Nơi Riêng Tư Bị...
2024-12-15 22:11:57
Tân Ninh suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.
Tối hôm qua gọi tỷ phu là phu quân cả đêm, quá mức quen miệng, nàng suýt nữa liền ngay trước mặt đã gọi hắn là phu quân.
"Ninh muội muội ở đây làm gì?"
"Ngắm cảnh..."
Để tránh bị nam nhân truy vấn, nàng nhanh chóng hỏi ngược lại: "Tỷ phu lại đi đâu vậy?"
"Sáng sớm nhạc phụ đại nhân mời đi đánh cờ, mới trở về."
Đánh cờ?
Tân Ninh hơi nghi ngờ một chút, theo nàng biết, phụ thân hẳn là không có sở thích đánh cờ.
"Thì ra là thế." Nàng gật đầu: "Vậy Ninh nhi về phòng trước."
Dứt lời, Tân Ninh định lướt qua bên cạnh nam nhân, nhưng vì đi quá nhanh, Hồng Linh cũng nhất thời không đỡ vững, chân nàng mềm nhũn, nghiêng người, ngã vào lòng tỷ phu.
Chuẩn xác như là một cái ôm ấp yêu thương.
Nam nhân thuận thế đỡ được nàng.
Khí tức quen thuộc ập tới, thần kinh căng thẳng của Tân Ninh hơi thả lỏng, nàng ngửi thấy mùi hương từ trên người hắn truyền đến, cảm thấy an tâm.
"Ninh muội muội có vẻ không khỏe?"
Giọng nói thì thầm bên tai nàng truyền đến từ đỉnh đầu, Tân Ninh cảm nhận được sự chấn động trong lồng ngực nam nhân, mới nhận ra rằng lúc này đối với họ, sự thân mật đó là quá mức.
Tân Ninh đẩy nam nhân, định thoát ra khỏi lồng ngực hắn: "Ôi, xin lỗi tỷ phu, Ninh nhi thất lễ, có lẽ là vấp phải, nhất thời không đứng vững."
Tề Nghiêm buông bàn tay đang đặt trên eo nàng.
"Có bị thương không? Ta cũng hiểu sơ một chút y thuật, có lẽ có thể giúp Ninh muội muội xem qua."
Tỷ phu vẫn là ngữ điệu dịu dàng như vậy, trong đầu Tân Ninh luôn hiện lên sự cuồng nhiệt của hắn đêm qua.
Lại nghĩ đến bộ dáng khinh miệt vừa rồi của tỷ tỷ, nàng cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: "Hình như... Có chút trẹo, lại phải làm phiền tỷ phu rồi."
Nàng nghĩ, ở lại với tỷ phu lâu một chút, với thân phận muội muội của Tân An.
Cuối cùng Tề Nghiêm đỡ nàng đến sân nhỏ.
Tân Ninh ngồi ở mép bàn đá trong sân, váy hơi nhấc lên một chút, lộ ra hai chân trắng nõn.
Nam nhân thì nửa ngồi xổm trên mặt đất, nâng một chân của nàng.
"Chân nào bị trẹo vậy?"
"Là... Chân này."
Tỷ phu nắm mắt cá chân nàng, kiên nhẫn ấn xuống, hỏi nàng có đau ở chỗ nào không.
Hỏi một vòng, Tân Ninh đều nói không có, vì thế đổi giọng nói hẳn là chân chỉ có chút đau nhức.
Tỷ phu xoa bóp thuận theo bắp chân nàng, nhiệt độ tay nam nhân cao hơn, thủ pháp lại còn rất chuyên nghiệp, xoa đến mức chỗ đau nhức của nàng đã thoải mái, thỉnh thoảng nàng còn khẽ rên lên vài tiếng.
Chân của nàng dần dần bị nhấc lên cao.
Mãi đến khi gió nhẹ thổi qua, chân tâm mát lạnh, nàng mới bất giác nhận ra mình không mặc khố.
Lúc này, dưới váy, nơi riêng tư bị tỷ phu giày vò không chút che lấp lộ ra trong không khí, đối diện với tỷ phu.
Không có bóng đêm bảo vệ, cũng không có thân phận tỷ tỷ để che giấu.
Hiện tại nàng là Tân Ninh, là muội muội của thê tử hắn.
Khi ở bên tỷ phu nàng nên giữ lễ tiết, nhưng bây giờ nàng không mặc khố, cứ như vậy để lộ nơi riêng tư cho tỷ phu nhìn thấy.
Chỉ cần tỷ phu vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy nơi nhạy cảm của nàng, không sót một mảnh xuân sắc nào.
Trong lòng Tân Ninh dâng lên một trận hoảng loạn, nàng không dám nhúc nhích, sợ làm bất kỳ hành động gì khiến tỷ phu ngẩng đầu.
Nữ nhi chưa lấy chồng lại không mặc khố lắc lư khắp nơi, dưới váy rõ ràng là tiểu huyệt đã bị ra sức chà đạp, còn đem cái cửa huyệt sưng đỏ kia cho tỷ phu xem, khác nào câu dẫn tỷ phu.
Trong mắt tỷ phu, nàng đại khái sẽ là bộ dáng này.
Tân Ninh nhìn chằm chằm nam nhân đang cúi đầu bóp chân cho nàng, ngay cả hô hấp cũng nín lại.
Đừng nhìn...
Tỷ phu nhất định sẽ cảm thấy nàng cực kỳ dâm đãng.
Nhưng trong lòng Tân Ninh lại có một tia chờ mong bí ẩn, chờ mong tỷ phu ngẩng đầu nhìn nàng.
Tỷ phu sẽ nhíu đôi mày anh tuấn, dùng ngữ khí nghiêm túc giáo huấn nàng phóng túng, hay là thuận thế kéo chân nàng ra, dùng côn thịt thô to kia ra sức dạy dỗ nàng, ép hỏi nàng bị dã nam nhân nào đụng chạm?
Tối hôm qua gọi tỷ phu là phu quân cả đêm, quá mức quen miệng, nàng suýt nữa liền ngay trước mặt đã gọi hắn là phu quân.
"Ninh muội muội ở đây làm gì?"
"Ngắm cảnh..."
Để tránh bị nam nhân truy vấn, nàng nhanh chóng hỏi ngược lại: "Tỷ phu lại đi đâu vậy?"
"Sáng sớm nhạc phụ đại nhân mời đi đánh cờ, mới trở về."
Đánh cờ?
Tân Ninh hơi nghi ngờ một chút, theo nàng biết, phụ thân hẳn là không có sở thích đánh cờ.
"Thì ra là thế." Nàng gật đầu: "Vậy Ninh nhi về phòng trước."
Dứt lời, Tân Ninh định lướt qua bên cạnh nam nhân, nhưng vì đi quá nhanh, Hồng Linh cũng nhất thời không đỡ vững, chân nàng mềm nhũn, nghiêng người, ngã vào lòng tỷ phu.
Chuẩn xác như là một cái ôm ấp yêu thương.
Nam nhân thuận thế đỡ được nàng.
Khí tức quen thuộc ập tới, thần kinh căng thẳng của Tân Ninh hơi thả lỏng, nàng ngửi thấy mùi hương từ trên người hắn truyền đến, cảm thấy an tâm.
"Ninh muội muội có vẻ không khỏe?"
Giọng nói thì thầm bên tai nàng truyền đến từ đỉnh đầu, Tân Ninh cảm nhận được sự chấn động trong lồng ngực nam nhân, mới nhận ra rằng lúc này đối với họ, sự thân mật đó là quá mức.
Tân Ninh đẩy nam nhân, định thoát ra khỏi lồng ngực hắn: "Ôi, xin lỗi tỷ phu, Ninh nhi thất lễ, có lẽ là vấp phải, nhất thời không đứng vững."
