Mượn Âm Thọ

Chương 63

Ngũ Đẩu Mễ

2024-09-18 09:36:16

Lúc này, chú Hồ cũng thản nhiên lên tiếng, nghe chú ấy nói vậy, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại một lần nữa cảm kích chú ấy vô cùng.

Tuy nhiên, sau khi chú Hồ nói xong, Lương Uyển Khanh trước mặt lại im lặng, một lúc lâu sau cô ấy mới thản nhiên lên tiếng: "Nhưng mà tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu ấy thôi."

Trong giọng nói lại mang theo chút u oán, trái tim tôi lập tức lỡ một nhịp, lúc này, chú Hồ cũng trầm mặc.

Một lát sau, giọng nói của chú Hồ vang lên: "Thưa cô, yêu cầu của cô không phải là không thể đáp ứng, nhưng tôi hy vọng ngoài việc trò chuyện ra, cô đừng bắt cậu ấy làm việc khác, được chứ? Đây là quy định của tiệm chúng tôi."

Lòng tôi thấp thỏm bất an, tôi hoàn toàn không hiểu ý của chú Hồ là gì, mà sau khi chú ấy nói xong, Lương Uyển Khanh lại không chút do dự đồng ý.

Trong lòng tôi chùng xuống, điều gì đến cũng sẽ đến.

****

Lúc này, tôi cảm thấy chú Hồ vỗ vỗ vào lưng tôi, nhỏ giọng nói: "Chú thấy vị khách này cũng không có ác ý gì, cháu cứ trò chuyện với cô ấy một lát đi."

Nghe chú Hồ nói vậy, tôi chỉ có thể gật đầu, nếu không thì tôi còn có thể làm gì khác đây? Hiển nhiên là tình huống hiện tại không phải tôi có thể làm chủ được.

Nói xong, chú Hồ cúi đầu đi về phía sau, chỉ còn lại một mình tôi đứng ở cửa ra vào.

Lúc này, Lương Uyển Khanh ở cửa liền lên tiếng: "Tiệm của các cậu thật rắc rối, ngay cả chỗ ngồi cũng không có."

Nghe vậy, tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào, chỗ ngồi thì có đấy, nhưng là để cho người sống ngồi, hơn nữa tình huống của cô như thế này, tôi nào dám ngẩng đầu nhìn cô chứ, cô muốn tôi ngồi thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho nên, tình huống này, im lặng là vàng.

"Đúng rồi, tiểu công tử, cậu tên là gì?"

Đột nhiên Lương Uyển Khanh trước mặt lại lên tiếng hỏi tôi, nghe vậy, tôi cũng vội vàng nhỏ giọng đáp: "Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Trường Sinh."

"Ồ, Lưu Trường Sinh à? Người nhà cậu đặt tên thật sự rất thẳng thắn, chẳng lẽ là muốn cậu sống lâu trăm tuổi?"

Tiếp theo, tôi bắt đầu trò chuyện với Lương Uyển Khanh, phải nói là, tôi không biết có phải bởi vì Lương Uyển Khanh đã lâu rồi không nói chuyện với ai hay không.

Mà cô ấy rất thích buôn chuyện, hỏi han đủ thứ về gia đình tôi.

Trông cô ấy hoạt bát như một đứa trẻ vậy.

Thậm chí đến giữa chừng, cổ tôi còn mỏi nhừ, nhưng tôi chỉ có thể đưa tay lên xoa bóp, ngoài ra, tôi cũng không còn cách nào khác.

"Trước đây cậu nói với tôi, yêu cầu của cậu đối với cuộc sống này không cao, có thật không? Chẳng lẽ cậu không muốn thi đậu công danh?"

Lúc này, Lương Uyển Khanh lại nhìn tôi, lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, tôi ngẩn người, thi đậu công danh? Sau đó tôi mới nhớ ra hoàn cảnh sống trước đây của Lương Uyển Khanh, quả thật thời đại đó, thi đậu công danh là vô cùng quan trọng.

Nhưng nếu nói theo thời bây giờ thì chỉ có thể coi là kỳ thi đại học, mà sau khi thi đại học còn phải học đại học, so với việc thi đậu công danh ngày xưa vẫn có sự khác biệt rất lớn.

"Ừm, thật ra cũng bình thường thôi, có những thứ không thể cưỡng cầu, chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức là được, không phụ lòng bản thân là được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, Lương Uyển Khanh trước mặt tôi chìm vào im lặng, tôi cúi đầu nhìn mũi giày thêu hoa màu đỏ kia không nhúc nhích, một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của Lương Uyển Khanh: "Tiểu công tử, cậu có thích nghe kể chuyện không? Tôi có một câu chuyện xưa, không biết cậu có muốn nghe hay không?"

Khi Lương Uyển Khanh nói ra câu này, tôi giật mình thon thót, bởi vì tôi cảm thấy giọng điệu của cô ấy lại thay đổi, trở nên có chút u oán, thê lương.

Tôi có thể cảm nhận được, lúc này tâm trạng của Lương Uyển Khanh dường như có thể ảnh hưởng đến tinh thần của tôi vậy. Hít sâu một hơi, tôi đáp: "Cô cứ kể đi."

Lương Uyển Khanh khẽ thở dài, tiếng thở dài này dường như mang theo sự buông bỏ không nói nên lời, hoặc là không thể nào buông bỏ được.

Tóm lại, tôi cũng không thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc trong lòng Lương Uyển Khanh lúc này, cô ấy bắt đầu chậm rãi kể cho tôi nghe.

Cô ấy nói với tôi, vào năm Ung Chính thứ hai, có một anh thư sinh xuất thân nghèo khó, ngày ngày miệt mài đèn sách, chỉ mong một ngày nào đó có thể đổi đời nhờ con đường công danh.

Một ngày nọ, anh ta tình cờ gặp một cô gái ở trên phố, anh ta vừa nhìn đã say đắm nhan sắc của cô gái, nhưng anh ta rất tự ti về xuất thân bần hàn của mình, cho nên dù có như vậy, anh ta cũng không thể nào thổ lộ tình cảm với cô gái.

Nhà cô gái là gia đình buôn bán, trong một lần đi hội chùa, hai người lại gặp nhau, quen biết nhau nhờ chơi trò đố chữ, lần đó có thể coi là cô gái chính thức quen biết anh thư sinh.

Sau khi quen biết, cô gái rất ngưỡng mộ chàng trai tài giỏi, uyên bác.

Lâu ngày sinh tình, cuối cùng, anh ta lấy hết can đảm nói với cô gái rằng anh ta đã yêu cô ấy từ lâu, cô gái đang tuổi xuân thì, ngây thơ, trước lời tỏ tình của anh ta, cô ấy có chút bối rối, không biết phải làm sao.

Anh ta nói với cô ấy, một ngày nào đó, anh ta sẽ thi đậu công danh, đường đường chính chính đến nhà cô ấy cầu hôn.

Cô ấy cảm nhận được sự chân thành của anh ta, sau đó dốc hết số tiền tích góp được bấy lâu nay đưa cho anh ta làm lộ phí lên kinh thành ứng thí. Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, đúng lúc anh ta đỗ trạng nguyên thì gia đình cô gái sa sút, đột nhiên xảy ra biến cố lớn, gia đình buôn bán lớn nhất nhì vùng bỗng chốc trở thành gia đình hạng ba, không còn được như xưa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Âm Thọ

Số ký tự: 0