửa hàng cũng đã rõ, bản thân đã trêu chọc phải

người không thể trêu chọc nổi, cô ta nhanh chóng đổi giọng, muốn xin

lỗi Lạc Thần Hi.

Lâm lão tiên sinh vừa nhìn phản ứng của cô ta, trong lòng cũng rõ ràng

một chút, lúc này mới hừ một tiếng, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, đối

với mỗi người khách đều phải đối xử nhiệt tình, cô nghe thành lời gió

thoảng bên tai sao? Nếu như vậy, sau này, cô không cần đến đây nữa

đâu!"

Sắc mặt của nhân viên cửa hàng trở nên trắng bệch trong nháy mắt.

Lâm lão tiên sinh nhìn về phía Tả Hiểu Tình, "Còn có vị tiểu thư này, sau

này cửa hàng của chúng tôi cũng không hoan nghênh cô đâu!"

Nói xong, ông không nhìn phản ứng của Tả Hiểu Tình, mà là ngay lập

tức nhìn sang Lạc Thần Hi, rồi lấy lòng nói: "Lạc tiểu thư, cô thấy tôi xử

lý như vậy được hay chưa? Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do tôi

quản lý không tốt, xin cô bỏ qua cho."

Nghe nói thế, Lạc Thần Hi có chút kinh ngạc, bởi vì một câu nói của cô

đã sa thải nhân viên cửa hàng kia rồi.

Hóa ra, Mục Diệc Thần thật sự trong thời gian ngắn như vậy có thể mua

lại cửa hàng này!

"Mục Diệc Thần..."

Đối mặt với hành vi hết sức phá sản như vậy, Lạc Thần Hi đã cưới phải

một bạo chúa nhiều tiền như vậy đấy.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Mục Diệc Thần vì cô...

Cô cũng không nói nổi nên lời.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0