Tề Nghiêm buông bàn tay đang đặt trên eo nàng.
"Có bị thương không? Ta cũng hiểu sơ một chút y thuật, có lẽ có thể giúp Ninh muội muội xem qua."
Tỷ phu vẫn là ngữ điệu dịu dàng như vậy, trong đầu Tân Ninh luôn hiện lên sự cuồng nhiệt của hắn đêm qua.
Lại nghĩ đến bộ dáng khinh miệt vừa rồi của tỷ tỷ, nàng cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: "Hình như... Có chút trẹo, lại phải làm phiền tỷ phu rồi."
Nàng nghĩ, ở lại với tỷ phu lâu một chút, với thân phận muội muội của Tân An.
Cuối cùng Tề Nghiêm đỡ nàng đến sân nhỏ.
Tân Ninh ngồi ở mép bàn đá trong sân, váy hơi nhấc lên một chút, lộ ra hai chân trắng nõn.
Nam nhân thì nửa ngồi xổm trên mặt đất, nâng một chân của nàng.
"Chân nào bị trẹo vậy?"
"Là... Chân này."
Tỷ phu nắm mắt cá chân nàng, kiên nhẫn ấn xuống, hỏi nàng có đau ở chỗ nào không.
Hỏi một vòng, Tân Ninh đều nói không có, vì thế đổi giọng nói hẳn là chân chỉ có chút đau nhức.
Tỷ phu xoa bóp thuận theo bắp chân nàng, nhiệt độ tay nam nhân cao hơn, thủ pháp lại còn rất chuyên nghiệp, xoa đến mức chỗ đau nhức của nàng đã thoải mái, thỉnh thoảng nàng còn khẽ rên lên vài tiếng.
Chân của nàng dần dần bị nhấc lên cao.
Mãi đến khi gió nhẹ thổi qua, chân tâm mát lạnh, nàng mới bất giác nhận ra mình không mặc khố.
Lúc này, dưới váy, nơi riêng tư bị tỷ phu giày vò không chút che lấp lộ ra trong không khí, đối diện với tỷ phu.
Không có bóng đêm bảo vệ, cũng không có thân phận tỷ tỷ để che giấu.
Hiện tại nàng là Tân Ninh, là muội muội của thê tử hắn.
Khi ở bên tỷ phu nàng nên giữ lễ tiết, nhưng bây giờ nàng không mặc khố, cứ như vậy để lộ nơi riêng tư cho tỷ phu nhìn thấy.
Chỉ cần tỷ phu vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy nơi nhạy cảm của nàng, không sót một mảnh xuân sắc nào.
Trong lòng Tân Ninh dâng lên một trận hoảng loạn, nàng không dám nhúc nhích, sợ làm bất kỳ hành động gì khiến tỷ phu ngẩng đầu.
Nữ nhi chưa lấy chồng lại không mặc khố lắc lư khắp nơi, dưới váy rõ ràng là tiểu huyệt đã bị ra sức chà đạp, còn đem cái cửa huyệt sưng đỏ kia cho tỷ phu xem, khác nào câu dẫn tỷ phu.
Trong mắt tỷ phu, nàng đại khái sẽ là bộ dáng này.
Tân Ninh nhìn chằm chằm nam nhân đang cúi đầu bóp chân cho nàng, ngay cả hô hấp cũng nín lại.
Đừng nhìn...
Tỷ phu nhất định sẽ cảm thấy nàng cực kỳ dâm đãng.
Nhưng trong lòng Tân Ninh lại có một tia chờ mong bí ẩn, chờ mong tỷ phu ngẩng đầu nhìn nàng.
Tỷ phu sẽ nhíu đôi mày anh tuấn, dùng ngữ khí nghiêm túc giáo huấn nàng phóng túng, hay là thuận thế kéo chân nàng ra, dùng côn thịt thô to kia ra sức dạy dỗ nàng, ép hỏi nàng bị dã nam nhân nào đụng chạm?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro