Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Dù Sao Thì Lạc...
Tinh Thủy Linh
2024-08-04 01:07:16
Hồ Mạn Nhã khi còn trẻ chính là người đẹp nổi tiếng gần xa. Bằng
không, một cô thôn nữ làm việc tại quán rượu như bà ta không đời nào
có thể với tới thiếu gia nhà giàu hai thế hệ như Lạc An Quốc được.
Hiện tại tuy rằng bà ta không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn có mấy phần
nhan sắc, khóc lên còn có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Lửa tức giận của Lạc An Quốc bị dội tắt đi một chút, "Ai, bà.. thật là
không biết phân biệt nặng nhẹ mà!"
Ông ta lại lần một lần nữa chuyển hướng sang Lạc Thần Hi, tràn ngập
tức giận, tất cả đều đổ hết lên trên người của cô.
"Mày xem lại mình một chút đi, có giống ai không hả? Quả nhiên là loại
người không có giáo dục mà! Dù dì Hồ có làm mày khích động đi chăng
nữa, thì cũng là người lớn trong nhà! Chỉ vì việc nhỏ như vậy mà mày lại
chạy về nhà gây sự, còn ra tay đánh người! Thật sự không ra thể thống gì
cả! Thực sự mày đã khiến tao quá thất vọng rồi!"
Thất vọng?
Lạc Thần Hi trào phúng nhếch nhếch khóe miệng.
Nói đến thất vọng, thì cô còn thất vọng hơn trăm ngàn lần!
Lúc được nhận về lại Lạc gia, cô còn cho rằng cha mẹ cô trước khi vứt
bỏ cô, có thể là do có nỗi khổ tâm trong lòng. Sau đó biết thân thế của
chính mình, cô cũng vẫn còn hy vọng Lạc An Quốc thực sự muốn bù
đắp.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn lại tát cho cô một phát!
Hóa ra, cô được cha ruột nhận trở về, chỉ là vì... khuôn mặt của cô giống
hệt người chị chuẩn bị bước vào hào môn gia thế của cô mà thôi!
Cái gì là thật tâm muốn bù đắp, cái gì là tình thâm giữa cha và con gái
chứ? Chẳng qua là một vở kịch mà thôi!
Đã vậy còn không thể kiên trì mà diễn được nửa tháng!
Lạc Thần Hi lạnh lùng nói: "Việc ông thất vọng hay không cũng chẳng
liên quan đến tôi. Hôm nay tôi tới, chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như
ông còn muốn muốn tôi tiếp tục ở lại Mục gia, nhất định phải đồng ý ba
điều kiện của tôi."
Hồ Mạn Nhã vừa nghe xong liền nổi nóng, "Mày có ý gì hả? Mày được
gả vào Mục gia, có lợi như vậy, mày còn muốn ra điều kiện sao?"
Lạc Thần Hi không thèm liếc nhìn bà ta dù chỉ là nửa con mắt, nhất mực
nhìn chằm chằm Lạc An Quốc nói tiếp, "Nếu như việc Lạc gia tráo đổi
người kết hôn bị Mục gia phát hiện, e là cũng không phải đơn giản chỉ bị
mất đi vài cái hợp tác đâu."
"Con nhóc chết tiệt kia, mày dám uy hiếp tao?" Lạc An Quốc không nghĩ
đến việc Lạc Thần Hi đột nhiên trở nên ngoan cố như vậy, nhất thời giận
không chỗ phát tiết, "Mày cho rằng mày gả được vào Mục gia, tức là ván
đã đóng thuyền rồi sao, nghĩ là tao không có cách nào trị được mày sao?
Nói cho mày biết, thế lực sau lưng của Mục gia lớn đến mức vượt ngoài
sức tưởng tượng của mày đấy. Bọn họ không phải người mà mày có thể
chọc được đâu! Bây giờ chúng ta đều là trên cùng một con thuyền rồi,
một khi chuyện này bị lộ ra, cứ cho là Lạc gia xong đời đi, thì kết cục
của mày cũng không tốt hơn so với bọn tao đâu!"
Lạc Thần Hi vẫn như cũ, bình tĩnh nói, "Vậy thì sao nào? Cứ cho là Mục
Diệc Thần sẽ xử lý tôi đi, thì đối với tôi cũng không có gì đáng sợ, dù
sao thì mẹ của tôi cũng sắp mất đi, tôi cũng không muốn sống nữa. Nếu
có thể kéo thêm mấy người các người cùng xuống nước, tính ra tôi lời to
rồi."
"Mày..."
Lạc An Quốc suýt chút nữa bị cô chọc tức đến hộc máu, một lúc sau, hô
hấp mới trở lại bình thường.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lạc Thần Hi, cuối cùng ông ta đã hiểu,
ngày hôm nay Hồ Mạn Nhã suýt chút nữa hại chết Lục Văn Quân, chính
là gián tiếp bức Lạc Thần Hi đến đường cùng.
Đây thực sự là... mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ ngang, ngang lại sợ đứa
không muốn sống!
Nếu như thật sự Lạc Thần Hi quyết tâm muốn trả thù Lạc gia, vậy thì chỉ
cần dựa vào những con chip trong tay của cô, cũng đủ khiến toàn bộ Lạc
gia vĩnh viễn không sống nỗi!
Bây giờ, Lạc An Quốc đã có chút hối hận với quyết định để cho Lạc
Thần Hi gả thay.
Lạc Thần Hi nhìn tưởng như yếu đuối, nhưng bên trong xương cốt lại
cứng rắn, ông ta không tài nào khống chế được.
Lạc An Quốc cân nhắc thật nhanh cái lợi và cái hại trước mắt. Khi mở
miệng lần nữa thì giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Ha ha, Thần Hi à... Con đang nói lời vô nghĩa gì vậy? Dù sao thì Lạc
gia cũng là nhà mẹ đẻ của con mà, Lạc gia tốt, thì con ở Mục gia sống
cũng sẽ tốt, không phải sao? Như vậy đi nhé, con có điều kiện gì cứ việc
nói, nếu ba có thể làm được, nhất định đều đồng ý với con!"
------oOo------
không, một cô thôn nữ làm việc tại quán rượu như bà ta không đời nào
có thể với tới thiếu gia nhà giàu hai thế hệ như Lạc An Quốc được.
Hiện tại tuy rằng bà ta không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn có mấy phần
nhan sắc, khóc lên còn có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Lửa tức giận của Lạc An Quốc bị dội tắt đi một chút, "Ai, bà.. thật là
không biết phân biệt nặng nhẹ mà!"
Ông ta lại lần một lần nữa chuyển hướng sang Lạc Thần Hi, tràn ngập
tức giận, tất cả đều đổ hết lên trên người của cô.
"Mày xem lại mình một chút đi, có giống ai không hả? Quả nhiên là loại
người không có giáo dục mà! Dù dì Hồ có làm mày khích động đi chăng
nữa, thì cũng là người lớn trong nhà! Chỉ vì việc nhỏ như vậy mà mày lại
chạy về nhà gây sự, còn ra tay đánh người! Thật sự không ra thể thống gì
cả! Thực sự mày đã khiến tao quá thất vọng rồi!"
Thất vọng?
Lạc Thần Hi trào phúng nhếch nhếch khóe miệng.
Nói đến thất vọng, thì cô còn thất vọng hơn trăm ngàn lần!
Lúc được nhận về lại Lạc gia, cô còn cho rằng cha mẹ cô trước khi vứt
bỏ cô, có thể là do có nỗi khổ tâm trong lòng. Sau đó biết thân thế của
chính mình, cô cũng vẫn còn hy vọng Lạc An Quốc thực sự muốn bù
đắp.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn lại tát cho cô một phát!
Hóa ra, cô được cha ruột nhận trở về, chỉ là vì... khuôn mặt của cô giống
hệt người chị chuẩn bị bước vào hào môn gia thế của cô mà thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì là thật tâm muốn bù đắp, cái gì là tình thâm giữa cha và con gái
chứ? Chẳng qua là một vở kịch mà thôi!
Đã vậy còn không thể kiên trì mà diễn được nửa tháng!
Lạc Thần Hi lạnh lùng nói: "Việc ông thất vọng hay không cũng chẳng
liên quan đến tôi. Hôm nay tôi tới, chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như
ông còn muốn muốn tôi tiếp tục ở lại Mục gia, nhất định phải đồng ý ba
điều kiện của tôi."
Hồ Mạn Nhã vừa nghe xong liền nổi nóng, "Mày có ý gì hả? Mày được
gả vào Mục gia, có lợi như vậy, mày còn muốn ra điều kiện sao?"
Lạc Thần Hi không thèm liếc nhìn bà ta dù chỉ là nửa con mắt, nhất mực
nhìn chằm chằm Lạc An Quốc nói tiếp, "Nếu như việc Lạc gia tráo đổi
người kết hôn bị Mục gia phát hiện, e là cũng không phải đơn giản chỉ bị
mất đi vài cái hợp tác đâu."
"Con nhóc chết tiệt kia, mày dám uy hiếp tao?" Lạc An Quốc không nghĩ
đến việc Lạc Thần Hi đột nhiên trở nên ngoan cố như vậy, nhất thời giận
không chỗ phát tiết, "Mày cho rằng mày gả được vào Mục gia, tức là ván
đã đóng thuyền rồi sao, nghĩ là tao không có cách nào trị được mày sao?
Nói cho mày biết, thế lực sau lưng của Mục gia lớn đến mức vượt ngoài
sức tưởng tượng của mày đấy. Bọn họ không phải người mà mày có thể
chọc được đâu! Bây giờ chúng ta đều là trên cùng một con thuyền rồi,
một khi chuyện này bị lộ ra, cứ cho là Lạc gia xong đời đi, thì kết cục
của mày cũng không tốt hơn so với bọn tao đâu!"
Lạc Thần Hi vẫn như cũ, bình tĩnh nói, "Vậy thì sao nào? Cứ cho là Mục
Diệc Thần sẽ xử lý tôi đi, thì đối với tôi cũng không có gì đáng sợ, dù
sao thì mẹ của tôi cũng sắp mất đi, tôi cũng không muốn sống nữa. Nếu
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
có thể kéo thêm mấy người các người cùng xuống nước, tính ra tôi lời to
rồi."
"Mày..."
Lạc An Quốc suýt chút nữa bị cô chọc tức đến hộc máu, một lúc sau, hô
hấp mới trở lại bình thường.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lạc Thần Hi, cuối cùng ông ta đã hiểu,
ngày hôm nay Hồ Mạn Nhã suýt chút nữa hại chết Lục Văn Quân, chính
là gián tiếp bức Lạc Thần Hi đến đường cùng.
Đây thực sự là... mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ ngang, ngang lại sợ đứa
không muốn sống!
Nếu như thật sự Lạc Thần Hi quyết tâm muốn trả thù Lạc gia, vậy thì chỉ
cần dựa vào những con chip trong tay của cô, cũng đủ khiến toàn bộ Lạc
gia vĩnh viễn không sống nỗi!
Bây giờ, Lạc An Quốc đã có chút hối hận với quyết định để cho Lạc
Thần Hi gả thay.
Lạc Thần Hi nhìn tưởng như yếu đuối, nhưng bên trong xương cốt lại
cứng rắn, ông ta không tài nào khống chế được.
Lạc An Quốc cân nhắc thật nhanh cái lợi và cái hại trước mắt. Khi mở
miệng lần nữa thì giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Ha ha, Thần Hi à... Con đang nói lời vô nghĩa gì vậy? Dù sao thì Lạc
gia cũng là nhà mẹ đẻ của con mà, Lạc gia tốt, thì con ở Mục gia sống
cũng sẽ tốt, không phải sao? Như vậy đi nhé, con có điều kiện gì cứ việc
nói, nếu ba có thể làm được, nhất định đều đồng ý với con!"
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro