Chương 76
Vô Nghi Ninh Tử
2024-11-18 03:19:16
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức Ngải Tử Du sợ hãi. Bây giờ khi đối mặt với Hạ Tri Thư, anh đã có thể không mang theo bất kỳ thói quen nào của một bác sĩ, không xem bệnh của cậu đã chuyển biến xấu đến mức nào, không dự tính kết quả xấu nhất. Nhưng dù như vậy, anh vẫn biết rất rõ… Một bệnh nhân ung thư máu thời kỳ cuối không trị liệu, không uống thuốc sẽ không chịu đựng được quá lâu.
Từ hôm Tưởng Văn Húc gọi điện đến đã qua một tuần, người đàn ông kia cũng không quấy nhiễu nữa. Cũng đúng, Hạ Tri Thư đã như vậy, chỉ cần Tưởng Văn Húc có một chút lương tâm thì đều sẽ hổ thẹn chột dạ khi nhìn thấy.
Bây giờ Hạ Tri Thư đã quen với việc sau khi tỉnh lại thì ngồi trước cửa sổ sát đất ở lầu hai nhìn vườn hoa nhỏ bên dưới. Có lúc Nhị Cẩu và mèo con thừa dịp Ngải Tử Du không chú ý sẽ chui vào đè gãy cắn nát mấy cây. Mỗi khi cách một lớp kính trong suốt nhìn xuống thì lòng Hạ Tri Thư sẽ yên tĩnh lại, nhẹ nhàng phiêu lãng giữa không trung, dịu dàng mà thoải mái.
Những ngày qua cậu đọc mấy cuốn sách thú vị, đọc ba bốn hôm rồi. Cuốn đó có tranh có chữ, là “100 nơi phải đến trong đời.”
Lúc Hạ Tri Thư đọc sách Ngải Tử Du ngồi bên cạnh, lúc nhìn thấy tên sách đôi mắt màu nâu trầm xuống.
Hạ Tri Thư thấy được, chỉ cười cười dùng chân chọc chọc vào bên eo Ngải Tử Du, bên trên đôi vớ nhung màu xanh da trời lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng ngần, đẹp vô cùng.
Ngải Tử Du gãi gãi lòng bàn chân cậu, đau thương trong mắt Hạ Tri Thư rốt cuộc cũng biến mất.
“Chờ tôi đọc xong cuốn sách này sẽ giao lại cho anh.” Hạ Tri Thư cười: “Mỗi nơi anh phải đi hai lần, nha?”
Đi hai lần… Bù đắp cho nỗi tiếc nuối đi không được của cậu.
“Ngày mai là sinh nhật của em.” Ngải Tử Du không trả lời, đến gần cọ cọ vào bả vai Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư gật đầu: “Tôi chờ lâu lắm rồi đấy, quà sinh nhật của anh đã hấp dẫn tôi hơn nửa tháng rồi.”
Ngải Tử Du cười hôn má cậu, yêu thương và vui mừng ngập tràn trong mắt: “Em đã hấp dẫn anh hơn nửa năm mà anh còn chưa nói đấy.”
Hạ Tri Thư lườm anh một cái, quay đầu lại lật một trang sách. Những dòng chữ chi chít cậu không muốn xem, chỉ vui vẻ nhìn ảnh. Cuốn sách này cậu lật đi lật lại rất nhiều lần rồi.
Hôm nay Hạ Tri Thư đầy tràn sức sống một cách hiếm thấy, cũng không mệt mỏi rã rời. Sau đó cậu không đọc nổi sách nữa, thất thần dựa vào Ngải Tử Du.
Ngải Tử Du ôm lấy cậu để người dựa vào ngực mình: “Đang nghĩ gì thế?” Lúc anh nói lồng ngực hơi chấn động, khiến tai Hạ Tri Thư như nhũn ra.
“Nghĩ đến anh.”
“Anh mới không tin đâu.”
“Thật mà.” Hạ Tri Thư cười cười: “Đời tôi thật may mắn, đến cuối cùng còn gặp được một người đối xử tốt với mình như vậy.”
“Gì mà cuối với chả cùng chứ,” Ngải Tử Du không vui: “Em cứ tiếp tục thất thần đi, mở miệng cái là muốn bắt nạt anh.”
Hạ Tri Thư rầu rĩ cười, hơi thở phả vào ngực Ngải Tử Du, nóng.
Cơm tối là vằn thắn Ngải Tử Du tự tay gói, Hạ Tri Thư ăn không ít, chí ít thì khẩu vị cũng tốt hơn lúc trước.
“Em thích vằn thắn hả?” Ngải Tử Du múc lưng bát canh tôm tảo tía* đưa cho cậu.
*Canh tôm tảo tía
Hạ Tri Thư ngẩn người, cúi đầu dùng thìa quấy canh một lúc: “Cũng không phải, chỉ là…” Hạ Tri Thư nghiêng đầu, dáng vẻ rất khổ não.
Ngải Tử Du cũng hiểu rõ, trong lòng chua chát khó chịu, nhưng vẫn không nói nhiều: “Được rồi, uống canh nhanh lên. Sau này sẽ nấu thêm cho em, anh gói nhiều lắm.”
Hạ Tri Thư không nói thêm gì, từ từ uống lưng bát canh.
“Đêm nay có thể tắm rửa không?” Hạ Tri Thư giúp Ngải Tử Du thu dọn bát đũa xong mới hỏi. Gần đây cậu đều dùng vòi sen, Ngải Tử Du không cho cậu ngâm bồn, sợ cậu bị choáng.
“Thời gian đừng dài quá.” Ngải Tử Du dùng khăn lau vệt nước trên bàn, hoà nhã nói: “Tắm xong lúc đi ra cẩn thận trơn đó nha.”
Hạ Tri Thư thấp giọng đáp một tiếng, quay người rời đi.
Thời gian cậu ngâm không ngắn, Ngải Tử Du dọn dẹp xong, từ phòng tắm ở phòng khách đi ra Hạ Tri Thư vẫn chưa xong.
Anh ngồi trên giường lật sách, thỉnh thoảng mở miệng hô một tiếng Hạ Tri Thư. Anh vẫn sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Hạ Tri Thư thấy đáp lại rất phiền, nhưng cũng biết Ngải Tử Du lo lắng, thêm một lúc nữa mới đi ra.
Sau khi ngâm toàn thân cậu như nhũn ra, gó má hây hẩy. Cậu ngồi bên cạnh Ngải Tử Du lau tóc kỹ càng.
“Sao thơm thế này nhỉ?” Ngải Tử Du nhìn cậu từ phía sau, thở một hơi.
“Tôi dùng gel xà bông tắm LUSH*.” Giọng Hạ Tri Thư hơi khàn, lơ đãng dụ hoặc. Cậu cười cười: “Tôi cũng cảm thấy rất thơm.
*Xà phòng tắm Lush: Một hãng mỹ phẩm làm thủ công của nước Anh. Dòng xà phòng tắm của hãng này có nhiều mùi hương, rất thơm
Hạ Tri Thư tới sát Ngải Tử Du, vệt nước trên tóc quệt lên mặt Ngải Tử Du.
Ngải Tử Du cho rằng cậu hiếm hoi có tâm tình trêu chọc mình, nhưng không ngờ không chờ anh trả lời, một nụ hôn ấm áp đã hạ xuống trên trán: “Ngửi đi.”
“Đừng nghịch.” Trong nháy mắt sắc mặt Hạ Tri Thư thay đổi: “Ngoan, ngủ đi.” Anh vỗ vỗ vào bên cạnh: “Mai còn phải dậy sớm, sinh nhật của em.”
Lần này đèn giường đang sáng, sự né tránh của Ngải Tử Du rất rõ ràng, anh giãy dụa, kinh hoảng và bất an.
Nụ hôn kế tiếp của Hạ Tri Thư rơi trên môi Ngải Tử Du. Ánh mắt cậu rất ôn nhu, trong đồng tử phản chiếu một ánh đèn ấm áp, như những ánh sao loá mắt nhất trong vũ trụ: “Ghét bỏ tôi sao?”
“Ngoại trừ Tưởng Văn Húc, tôi… Chưa từng làm với người khác.”
“Tri Thư, em biết anh không…” Ngải Tử Du rất sốt ruột, anh đã không thể sắp xếp ngôn ngữ, đau lòng vô cùng. Anh yêu Hạ Tri Thư muốn chết, không phải là không muốn chạm vào, không phải không muốn giữ lấy, mà anh chỉ muốn làm một người hoàn toàn không đòi hỏi gì trong sinh mệnh Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du chỉ muốn đối tốt với Hạ Tri Thư, những cái khác đến nghĩ cũng không dám.
Hạ Tri Thư khe khẽ thở dài. Cậu hôn từ cằm Ngải Tử Du xuống, tự tay cởi nút buộc của anh.
Vốn dĩ Ngải Tử Du không có cách nào chống lại sự ôn nhu của cậu, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ mẫn cảm, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi. Anh vươn mình đặt Hạ Tri Thư dưới thân, tỉ mỉ hôn khuôn mặt và má Hạ Tri Thư: “Tri Thư… Tri Thư… Bảo bối của anh…”
Ngải Tử Du cũng không bết tại sao mình lại khóc, nước mắt rơi xuống mặt Hạ Tri Thư. Anh thì thầm vô số câu anh yêu em bên tai Hạ Tri Thư.
Cẩn thận ôn nhu vốn là bản tính của Ngải Tử Du, hầu như anh hôn khắp người Hạ Tri Thư, dịu dàng vô cùng. Lúc anh thành kính tiến vào, Hạ Tri Thư không cảm thấy đau lắm, nhưng vẫn vô thức nắm chặt ga giường.
“Tri Thư…” Ngải Tử Du liếm liếm hầu kết Hạ Tri Thư, hô hấp gấp gáp mà biểu lộ. Trọn đêm cũng không hề đổi câu từ, anh nói: “Anh yêu em…”
Ý thức của Hạ Tri Thư lúc thì tỉnh táo, khi thì mơ màng. Cậu xuất thần ngắm gương mặt Ngải Tử Du dưới ánh đèn mờ, không kìm chế tiếng rên rỉ trầm thấp nữa, sau đó nghênh đón một đợt sóng tình càng mãnh liệt hơn.
“Bác… Bác sĩ Ngải…” Hạ Tri Thư buông ga giường đã vò đến nhăn nhúm ra, vòng lên cổ Ngải Tử Du, ngẩn ngơ cười với anh.
Từ hôm Tưởng Văn Húc gọi điện đến đã qua một tuần, người đàn ông kia cũng không quấy nhiễu nữa. Cũng đúng, Hạ Tri Thư đã như vậy, chỉ cần Tưởng Văn Húc có một chút lương tâm thì đều sẽ hổ thẹn chột dạ khi nhìn thấy.
Bây giờ Hạ Tri Thư đã quen với việc sau khi tỉnh lại thì ngồi trước cửa sổ sát đất ở lầu hai nhìn vườn hoa nhỏ bên dưới. Có lúc Nhị Cẩu và mèo con thừa dịp Ngải Tử Du không chú ý sẽ chui vào đè gãy cắn nát mấy cây. Mỗi khi cách một lớp kính trong suốt nhìn xuống thì lòng Hạ Tri Thư sẽ yên tĩnh lại, nhẹ nhàng phiêu lãng giữa không trung, dịu dàng mà thoải mái.
Những ngày qua cậu đọc mấy cuốn sách thú vị, đọc ba bốn hôm rồi. Cuốn đó có tranh có chữ, là “100 nơi phải đến trong đời.”
Lúc Hạ Tri Thư đọc sách Ngải Tử Du ngồi bên cạnh, lúc nhìn thấy tên sách đôi mắt màu nâu trầm xuống.
Hạ Tri Thư thấy được, chỉ cười cười dùng chân chọc chọc vào bên eo Ngải Tử Du, bên trên đôi vớ nhung màu xanh da trời lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng ngần, đẹp vô cùng.
Ngải Tử Du gãi gãi lòng bàn chân cậu, đau thương trong mắt Hạ Tri Thư rốt cuộc cũng biến mất.
“Chờ tôi đọc xong cuốn sách này sẽ giao lại cho anh.” Hạ Tri Thư cười: “Mỗi nơi anh phải đi hai lần, nha?”
Đi hai lần… Bù đắp cho nỗi tiếc nuối đi không được của cậu.
“Ngày mai là sinh nhật của em.” Ngải Tử Du không trả lời, đến gần cọ cọ vào bả vai Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư gật đầu: “Tôi chờ lâu lắm rồi đấy, quà sinh nhật của anh đã hấp dẫn tôi hơn nửa tháng rồi.”
Ngải Tử Du cười hôn má cậu, yêu thương và vui mừng ngập tràn trong mắt: “Em đã hấp dẫn anh hơn nửa năm mà anh còn chưa nói đấy.”
Hạ Tri Thư lườm anh một cái, quay đầu lại lật một trang sách. Những dòng chữ chi chít cậu không muốn xem, chỉ vui vẻ nhìn ảnh. Cuốn sách này cậu lật đi lật lại rất nhiều lần rồi.
Hôm nay Hạ Tri Thư đầy tràn sức sống một cách hiếm thấy, cũng không mệt mỏi rã rời. Sau đó cậu không đọc nổi sách nữa, thất thần dựa vào Ngải Tử Du.
Ngải Tử Du ôm lấy cậu để người dựa vào ngực mình: “Đang nghĩ gì thế?” Lúc anh nói lồng ngực hơi chấn động, khiến tai Hạ Tri Thư như nhũn ra.
“Nghĩ đến anh.”
“Anh mới không tin đâu.”
“Thật mà.” Hạ Tri Thư cười cười: “Đời tôi thật may mắn, đến cuối cùng còn gặp được một người đối xử tốt với mình như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gì mà cuối với chả cùng chứ,” Ngải Tử Du không vui: “Em cứ tiếp tục thất thần đi, mở miệng cái là muốn bắt nạt anh.”
Hạ Tri Thư rầu rĩ cười, hơi thở phả vào ngực Ngải Tử Du, nóng.
Cơm tối là vằn thắn Ngải Tử Du tự tay gói, Hạ Tri Thư ăn không ít, chí ít thì khẩu vị cũng tốt hơn lúc trước.
“Em thích vằn thắn hả?” Ngải Tử Du múc lưng bát canh tôm tảo tía* đưa cho cậu.
*Canh tôm tảo tía
Hạ Tri Thư ngẩn người, cúi đầu dùng thìa quấy canh một lúc: “Cũng không phải, chỉ là…” Hạ Tri Thư nghiêng đầu, dáng vẻ rất khổ não.
Ngải Tử Du cũng hiểu rõ, trong lòng chua chát khó chịu, nhưng vẫn không nói nhiều: “Được rồi, uống canh nhanh lên. Sau này sẽ nấu thêm cho em, anh gói nhiều lắm.”
Hạ Tri Thư không nói thêm gì, từ từ uống lưng bát canh.
“Đêm nay có thể tắm rửa không?” Hạ Tri Thư giúp Ngải Tử Du thu dọn bát đũa xong mới hỏi. Gần đây cậu đều dùng vòi sen, Ngải Tử Du không cho cậu ngâm bồn, sợ cậu bị choáng.
“Thời gian đừng dài quá.” Ngải Tử Du dùng khăn lau vệt nước trên bàn, hoà nhã nói: “Tắm xong lúc đi ra cẩn thận trơn đó nha.”
Hạ Tri Thư thấp giọng đáp một tiếng, quay người rời đi.
Thời gian cậu ngâm không ngắn, Ngải Tử Du dọn dẹp xong, từ phòng tắm ở phòng khách đi ra Hạ Tri Thư vẫn chưa xong.
Anh ngồi trên giường lật sách, thỉnh thoảng mở miệng hô một tiếng Hạ Tri Thư. Anh vẫn sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Hạ Tri Thư thấy đáp lại rất phiền, nhưng cũng biết Ngải Tử Du lo lắng, thêm một lúc nữa mới đi ra.
Sau khi ngâm toàn thân cậu như nhũn ra, gó má hây hẩy. Cậu ngồi bên cạnh Ngải Tử Du lau tóc kỹ càng.
“Sao thơm thế này nhỉ?” Ngải Tử Du nhìn cậu từ phía sau, thở một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi dùng gel xà bông tắm LUSH*.” Giọng Hạ Tri Thư hơi khàn, lơ đãng dụ hoặc. Cậu cười cười: “Tôi cũng cảm thấy rất thơm.
*Xà phòng tắm Lush: Một hãng mỹ phẩm làm thủ công của nước Anh. Dòng xà phòng tắm của hãng này có nhiều mùi hương, rất thơm
Hạ Tri Thư tới sát Ngải Tử Du, vệt nước trên tóc quệt lên mặt Ngải Tử Du.
Ngải Tử Du cho rằng cậu hiếm hoi có tâm tình trêu chọc mình, nhưng không ngờ không chờ anh trả lời, một nụ hôn ấm áp đã hạ xuống trên trán: “Ngửi đi.”
“Đừng nghịch.” Trong nháy mắt sắc mặt Hạ Tri Thư thay đổi: “Ngoan, ngủ đi.” Anh vỗ vỗ vào bên cạnh: “Mai còn phải dậy sớm, sinh nhật của em.”
Lần này đèn giường đang sáng, sự né tránh của Ngải Tử Du rất rõ ràng, anh giãy dụa, kinh hoảng và bất an.
Nụ hôn kế tiếp của Hạ Tri Thư rơi trên môi Ngải Tử Du. Ánh mắt cậu rất ôn nhu, trong đồng tử phản chiếu một ánh đèn ấm áp, như những ánh sao loá mắt nhất trong vũ trụ: “Ghét bỏ tôi sao?”
“Ngoại trừ Tưởng Văn Húc, tôi… Chưa từng làm với người khác.”
“Tri Thư, em biết anh không…” Ngải Tử Du rất sốt ruột, anh đã không thể sắp xếp ngôn ngữ, đau lòng vô cùng. Anh yêu Hạ Tri Thư muốn chết, không phải là không muốn chạm vào, không phải không muốn giữ lấy, mà anh chỉ muốn làm một người hoàn toàn không đòi hỏi gì trong sinh mệnh Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du chỉ muốn đối tốt với Hạ Tri Thư, những cái khác đến nghĩ cũng không dám.
Hạ Tri Thư khe khẽ thở dài. Cậu hôn từ cằm Ngải Tử Du xuống, tự tay cởi nút buộc của anh.
Vốn dĩ Ngải Tử Du không có cách nào chống lại sự ôn nhu của cậu, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ mẫn cảm, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi. Anh vươn mình đặt Hạ Tri Thư dưới thân, tỉ mỉ hôn khuôn mặt và má Hạ Tri Thư: “Tri Thư… Tri Thư… Bảo bối của anh…”
Ngải Tử Du cũng không bết tại sao mình lại khóc, nước mắt rơi xuống mặt Hạ Tri Thư. Anh thì thầm vô số câu anh yêu em bên tai Hạ Tri Thư.
Cẩn thận ôn nhu vốn là bản tính của Ngải Tử Du, hầu như anh hôn khắp người Hạ Tri Thư, dịu dàng vô cùng. Lúc anh thành kính tiến vào, Hạ Tri Thư không cảm thấy đau lắm, nhưng vẫn vô thức nắm chặt ga giường.
“Tri Thư…” Ngải Tử Du liếm liếm hầu kết Hạ Tri Thư, hô hấp gấp gáp mà biểu lộ. Trọn đêm cũng không hề đổi câu từ, anh nói: “Anh yêu em…”
Ý thức của Hạ Tri Thư lúc thì tỉnh táo, khi thì mơ màng. Cậu xuất thần ngắm gương mặt Ngải Tử Du dưới ánh đèn mờ, không kìm chế tiếng rên rỉ trầm thấp nữa, sau đó nghênh đón một đợt sóng tình càng mãnh liệt hơn.
“Bác… Bác sĩ Ngải…” Hạ Tri Thư buông ga giường đã vò đến nhăn nhúm ra, vòng lên cổ Ngải Tử Du, ngẩn ngơ cười với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro