Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Tìm Người Tính...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Bệnh viện quốc tế Di Hòa.

Lạc Thần Hi ngay khi vừa nhận được điện thoại đã vội vàng từ Mục gia

chạy tới, ngồi mấy tiếng đồng hồ liền trước cửa phòng giải phẫu.

Mấy tiếng đồng hồ này đối với cô mà nói, dài như mấy năm trôi qua

vậy...

Cuối cùng, Lục Văn Quân cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch.

Lạc Thần Hi nằm sấp trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt đang

đeo dưỡng khí của Lục Văn Quân, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.

Cô nhớ tới lời mà vừa nãy bác sĩ nói với cô.

"Lạc tiểu thư, tình trạng của mẹ cô cực kỳ không tốt, nửa tháng trước

vừa mới phát tác một lần, chẳng bao lâu, lại phát bệnh thêm lần nữa…

Tuy rằng lần này may mắn cấp cứu kịp, thế nhưng, nếu như sau này lại

tái phát thêm lần nữa thì e là..."

"Còn nữa, Lạc tiểu thư, dựa theo tình trạng cơ thể hiện tại của mẹ cô, dù

có bị kích động hay không thì cũng chỉ còn sống được khoảng thời gian

tầm nửa năm nữa thôi. Cơ hội duy nhất chính là trong thời gian nửa năm

này có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim thành công. Tuy nhiên, bộ

phận hiến tạng lại có rất ít người. Có lẽ, cô nên chuẩn bị tâm lý trước

đi..."

Nửa năm! Chỉ còn thời gian nửa năm!

Lạc Thần Hi dù cố gắng thế nào cũng không thể nào chấo nhận được kết

quả như thế này.

Rõ ràng năm ngoái khi Lục Văn Quân đến kiểm tra sức khoẻ, các bác sĩ

đều nói bệnh tình của bà đã được khống chế rất tốt, có thể khoẻ mạnh

sống thêm ít nhất hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Nếu như không phải đột nhiên Lạc An Quốc chạy tới nhận lại cô, thì Lục

Văn Quân nhất định vẫn rất bình an.

"Mẹ, mẹ nhất định phải cố gắng khỏe lại nhé. Nếu không, con ngay cả

một người thân cũng sẽ không có, chỉ còn lại một mình trên đời này mà

thôi..."

Tuy rằng cô có cha ruột, thế nhưng, Lạc An Quốc thực chất chỉ coi cô là

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


thứ công cụ đổi lấy danh lợi cho ông ta mà thôi.

Dù cô có người chồng trên danh nghĩa kia, thế nhưng, Mục Diệc Thần

cũng không phải người thân của cô.

Hơn nữa, dựa trên những sự việc xảy ra sáng sớm hôm nay, thì Mục Diệc

Thần thậm chí còn ghét cay ghét đắng người chị Lạc Thần Tâm của cô

nữa kìa!

Hiện tại làm thế thân của Lạc Thần Tâm, Mục gia đối với cô mà nói,

không khác nào đầm rồng hang hổ cả

Cô... Thật sự chỉ còn có một người thân là Lục Văn Quân mà thôi...

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu mẹ! Bác sĩ Lâm

đã nói rồi, với tình trạng của mẹ bây giờ, sau khi cấy ghép tim thì có thể

sống thêm ít nhất hai mươi năm, chỉ cần tìm được người hiến thích hợp,

nhất định có thể chữa trị dứt điểm!"

Lạc Thần Hi nuốt ngược nước mắt vào trong, đáy mắt ánh lên vẻ kiên

cường!

"Lạc tiểu thư..."

Nghe có người gọi cô, Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, phát hiện là Lâm

Thăng, bác sĩ trưởng khoa chữa trị cho Lục Văn Quân.

Lâm Thăng tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất có tài. Anh vừa về nước sau hai

năm du học, y thuật cao cường, phong độ ngời ngời, chính là hình ảnh

đại diện của bệnh viện Di Hòa.

Lạc Thần Hi nhanh chóng gạt nước mắt rồi đi tới.

"Bác sĩ Lâm, còn có chuyện gì sao?"

Lâm Thăng nhìn vệt nước mắt còn lưu lại trên mặt của Lạc Thần Hi, rất

muốn đưa tay lên lau giúp cô, nhưng cuối cùng chỉ mím mím môi.

"Lạc tiểu thư, cô đừng quá đau lòng, chuyện quan trọng nhất hiện tại

chính là phấn chấn lên, đem hết sức lực cho cô để tìm người hiến thích

hợp cho bà Lục. Tôi có bằng hữu ở không ít bệnh viện quốc tế, cũng sẽ

có thể giúp cô một phần."

Lạc Thần Hi cảm kích vạn phần, "Cảm ơn anh, bác sĩ Lâm, lần này nếu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


như không có anh, tôi thật sự..."

Lâm Thăng lắc đầu, ngắt lời cô, "Lạc tiểu thư, đây là trách nhiệm của

mỗi người bác sĩ như tôi, không cần phải nói cảm ơn. Ngược lại có một

việc, tôi nghĩ nên nhắc nhở cô một chút."

"Chuyện gì vậy?" Lạc Thần Hi ngẩn ra.

Lâm Thăng do dự một chút, như thể đang muốn tìm từ ngữ thích hợp.

"Hừm, chính là... Không biết trong nhà cô có phải có người thân nào đó

hay xảy ra mâu thuẫn với bà Lục hay không? Dù gì thì sau này, hy vọng

cô nhắc nhở người đó cố gắng hạn chế việc xuất hiện trước mặt bệnh

nhân, tránh làm ảnh hưởng đến tâm tình của bệnh nhân. Còn một vấn đề

nữa, đó là...về chuyện viện phí, cô có phải đang gặp khó khăn gì hay

không?"

Lạc Thần Hi lại càng nghe càng thấy không đúng, "Rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì? Bác sĩ Lâm, có phải đã có ai đó làm gì mẹ của tôi mới khiến

bà ấy đột nhiên phát bệnh, đúng không?"

Lâm Thăng thở dài, "Đúng vậy, có một vị phu nhân chừng bốn mươi

tuổi, tóc xoăn màu nâu đỏ, sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện. Nói đến

để thăm bệnh nhân, thế nhưng vừa đến phòng bệnh, liền kiếm cớ nói bà

Lục đang ở phòng bệnh có sử dụng thiết bị quá xa xỉ, nói bệnh viện cố ý

lừa gạt tiền. Về vấn đề này... cô cũng biết đó, với tình trạng hiện tại của

bà Lục, những thiết bị này đều là tất yếu, thiếu một thứ nào cũng đều có

thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng! Sau đó, bà ấy còn cùng bà Lục tranh

cãi một trận..."

Nghe đến đấy, Lạc Thần Hi lập tức hiểu rõ vấn đề. Nhất thời, sắc mặt

của cô trở nên tái nhợt đi.

"Tôi biết rồi! Bác sĩ Lâm, cảm ơn anh đã nói cho tôi nghe những điều

này. Giờ tôi xin phép đi trước, phiền anh giúp tôi chú ý tình trạng của mẹ

tôi nhiều hơn một chút."

"Chờ đã, Lạc tiểu thư, cô đi đâu vậy?"

"Tìm người tính sổ!"

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0