Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Thủ Đoạn Quyến...

Tinh Thủy Linh

2024-08-04 01:07:16

Chết tiệt... Đau quá, đau chết đi được!

Lạc Thần Hi đau đến mức nước mắt cũng suýt nữa chảy ra.

Cú ngã rất đau, hai tay và hai đầu gối thậm chí cả đầu của cô đều đập

xuống đất, bộ dáng này có khi còn diễn tả chính xác hàm ý của câu thành

ngữ "phục sát đất" trong sách giáo khoa cao trung là như thế nào.

Cái mông vì ngã chổng vó mà hướng thẳng lên trời.

Càng khổ hơn là, mặt cô tiếp đất trước!

Cô cảm giác cả khuôn mặt của mình đều biến thành cái bánh chưng rồi!

Mà một tiếng "Đứng lại" sấm động trời đất này tất nhiên cũng đủ làm

Mục Diệc Thần dừng bước.

Hắn xoay người, nhìn người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà với tư thế kì

quái kia, nét mặt so với trước đó càng thêm đen, nhìn như mực cũng sắp

chảy ra từ khuôn mặt đó.

"Hôm nay dù chiêu thức quyến rũ đàn ông của cô có đa dạng, có sáng

tạo đến thế nào đi nữa, thì đáng tiếc... Đối với tôi cũng vô dụng cả thôi!"

Nghe được rõ sự kinh thường trào phúng trong lời nói của Mục Diệc

Thần, đột nhiên Lạc Thần Hi quên hết mọi cảm giác đau đớn, ngẩng đầu

lên căm tức nhìn người đàn ông đang ở trên cao nhìn xuống kia.

"Anh cũng tự yêu bản thân mình quá rồi đấy? Con mắt nào của anh nhìn

thấy tôi quyến rũ anh hả?"

"Cả hai mắt đều thấy."

Mục Diệc Thần nói một cách đầy ẩn ý.

Lạc Thần Hi hướng theo tầm mắt của hắn rồi cúi đầu nhìn xuống bản

thân, trong nháy mắt vẻ mặt của cô liền biến sắc.

Vừa nãy vì quá nóng, nên cô đã cởi bớt vài nút áo ngủ ra cho mát một

chút. Bây giờ, với cái tư thế ngã chổng vó này, đột nhiên lộ ra một mảng

lớn da thịt trắng ngần như tuyết, ngay cả rãnh ngực sâu hoắm đều có thể



thấy rõ ràng...

Lạc Thần Hi nhanh chóng túm lấy cổ áo, kéo bộ đồ ngủ, muốn che khuất

"cảnh xuân" vừa bị nhìn thấy.

Nhưng cô vốn dĩ không nghĩ đến, lúc cô ngã chổng vó, vạt áo ngủ cũng

bị tốc lên theo, lộ ra cặp chân thon dài của cô.

Theo động tác kéo áo lên của cô, thì áo ngủ cũng từng tí một mà nhích

lên, cho đến khi chúng không thể che được cái mông nhỏ của cô nữa.

Đột nhiên hô hấp của Mục Diệc Thần hơi ngưng lại, một luồng nhiệt vô

thức từ bụng dưới xông lên.

Người phụ nữ này tuy tâm cơ thâm sâu, lòng dạ độc ác, thế nhưng, quả

thực cũng có bản lĩnh quyến rũ người khác thật đấy!

"Người phụ nữ chết tiệt! Đừng kéo nữa, mau đứng lên đi!

Nhìn Lạc Thần Hi luống cuống tay chân đất từ dưới đất bò dậy, Mục

Diệc Thần chỉ cảm thấy cô đang muốn khiêu chiến ý chí của hắn.

Thế là hắn nhanh chóng bước lên phía trước, thô lỗ kéo cô dậy.

"Ối!"

Lạc Thần Hi bị người đàn ông cầm tay kéo mạnh lên, vốn định thuận thế

mượn lực mà đứng vững, nhưng ai ngờ, hai chân của cô lại một lần nữa

bủn rủn bất lực, ngược lại cả người ngã vào trong lòng của Mục Diệc

Thần.

Sự việc quá đột ngột, Mục Diệc Thần không kịp chuẩn bị, nên đã trực

tiếp bị cô đẩy ngã nhào trên sàn nhà.

"Lạc! Thần! Tâm!"

Nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của Mục Diệc Thần từ bên tai truyền

tới, Lạc Thần Hi thực sự khóc không ra nước mắt.

Ông trời làm chứng!



Cô tuyệt đối không hề có ý muốn câu dẫn Mục Diệc Thần đâu.

Cô còn hận không thể cách xa Mục Diệc Thần ra một chút cơ mà!

Cái loại đàn ông bá đạo hung hăng này, tính cách đáng ghét đến tột cùng,

dù gương mặt ngắm rất thuận mắt nhưng có không tiền cho cô cũng

không thèm nhận!

Thế nhưng, cả hai lần cô đều run chân, vừa nãy cảnh "xuân" lộ ra ngoài

còn có thể nói là ngoài ý muốn. Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp đẩy ngã

người ta... Dù có trăm cái miệng cũng không biện minh được nữa rồi.

Ánh mắt của Lạc Thần Hi vô tình lướt xuống môi của Mục Diệc Thần,

một đôi môi mỏng hoàn mỹ đang hơi mím lại. Đặc biệt, phần môi dưới

còn có một vết máu.

Không lẽ... Không lẽ chính là do cô mà ra?

"Cô còn đang nhìn cái gì nữa hả? Ra khỏi người tôi nhanh lên!"

Mục Diệc Thần cực kỳ phẫn nộ.

Hắn thế mà lại bị người phụ nữ mà hắn chán ghét nhất cưỡng hôn!

Vô cùng nhục nhã!

Mồ hôi hột trên trán Lạc Thần Hi tươm ra, "Đứng lên thì đứng lên, làm

gì mà dữ dằn như vậy chứ?

Anh cho là tôi thích gần gũi anh như thế lắm à?"

Nói xong, cô chống tay xuống đất, muốn đứng dậy.

Cũng không hiểu sao, thân thể của lại cô bủn rủn hết lần này đến lần

khác, mới vừa rồi chỉ là run chân, bây giờ thì cả cơ thể cũng không có

chút sức lực nào.

Thân thể mới vừa nhích lên được một chút, cánh tay liền không chống

đỡ nổi.

Cả cơ thể lại một lần nữa ngã vào người đàn ông nằm phía bên dưới.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Số ký tự: 0