Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Làm Sao Cô Ta C...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

đốc được cơ chứ?

Lạc Thần Hi đi thang máy xuống lầu một.

Cho đến lúc này, thì cô mới có thể bình tĩnh lại.

Vừa nãy nhìn thấy Mục Diệc Thần muốn ôm Bạch Tâm Hinh, đầu óc

của cô nóng lên, lao đến ôm lấy hắn.

Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, thì Mục đại thiếu kết hôn với cô cũng chỉ

là nhu cầu của hai bên mà thôi, cô cần gì phải quản Mục Diệc Thần ở

chung với ai cơ chứ?

Không được làm như thế nữa, nếu không Mục Diệc Thần tưởng cô yêu

hắn nữa thì chết!

Chuyện về hạng mục bất động sản, cũng quên hỏi luôn rồi.

Chẳng qua, cô biết, việc này dù cho nói ra cũng vô dụng mà thôi, lần

trước Mục Diệc Thần cũng đã cho thấy thái độ của hắn về chuyện này

rồi, chắc chắn sẽ không nể tình riêng đâu.

"Quên đi, dù sao thì mình cũng đã tới tập đoàn Mục thị rồi, Lạc An Quốc

hỏi, cũng có thể có cái mà nói với ông ta."

Nếu như Lạc An Quốc còn không hài lòng, thì cô cũng không có cách

khác, nôn nóng mà ép cô, thì chỉ cố thể hai bên cũng tổn hại, tất cả mọi

chuyện đều hỏng hết mà thôi.

Chuyện này với cả hai bên đều không hề có lợi gì, nói không chừng lão

hồ ly già Lạc An Quốc kia không ngốc như vậy đâu.

Lạc Thần Hi vừa cân nhắc, vừa đi ra bên ngoài.

Mới vừa đi đến đại sảnh của tòa nhà, thì nghe một tiếng quát lớn.

"Tốt lắm, người phụ nữ đê tiện chết tiệt này, cưới cùng thì cô cũng xuất

hiện rồi, nhanh chóng đứng lại cho tôi!"

Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, cô kinh ngạc quay đầu.

Cái cô gái ở quầy lễ tân vừa nãy tức nổ phổi chạy về phía cô.

"Lại dám lợi dụng lúc tôi không chú ý, mà càn quấy xông vào công ty

của chúng tôi! Bây giờ nhìn xem cô có thể chạy đi đâu!"

Cô ta ngăn cản Lạc Thần Hi đi, còn lấy điện thoại di động ra gọi.

"Cô là gián điệp thương mại của công ty nào phái đến hả? Coi tập đoàn

Mục thị chúng tôi là nơi nào hả? Còn dám giả mạo làm khách của tổng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


giám đốc công ty chúng tôi hay sao hả! Ha ha, tôi nói cho cô biết, tôi đã

thông báo với bộ phận an ninh của công ty tại cửa này rồi, ngày hôm nay

cô đừng hòng nghĩ có thể chạy thoát nhé!"

Lạc Thần Hi nghe vậy, nhíu mày, "Tôi là gián điệp thương mại sao? Chỉ

số thông minh của cô là số âm hả? Có gián điệp thương mại nào mà

đường đường chính chính đi vào công ty của các cô sao, để cô nhìn một

cái cũng có thể nhìn ra sao?"

"Cô..." Cô gái quầy lễ tân kia nghẹn họng, lập tức cười gằn, "Vậy thì cô

chính là loại phụ nữ ngành đến để quyến rũ tổng giám đốc của chúng tôi!

Hừ xem nào, vừa nhìn dáng người này của cô, thì đã biết là loại phụ nữ

không đàng hoàng rồi, chẳng trách nhìn thấy người đàn ông nào có tiền

cũng muốn lao vào! Đáng tiếc nha, ánh mắt của tổng giám đốc của

chúng tôi cao như thế, bao nhiêu tiểu thư nhà giàu đến công ty, còn

không được tổng giám đốc nhìn ngó đến, làm sao ngài ấy có thể để ý đến

loại phụ nữ như cô được chứ?"

Cô gái ở quầy lễ tân kia khoanh hai tay trước ngực, đánh giá Lạc Thần

Hi, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường chế giễu.

Bởi vì mới vừa rồi cô bị Mục Diệc Thần khiến cho tức giận, nên sắc mặt

hiện tại của Lạc Thần Hi còn rất khó coi.

Hơn nữa, lúc nãy còn động tay chân với Bạch Tâm Hinh, nên quần áo có

chút xộc xệch.

Trong mắt của cô gái ở quầy lễ tân này, đây chính là vì không quyến rũ

được tổng giám đốc của cô ta, nên đây mới là bằng chứng cô bị đuổi

thẳng cổ ra đây!

Lạc Thần Hi còn chưa kịp nói chuyện, thì phía sau truyền đến một trận

bước chân hỗn loạn.

Cô gái ở quầy lễ tân cười gằn liếc nhìn Lạc Thần Hi, rồi quay sang người

quản lý kia.

"Hàn quản lý là, chính là người phụ nữ này nè! Vừa nãy lúc, em nhìn

thấy cô ta có gì đó khả nghi, thì cô ta không nghe khuyên bảo mà xông

vào, đến tầng cao nhất của thang máy. Cô ta nhất định đã đến quấy rầy

tổng giám đốc rồi, mau bắt cô ta lại đi nha!"

Với thân phận là quầy lễ tân, thì cô ta quen rất thân với người trực cửa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


bên bộ phận an ninh, lại thêm việc dung mạo xinh đẹp cùng dẻo miệng,

nên Hàn quản lý bình thường rất săn sóc cô ta.

Cô gái ở quầy lễ tân tưởng lần này Lạc Thần Hi gặp xui xẻo rồi, khóe

miệng nhếch lên.

Nhưng mà, Hàn quản lý lại không hề để ý đến cô ta, mà trực tiếp đến

trước mặt của Lạc Thần Hi, vẻ mặt kinh sợ hiện rõ.

Cúi đầu xuống, cúi chào cô.

"Thiếu phu nhân, thật sự vô cùng xin lỗi, là do tôi quản lý nhân viên

dưới trướng không tốt, khiến ngài kinh sợ rồi."

Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi đều có chút bất ngờ, "Ông biết tôi sao?"

Hàn quản lý cười tươi hết mức có thể, "Ngài là phu nhân tổng giám đốc

của tập đoàn nhà chúng tôi mà, làm sao tôi có thể không biết ngài được

chứ? Những người này đều là người mới đến, nên không hiểu chuyện

chút nào, tôi nhất định sẽ tăng cường chỉ dạy thêm, mong ngài tha thứ

chuyện này."

Lạc Thần Hi suy nghĩ, hẳn là Trác Phong đã nói gì đó với Hàn quản lý

này rồi.

Cuối cùng thì hộp cơm trưa cũng coi như phát huy chút xíu tác dụng, còn

mạnh hơn việc cho chó ăn nữa.

Có câu nói, không ai lại đánh mặt người cười.

Do thái độ của Hàn quản lý tốt như vậy, nên cô cũng không muốn tính

toán, "Được rồi, tôi cũng có lỗi, lần sau trước tiên tôi nên hẹn gặp ông xã

trước cho cẫn thận, vậy tôi không ảnh hưởng đến công việc của các ông

nữa."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

"Thiếu phu nhân, ngài đi thong thả ạ!"

Hàn quản lý ân cần tiễn cô đi ra ngoài.

"Cái gì chứ?! Làm sao có thể? Hàn quản lý à, có phải anh nhận nhầm

người rồi hay không? Cái loại đàn bà hồ ly tinh như cô ta làm sao có thể

là phu nhân của tổng giám đốc được cơ chứ?!" Cô gái ở quầy lễ tân kia

bỗng nhiên sợ hãi kêu lên.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0