Mượn Bụng Sinh Con

Xấu Hổ

2024-10-08 02:58:10

Trên đường đến viện Tân An không gặp ai, Tân Ninh dẫn theo thị nữ vốn đi theo Tân An, thuận lợi tới phòng ở của Tân An.

Thị nữ chờ trong sân chào đón: "Phu nhân ngài đã trở lại."

Thị nữ sau lưng Tân Ninh mở miệng nói: "Thu Sương, đại nhân đang ở trong phòng sao?"

"Đại nhân đi tắm rửa, phu nhân ngài muốn chờ đại nhân hay là nghỉ ngơi trước?"

"Chờ... Phu quân một chút đi."

Tân Ninh học giọng điệu của Tân An, giọng nói và tướng mạo của các nàng vốn không khác nhau là mấy, dưới tình huống cố ý bắt chước, những người khác nghe không ra khác biệt.

Thị nữ dẫn nàng vào phòng, đóng cửa lui ra ngoài, Tân Ninh thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện tim mình đập nhanh như bay.

Phòng của Tân An vẫn như cũ, chỉ là có thêm vài món đồ không thuộc về nữ nhi.

Ngọc quan trên bàn trang điểm, đai lưng màu đen trên bàn, còn có đôi giày bông rộng lớn cuối giường... Đều là dấu vết nam nhân.

Lát nữa nàng sẽ cùng nam nhân này, tỷ phu của nàng làm chuyện thân mật nhất.

Vào lúc này, Tân Ninh đặc biệt nhận thức rõ ràng sự thật này.

Nàng nhớ lại tranh xuân cung nương đưa tới, người bên trong vui vẻ như thế nào, cởi quần áo trước, sau đó làm màn dạo đầu, chờ nữ tử phía dưới đủ ướt, nam tử sẽ cắm vào chỗ đó …

Tân Ninh cúi đầu nhìn quần áo mình quấn rất chặt chẽ.



Nếu đến lúc làm mới cởi, sẽ rất xấu hổ nhỉ?

Nàng cởi ra chỉ còn áo trong, cứng ngắc ngồi ở trên giường, đang tự hỏi nàng như vậy có quá mức lộ liễu hay không, chợt nghe thấy thanh âm thị nữ.

"Đại nhân, phu nhân đã trở về, đang ở trong phòng chờ ngài."

Sau đó là giọng nam mà nàng đã quen thuộc vào ban ngày.

"Ừm, ngươi lui ra đi."

Là tỷ phu.

Tân Ninh nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa.

Hắn sắp đi vào.

Cửa mở.

Thân ảnh Tề Nghiêm xuất hiện trước mắt.

Bởi vì vừa tắm rửa về, tóc của hắn đều buông xuống, rũ ở bên mặt, so sánh với bộ dáng nho nhã ban ngày tăng thêm vài phần tùy ý.

Hắn mặc áo trong mỏng manh, trên người chỉ có một bộ ngoại bào hư vô.

Đại khái là còn có chút nóng, cổ áo của hắn hơi mở ra, lộ ra một mảnh lồng ngực rắn chắc phía dưới, Tân Ninh còn có thể mơ hồ nhìn thấy rãnh dọc ở giữa, phối hợp với khuôn mặt cấm dục của Tề Nghiêm, ngược lại phá lệ... Câu người?

Tân Ninh cảm thấy mặt nóng lên, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa.



Tỷ tỷ vào lúc này sẽ nói gì với tỷ phu?

Nàng nên làm ra phản ứng gì?

Ngay khi nam nhân bước vào cửa, suy nghĩ của Tân Ninh xoay chuyển vài vòng trong đầu.

Nàng chỉ sợ nói sai cái gì, làm sai cái gì, sẽ để cho tỷ phu phát giác được không đúng.

Cũng không thể còn chưa bắt đầu đã thất bại…

Khi Tân Ninh còn đang bối rối, Tề Nghiêm đã đóng cửa lại, kéo áo khoác khoác trên người xuống, đi đến một bên đưa lưng về phía nàng sửa sang lại quần áo.

"Nàng đi thăm Ninh muội muội, nàng ấy như thế nào?"

Không ngờ tỷ phu lại đột nhiên nhắc tới nàng, Tân Ninh ngẩn người, mới sắp xếp ngôn ngữ: "... Muội muội, không có việc gì, có lẽ gần đây khẩu vị hơi kém."

"Ừ." Tề Nghiêm nhàn nhạt đáp lời, gấp áo ngoài lại.

"Chỗ ta có một phương thuốc khai vị, ngày mai ta sao chép ra, không chỉ Ninh muội muội, cha vợ cùng mẹ vợ cũng có thể dùng đến."

"Được..."

Tân Ninh còn chưa cân nhắc nên trả lời thế nào, Tề Nghiêm đã xoay người thổi tắt ngọn đèn trên bàn.

"Nghỉ ngơi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Bụng Sinh Con

Số ký tự: 0