Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chung Bất Li. H...
Bỉ Ngạn Lưu Tình
2024-11-14 01:05:55
Phó Quân Hạo nghi ngờ bọn người Lý Giả Vinh đang bắt đầu giở trò, anh lùi người ra phía sau có ý định rời đi thì đột nhiên sống lưng lại lạnh toát vì cảm nhận được một sự nguy hiểm rình rập
"Tính trốn hả anh bạn?"
Phó Quân Hạo cảm giác được phía sau ót mình đích thực là một miệng súng lạnh ngắt, anh nhíu mày bất động
"Để hai tay lên đầu"
Phó Quân Hạo chậm rãi làm theo, anh đồng thời xoay người lại. Anh nhìn thấy trước mặt mình là những gã thuộc hạ trong đám ô hợp khi nãy.
Anh bị phát hiện sao? Từ khi nào?
Trước lúc đến đây, Vương Minh Hàn có giao cho Phó Quân Hạo một khẩu súng ngắn, anh vắt sau lưng, bên ngoài mặc áo khoác dài che khuất lại. Anh vốn nhanh tay rút súng nếu đối phương chỉ có một hoặc nhiều nhất là hai tên, nhưng lần này đến tận bốn tên. Dù động súng hay động tay anh đều không thể địch lại
Phó Quân Hạo chỉ có thể tạm thời nghe theo bọn chúng. Nhưng trong lòng anh vẫn có một sự lo lắng khôn nguôi. Là vì việc gì mà Lý Giả Vinh phải giao dịch tiền với đám người này.
Hắn đang có âm mưu gì? Tại sao lại đồng thời xuất hiện ở nơi này? Đây là câu hỏi mà anh đang khó khăn để giải đáp
"Dám theo dõi bọn tao hả? Mẹ kiếp. Đi" Bọn chúng hung hăng quát lên, tên đang chỉa họng súng vào đầu Phó Quân Hạo thức thời đẩy anh một phát nhưng đổi lại chính là thân thể anh vững như bàn thạch, không hề bị gã ta làm cho lay chuyển
Ba tên đồng bọn thấy gã kia bị bẽ mặt nhất thời cười lớn càng khiến gã ta ngượng ngập hơn.
"Này này, một tên nhãi ranh mà mày cũng không làm gì được hả?"
"Còn lâu" Tên khi nãy lúc này dí sát súng vào người anh, gã còn cố tình dồn hết sức đẩy ngã Phó Quân Hạo
Anh biết giờ phút này mà càng chống đối sẽ càng khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ đợi thời cơ phản kích thôi
...
Tống Ái Như sau khi nghe tin dữ từ phía Tiểu Tình liền mặc kệ mọi thứ dẫn Đậu Đỏ xông vào căn cứ Ngụy gia nhưng lại bị thuộc hạ ở bên ngoài cản lại
Tống Ái Như đứng bên ngoài tâm trí rối bời, lòng dạ như bị thiêu cháy. Cô chỉ còn nước gọi thật lớn, gần như hét hết hơi sức
"Bác hai, có chuyện quan trọng. Bác hai"
Tống Ái Như gọi khàn cả cổ mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh. Cô nhào đến giật lấy một khẩu súng từ tên đứng gác ở cửa. Ngay sau đó
"Pằng"
Tiếng súng nổ ầm khi Tống Ái Như bắn chỉ thiên. Mọi người điều ngạc nhiên hướng mắt về cô
Tống lão gia vội vàng bước ra bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, ông nghiêm nghị quát mắng "Ái Như, sao con lại đến đây, chẳng phải ta bảo con ở nhà đợi rồi sao?"
Tống Ái Như hoảng sợ ném bỏ khẩu súng xuống đất, khi nãy tình huống quá cấp bách mà cô làm liều giật súng, khẩu súng nổ vang khiến tim cô nhảy lên thình thịch. Mãi đến khi Tống lão gia bước ra ngoài, cô mới cố gắng lấy hết bình tĩnh, mặt cắt không còn giọt máu
"Bác, Tiểu Tình....Tiểu Tình thoát ra ngoài rồi"
"Con nói Tiểu Tình thoát rồi, bằng cách nào? Giờ con bé ở đâu?" Tống lão gia lo lắng dồn dập hỏi lại khiến Tống Ái Như rối tung lên
"Cháu gặp em ấy ở phía sau khu rừng trúc, em ấy nói...em ấy nói xung quanh đều bị người ta cài bom, bảo mọi người nhanh chống di dời"
Lúc này thì Vương Minh hàn cùng Ngụy Hồng cũng đã có mặt, vừa kịp nghe đủ tin báo của Tống Ái Như. Ngụy Hồng nhíu mày "Tống Tiểu Tình đã thoát được?"
Vương Minh Hàn nhếch miệng cười đắc ý "Ông còn muốn chối"
Vừa lúc này, vài tên thuộc hạ hớt hở chạy ra, vẻ mặt kinh hãi mà bẩm báo với Ngụy Hồng "Lão đại, không hay rồi, Tống Tiểu Tình đã lén trốn bằng đường sau, Nhất tỷ bị bắn trọng thương rồi"
Cơ mặt của Ngụy Hồng co quắp lại "Diệp Vô Tâm, cô ấy bị thương rồi sao?" Sắc mặt Ngụy Hồng khi nghe Diệp Vô Tâm bị thương lại vô cùng khó coi
Vương Minh Hàn cũng đờ người ra nhìn tên thuộc hạ đang hấp tấp báo lại "Dạ phải, phải. Nhất tỉ bị người ta bắn trọng thương, rất có thể là do Tống tiểu thư gây ra"
"Ngụy Hồng nhíu chặt đôi lông mày sắc như lưỡi kiếm nhìn Tống lão gia, ngay cả Tống lão gia cũng không tin Tiểu Tình có thể ra tay đả thương người khác, bởi vì con gái ông dù có ương ngạnh có tự cao thế nào cũng sẽ biết chừng mực, về điểm này ông quá hiểu con gái của ông.
"Không thể nào, Tiểu Tình chưa bao giờ cầm súng trên tay, làm sao có thể bắn người khác. Có thể chỉ là hiểu lầm" Tống lão gia nghiêm mặt, ông nhất nhất biện minh cho con gái mình
Ngụy Hồng cắn chặt răng, đôi mắt đâm chiêu đối mặt với Tống lão gia "Ông còn dám nói là hiểu lầm"
Vương Minh Hàn không nói gì cả, anh đứng đờ một lúc rồi lặp tức chạy vào trong, tên thuộc hạ vừa báo cáo cùng đi vào theo để dẫn đường cho Vương Minh Hàn
Một lúc lâu sau, Vương Minh Hàn trở ra, trên tay ôm lấy một Diệp Vô Tâm cơ thể đầy máu bước ra bên ngoài.
Huyết Phong bước đến ngay, anh chặn đường của Vương Minh Hàn lại "Để tôi chữa trị cho cô ấy"
Anh vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt giận dữ đến mức đỏ ngầu của Vương Minh Hàn
"Tránh ra"
Vương Minh Hàn hét lên trước đám người có mặt tại sảnh Ngụy gia khiến ai nấy đều hồn phách lên mây, khí thế của người đàn ông này còn dũng mãnh hơn cả ngàn vạn đại quân
Vương Minh Hàn không nói thêm một lời nào, tức tốc bế Diệp Vô Tâm tiến thẳng về xe của mình, thuộc hạ của Vương Minh Hàn cũng theo đó mà lần lượt rút lui
Ngụy Hồng tức giận vô cùng, đây là lần đầu tiên có kẻ dám trước mặt ông ta mà ngang nhiên đưa người của ông ta đi.
"Huyết Phong"
"Dạ, có thuộc hạ" Huyết Phong vội bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi thấp người kính cẩn
"Đi điều tra vụ cài bom trong rừng trúc. Nhanh lên" Ngụy Hồng nói rất lớn, Huyết Phong sững người vì chưa bao giờ anh bắt gặp một Ngụy Hồng mất bình tĩnh như vậy.
"Thuộc hạ đi ngay" Nhận lệnh xong, Huyết Phong liền dẫn theo thuộc hạ rời đi
Đi xuyên vào khu rừng trúc, vòng ra phía sau lối đi, Huyết Phong chợt đưa tay ra lệnh cho mọi người dừng bước. Đồng loạt đám người theo sau đứng khựng lại
"Đúng là bom, mọi người chú ý. Cẩn thận"
Huyết Phong một mình bước đến, anh ngồi xuống quan sát một lúc sau đó liền lấy trong người ra một mảnh vải, giữ lấy sợi dây cài trong quả bom mà suy xét kỹ lưỡng đến từng chi tiết
Huyết Phong vừa ra lệnh thì hai tên thuộc hạ khác đã mang theo dụng cụ bước đến bên cạnh anh. Sau khi nghe Huyết Phong nói lại tình hình cụ thể của loại bom này. Đây là một loại bom nổ theo hình thức dây chuyền, cũng tức là chỉ cần kích nổ một quả thì những quả khác sẽ tự động nổ theo.
Huyết Phong đi quanh kiểm tra thì phát hiện xung quanh căn cứ Ngụy gia có đến gần ba mươi quả. Chính xác là hai mươi chín quả.
"Số này ở lại trợ giúp tháo bom, còn lại theo tôi" Huyết Phong quyết đoán phân bố nhiệm vụ, anh dẫn theo một số thuộc hạ khác đi men theo con đường trúc, mở rộng phạm vị rà soát để tìm xem còn sót lại quả bom nào không, bởi vì chỉ cần một quả chưa tháo vẫn có thể gây ảnh hưởng đến những quả bom còn lại
Huyết Phong nhận được một cuộc gọi từ Ngụy Hồng, anh nhanh chóng rời ra khỏi phạm vi chứa bom liền nhấc máy không chút chậm trễ
"Tình hình thế nào?" Giọng nói lạnh lùng của Ngụy Hồng truyền qua điện thoại, Huyết Phong lại thấy sự an tâm từ cuộc gọi này
"Đúng là có rất nhiều bom bị người ta cố ý cài vào quanh căn cứ. Nhưng xin lão đại yên tâm, trong vòng nửa giờ có thể gỡ hết số bom" Huyết Phong nhanh chóng báo cáo lại tình hình
"Nửa giờ, cần nhiều thời gian vậy à?"
Huyết Phong kính nhường đáp lại "Thuộc hạ bất tài tắt trách" Nghe được giọng nói ở bên kia "hừ" một tiếng khiến anh có chút e dè
"Cho ngươi nhiều nhất hai mươi phút. Còn nữa, mau bắt kẻ đã bày trò này đến gặp ta"
Sau khi nghe Ngụy Hồng căn dặn, Huyết Phong tuân lệnh lập tức dẫn thêm người đi phong tỏa khu rừng trúc để tìm kẻ đã giở trò
...
Phó Quân Hạo bị bốn tên kia áp giải đến nơi đặt chiếc hộp anh thấy lúc ban đầu. Lần này thật sự anh có cơ hội tiếp cận với chiếc hộp đó.
Anh nhíu mày liếc nhìn cố gắng để ý đến chiếc hộp, thật kỳ lạ. Anh có một linh cảm cực kỳ xấu. Sao lại thế này?
Đây là khu rừng trúc thuộc địa phận Ngụy gia, Lý Giả Vinh sau khi bị chèn ép ở Tống thị luôn đối đầu với Tống thị
Sau khi Tống lão gia tiếp quản lại Tống thị thì cái đuôi cáo của lão ta bị vạch trần, chính vì vậy mà cổ phiếu ở Tống thị của lão ta bị Tiểu Tình bày trò mua lại với giá rẻ mạc
Nên nói là vì Tiểu Tình quá thông minh trong việc giở quỷ kế, hay cô ấy vốn là một thiên tài kinh doanh. Lão cáo già Lý Giả Vinh đó lại bại dưới tay cô gái mới hai mươi mấy tuổi. Thử nói xem lão ta có dễ dàng bỏ cuộc như vậy không chứ?
Nếu từ đầu người bắt cóc Tiểu Tình vốn không phải là Ngụy Hồng vậy thì rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào có thâm thù đại hận gì với Tống gia mà ra tay với Tiểu Tình.
Lý Giả Vinh...
Phó Quân Hạo nghĩ đến đây chợt ngộ ra một điều. Đúng, chỉ có Lý Giả Vinh vì bọn bắt cóc khi đó có vẻ chỉ là kẻ nghiệp dư. Còn người của Ngụy gia đều là tinh anh được huấn luyện đặc cách. Trời ơi, tại sao từ đầu anh không nghĩ ra sớm điểm này
Lão ta lúc nãy đưa cho tên đầu xỏ một cọc tiền chứng tỏ bọn chúng đang thực hiện giao dịch mờ ám. Vậy thì giao dịch đó là gì?
Lần trước sau khi cùng Tống lão gia đến gặp trực tiếp Ngụy Hồng thì rất có thể Ngụy Hồng từ sớm đã đoán được Lý Giả Vinh là kẻ đã bắt cóc Tiểu Tình, xem ra Tiểu Tình thật sự được đưa từ chỗ của Lý Giả Vinh về căn cứ chính của Ngụy gia
Liệu có thể nào...Lý Giả Vinh muốn "ngọc đá cùng tan"
Phó Quân Hạo càng nghĩ càng bất an. Đã hơn mười lăm phút trôi qua. Lý nào đám thuộc hạ của Vương Minh Hàn lại không phát hiện ra anh mất tích
Có chuyện bất thường rồi
Tiểu Tình
Tiểu Tình
"Phó Quân Hạo, anh tốt nhất là ra đây gặp em, dưới chân anh bây giờ không phải là đất cát bình thường nữa đâu"
Tiểu Tình vừa chạy vừa lẩm bẩm trong miệng. Cô chỉ mong có thể sớm cùng anh rời đi trước khi khu rừng trúc này bị ai đó làm nổ tung
"Nếu để em tìm được anh, em sẽ đánh anh một trăm cái. Cái tên đáng ghét này, rốt cuộc anh ở đâu vậy hả?"
Tiểu Tình nôn nóng bước đi vô định hướng, điên cuồng mà chạy xung quanh tìm kiếm
Đã quá lâu rồi, từ lúc cô phát hiện bom đến bây giờ đã là một khoảng thời gian quá dài. Từng giây từng phút trôi gần như sắp bóp nát trái tim cô.
Không được, Tống Tiểu Tình. Mày phải mạnh mẽ, phải tìm cho được anh ấy. Không được bỏ cuộc
Tiểu Tình vừa đi vừa áp tay lên lòng ngực mình. Cô tin vào trực giác
Phó Quân Hạo có dụng ý dò thám mà hỏi đám người kia "Các người làm việc cho Lý Giả Vinh phải không?"
Một tên hung hăng đập báng súng vào chân anh mà quát lên "Mẹ mày hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Phó Quân Hạo đau nhưng cố cắn chặt răng để không lộ nhiều vẻ đau đớn "Tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi, tôi nằm trong tay các người chẳng lẽ các người sợ tôi nói bậy được sao?"
Tên đầu xỏ quay lại hùng hổ bước đến, vỗ bàn tay thô bỉ của hắn lên mặt Phó Quân Hạo mà gầm gừ "Tụi tao không sợ mày tiết lộ gì cả, vì chút nữa đây tao sẽ cho mày chết cùng với đám người bên trong"
Phó Quân Hạo lập tức hiểu ra. Đám người bên trong mà bọn chúng nhắc đến chính là tất cả toàn thể những người có mặt ở khu vực địa phận thuộc rừng trúc này.
Nếu vậy thì, trong đó chắc chắn là bom
Tên đầu xỏ ra ném mạnh một sợi dây thừng cuộn tròn dài ngoằn xuống tước mặt anh rồi ra lệnh cho đám đàn em
"Trói nó lại cho tao. Một khi quả bom phát nổ thì chúng ta đỡ mất công dọn dẹp"
Anh đoán không sai. Quả thực là bom. Mọi khúc mắc trong lòng anh đều rõ ràng, Lý Giả Vinh thuê người cài bom đánh đổ Ngụy gia.
Tức thì một tên thuộc hạ bước đến, tay gã nắm chặt sợi dây trói người Phó Quân Hạo lại, anh vùng dậy dự tính rút khẩu súng phía sau thì không may bị một tên đứng gần phát giác. Hắn thọt báng súng vào bụng Phó Quân Hạo khiến anh đau nhói khụy xuống
Một tên hổ báo khác lại níu bật anh dậy ném vào gốc cây, gã này to con như một tên đô vật Mỹ.
Phía sau một bụi trúc xa xa, đôi mắt sắc lạnh như muốn băm dầm đám chó đánh thuê đó ra thành trăm mảnh. Đôi bàn tay bấu chặt thể hiện rõ sự bộc lộ xúc cảm khi vượt khỏi giới hạn.
Tống Tiểu Tình cô nhìn thấy không thiếu một chi tiết nào. Cô nhất định bắt bọn chúng phải trả giá.
Tên đầu xỏ cằm cọc tiền dày cộm trong tay nhịp nhịp thư thái "Tụi bây xong chưa?"
"Dạ rồi đại ca" Tên vừa trói Phó Quân Hạo đứng dậy hí hửng đắc ý
"Tốt, chúng ta đi, chỉ cần quả bom trong chiếc hộp này nổ thì những quả bom kia sẽ tự động nổ theo. Chúng ta nên rời đi. Thời gian kích hoạt là mười phút" Hắn vừa nói, vừa bước đến mở nắp chiếc hộp đó ra, là một quả bom tự chế
Hắn lấy ra một chiếc điều khiển, gương mặt ma quỷ khẽ nhếch lên. Tay hắn chậm rãi ấn vào nút kích hoạt. Ngay khi đồng hồ điện tử bắt đầu chạy. Hắn ném luôn chiếc điều khiển ấy xuống vực
Xung quanh khu rừng trúc được bao bọc bởi một vực sâu, bên dưới vực là một hồ nước lớn. Không ai biết bên dưới có gì bởi vì chưa người nào có thể trở về khi bị Ngụy Hồng xử tử rồi vứt xuống dưới
Phó Quân Hạo cọ nguậy hai tay, cố gắng cởi trói. Khi bọn chúng vừa đi khuất, Tống Tiểu Tình liền nhanh chân chạy đến bên cạnh anh
"Quân Hạo"
Nghe giọng nói quen thuộc của cô gọi mình, Phó Quân Hạo vừa vui mừng vừa chua xót. Anh rất muốn ôm ngay lấy cô vào lòng nhưng đáng tiếc là bị trói chặt đến mức không thể cử động
Tiểu Tình vừa chạy đến đã nhào vào lòng anh, cô áp đôi bàn tay của mình lên gò má anh, trên mặt anh xuất hiện vết thương do bị người khác đánh
Cô thừa sức đoán được đây là vết thương do đám người khi nãy gây ra với anh
"Tiểu Tình...Tiểu Tình" Phó Quân Hạo chua xót gọi tên cô, nhìn thấy cô trái tim anh lại vì đau lòng mà rỉ máu
"Tiểu Tình, em mau rời đi ngay, ở đây có bom đấy"
"Em biết rồi, nhưng em cần cởi trói cho anh trước đã" Tiểu Tình chạy vòng ra phía sau, cô cố gắng tháo cái nút thắt của sợi dây nhưng mà khe hở giữa những nút thắt này gần như là con số "không", đúng là làm khó cô
Tiểu Tình có chút gì đó khẩn trương, đôi mắt cũng bắt đầu ướt đẫm vì mấy nút buộc của sợi dây. Cô hoảng lên chạy đến trước mặt anh "Quân Hạo, phải làm sao đây, em không cởi trói được. Nút thắt quá chặt, tay em không có khe hở để cho vào"
Phó Quân Hạo biết rõ tâm lý Tiểu Tình bắt đầu mất kiểm soát, cô đang nóng lòng vì anh sao? Cô sợ anh sẽ chết sao?
Phó Quân Hạo rất thích cảm giác được cô quan tâm đến thế này. Nhất là khi nhìn thấy cô khóc vì anh. Là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô sướt mướt như vậy, tất cả điều vì anh
"Tiểu Tình"
Nghe anh gọi, cô vô thức nhìn anh. Phó Quân Hạo mỉm cười "Bình tĩnh một chút, em sẽ nghĩ ra cách"
Tiểu Tình sợ đến mức tay chân run rẩy "Quân Hạo, em không ngờ lúc gặp chuyện bản thân lại vô dụng như vậy....Em, em không thể cứu được anh"
Phó Quân Hạo mỉm cười, gượng cơ thể ngồi dậy, anh hôn lên trán cô, chiếc cằm nhọn của anh đặt nhẹ lên đỉnh đầu của cô như một hình thức trấn an mang đầy dáng vẻ cưng chiều
"Không sao, đừng sợ. Nếu như anh phải chết. Anh thật sự ích kỷ mà muốn chết cùng em"
Nếu là bình thường Tiểu Tình chắc chắn sẽ mắng anh, rồi hỗn chiến với anh một trận, Nhưng lần này lại khác, cô vô cùng ấm áp khi nghe anh nói như vậy
"Phó Quân Hạo. Chung bất li" Tống Tiểu Tình nhìn anh rồi nói ra câu này
"Tống Tiểu Tình. Hứa bất khí" Phó Quân Hạo cũng thâm tình nhìn cô mà đáp lại
Chung Bất Li
Hứa Bất Khí
Chung tình không rời. Hứa sẽ không buông
Tiểu Tình ôm lấy anh, đôi mắt cô ướt đẫm, nếu có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn cả hai phải chết. Cô còn chưa chính thức trở thành vợ hợp pháp của anh. Chưa bước vào Phó gia. Cô làm sao cam tâm chết như vậy được.
Cô càng nghĩ càng không chịu. Rõ ràng cả hai còn cơ hội, sao phải từ bỏ. Nghĩ đến đây cô dứt khoát đẩy Phó Quân Hạo ra. Lấy mặt dây chuyền cô đeo trên cổ xuống.
Cô đã từng dùng mặt dây chuyền này để cắt dây trói của cô thì tức nhiên nó cũng có thể cắt sợi dây trên người Phó Quân Hạo
"Tiểu Tình, đó là mặt dây chuyền do mẹ em để lại"
"Ừm. em sẽ dùng nó để cứu chúng ta" Tiểu Tình vừa nói vừa dùng sức di chuyển mặt sắt bén của mặt dây chuyền trên thân sợi dây
Nhịp đồng hồ chỉ còn thời gian hơn 3 phút. Phó Quân Hạo nhíu mày canh đồng hồ trên mặt quả bom đó. Anh không dám nhắc nhở cô vì anh không muốn gây thêm áp lực cho cô quá nhiều.
Sợi dây thừng đứt roẹt. Tiểu Tình vui mừng thầm cảm thán người mẹ quá cố của mình, bà đã để lại cho cô một bảo vật cứu mạng cô trong những lúc nguy cấp nhất. Đúng là quá thần kỳ
Khi sợi dây vừa bị đứt, Phó Quân Hạo mới dám báo lại thời gian còn hai phút
Tiểu Tình lắc đầu, cô liếc nhìn quanh không kịp nghĩ nhiều mà nắm lấy tay kéo anh cùng chạy thật nhanh hết mức về phía vực
Phó Quân Hạo nhìn rõ ra ý niệm của cô, nhưng anh không ngăn cản cũng không phản ứng, cùng cô chạy đến vực núi cao
Khi gần đến miệng vực núi. Tống Tiểu Tình lẩm bẩm trong miệng "3,2,1...Quân Hạo"
3...2...1...Ầm
Tiểu Tình chỉ kịp hét lên rồi đẩy Phó Quân Hạo ra phía vực, cô xoay người lại, dang tay che bóng dáng anh ở phía sau mình. Còn Phó Quân Hạo lại không ngờ cô đẩy anh ra xa vì vậy nên không kịp giữ lấy cô
Tiếng ầm vang lên từ quả bom đồng thời cũng là lúc Tống Tiểu Tình cô bị lực đạo của quả bom hất văng xuống vực.
Tống Tiểu Tình. Em làm gì vậy?
Phó Quân Hạo. Quyết định của chúng ta là cùng nhảy xuống để tìm đường sống, vì vậy thì dù ai nhảy trước hay nhảy sau thì có gì khác nhau?
Em chỉ muộn hơn anh nửa giây mà thôi.
"Tính trốn hả anh bạn?"
Phó Quân Hạo cảm giác được phía sau ót mình đích thực là một miệng súng lạnh ngắt, anh nhíu mày bất động
"Để hai tay lên đầu"
Phó Quân Hạo chậm rãi làm theo, anh đồng thời xoay người lại. Anh nhìn thấy trước mặt mình là những gã thuộc hạ trong đám ô hợp khi nãy.
Anh bị phát hiện sao? Từ khi nào?
Trước lúc đến đây, Vương Minh Hàn có giao cho Phó Quân Hạo một khẩu súng ngắn, anh vắt sau lưng, bên ngoài mặc áo khoác dài che khuất lại. Anh vốn nhanh tay rút súng nếu đối phương chỉ có một hoặc nhiều nhất là hai tên, nhưng lần này đến tận bốn tên. Dù động súng hay động tay anh đều không thể địch lại
Phó Quân Hạo chỉ có thể tạm thời nghe theo bọn chúng. Nhưng trong lòng anh vẫn có một sự lo lắng khôn nguôi. Là vì việc gì mà Lý Giả Vinh phải giao dịch tiền với đám người này.
Hắn đang có âm mưu gì? Tại sao lại đồng thời xuất hiện ở nơi này? Đây là câu hỏi mà anh đang khó khăn để giải đáp
"Dám theo dõi bọn tao hả? Mẹ kiếp. Đi" Bọn chúng hung hăng quát lên, tên đang chỉa họng súng vào đầu Phó Quân Hạo thức thời đẩy anh một phát nhưng đổi lại chính là thân thể anh vững như bàn thạch, không hề bị gã ta làm cho lay chuyển
Ba tên đồng bọn thấy gã kia bị bẽ mặt nhất thời cười lớn càng khiến gã ta ngượng ngập hơn.
"Này này, một tên nhãi ranh mà mày cũng không làm gì được hả?"
"Còn lâu" Tên khi nãy lúc này dí sát súng vào người anh, gã còn cố tình dồn hết sức đẩy ngã Phó Quân Hạo
Anh biết giờ phút này mà càng chống đối sẽ càng khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ đợi thời cơ phản kích thôi
...
Tống Ái Như sau khi nghe tin dữ từ phía Tiểu Tình liền mặc kệ mọi thứ dẫn Đậu Đỏ xông vào căn cứ Ngụy gia nhưng lại bị thuộc hạ ở bên ngoài cản lại
Tống Ái Như đứng bên ngoài tâm trí rối bời, lòng dạ như bị thiêu cháy. Cô chỉ còn nước gọi thật lớn, gần như hét hết hơi sức
"Bác hai, có chuyện quan trọng. Bác hai"
Tống Ái Như gọi khàn cả cổ mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh. Cô nhào đến giật lấy một khẩu súng từ tên đứng gác ở cửa. Ngay sau đó
"Pằng"
Tiếng súng nổ ầm khi Tống Ái Như bắn chỉ thiên. Mọi người điều ngạc nhiên hướng mắt về cô
Tống lão gia vội vàng bước ra bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, ông nghiêm nghị quát mắng "Ái Như, sao con lại đến đây, chẳng phải ta bảo con ở nhà đợi rồi sao?"
Tống Ái Như hoảng sợ ném bỏ khẩu súng xuống đất, khi nãy tình huống quá cấp bách mà cô làm liều giật súng, khẩu súng nổ vang khiến tim cô nhảy lên thình thịch. Mãi đến khi Tống lão gia bước ra ngoài, cô mới cố gắng lấy hết bình tĩnh, mặt cắt không còn giọt máu
"Bác, Tiểu Tình....Tiểu Tình thoát ra ngoài rồi"
"Con nói Tiểu Tình thoát rồi, bằng cách nào? Giờ con bé ở đâu?" Tống lão gia lo lắng dồn dập hỏi lại khiến Tống Ái Như rối tung lên
"Cháu gặp em ấy ở phía sau khu rừng trúc, em ấy nói...em ấy nói xung quanh đều bị người ta cài bom, bảo mọi người nhanh chống di dời"
Lúc này thì Vương Minh hàn cùng Ngụy Hồng cũng đã có mặt, vừa kịp nghe đủ tin báo của Tống Ái Như. Ngụy Hồng nhíu mày "Tống Tiểu Tình đã thoát được?"
Vương Minh Hàn nhếch miệng cười đắc ý "Ông còn muốn chối"
Vừa lúc này, vài tên thuộc hạ hớt hở chạy ra, vẻ mặt kinh hãi mà bẩm báo với Ngụy Hồng "Lão đại, không hay rồi, Tống Tiểu Tình đã lén trốn bằng đường sau, Nhất tỷ bị bắn trọng thương rồi"
Cơ mặt của Ngụy Hồng co quắp lại "Diệp Vô Tâm, cô ấy bị thương rồi sao?" Sắc mặt Ngụy Hồng khi nghe Diệp Vô Tâm bị thương lại vô cùng khó coi
Vương Minh Hàn cũng đờ người ra nhìn tên thuộc hạ đang hấp tấp báo lại "Dạ phải, phải. Nhất tỉ bị người ta bắn trọng thương, rất có thể là do Tống tiểu thư gây ra"
"Ngụy Hồng nhíu chặt đôi lông mày sắc như lưỡi kiếm nhìn Tống lão gia, ngay cả Tống lão gia cũng không tin Tiểu Tình có thể ra tay đả thương người khác, bởi vì con gái ông dù có ương ngạnh có tự cao thế nào cũng sẽ biết chừng mực, về điểm này ông quá hiểu con gái của ông.
"Không thể nào, Tiểu Tình chưa bao giờ cầm súng trên tay, làm sao có thể bắn người khác. Có thể chỉ là hiểu lầm" Tống lão gia nghiêm mặt, ông nhất nhất biện minh cho con gái mình
Ngụy Hồng cắn chặt răng, đôi mắt đâm chiêu đối mặt với Tống lão gia "Ông còn dám nói là hiểu lầm"
Vương Minh Hàn không nói gì cả, anh đứng đờ một lúc rồi lặp tức chạy vào trong, tên thuộc hạ vừa báo cáo cùng đi vào theo để dẫn đường cho Vương Minh Hàn
Một lúc lâu sau, Vương Minh Hàn trở ra, trên tay ôm lấy một Diệp Vô Tâm cơ thể đầy máu bước ra bên ngoài.
Huyết Phong bước đến ngay, anh chặn đường của Vương Minh Hàn lại "Để tôi chữa trị cho cô ấy"
Anh vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt giận dữ đến mức đỏ ngầu của Vương Minh Hàn
"Tránh ra"
Vương Minh Hàn hét lên trước đám người có mặt tại sảnh Ngụy gia khiến ai nấy đều hồn phách lên mây, khí thế của người đàn ông này còn dũng mãnh hơn cả ngàn vạn đại quân
Vương Minh Hàn không nói thêm một lời nào, tức tốc bế Diệp Vô Tâm tiến thẳng về xe của mình, thuộc hạ của Vương Minh Hàn cũng theo đó mà lần lượt rút lui
Ngụy Hồng tức giận vô cùng, đây là lần đầu tiên có kẻ dám trước mặt ông ta mà ngang nhiên đưa người của ông ta đi.
"Huyết Phong"
"Dạ, có thuộc hạ" Huyết Phong vội bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi thấp người kính cẩn
"Đi điều tra vụ cài bom trong rừng trúc. Nhanh lên" Ngụy Hồng nói rất lớn, Huyết Phong sững người vì chưa bao giờ anh bắt gặp một Ngụy Hồng mất bình tĩnh như vậy.
"Thuộc hạ đi ngay" Nhận lệnh xong, Huyết Phong liền dẫn theo thuộc hạ rời đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi xuyên vào khu rừng trúc, vòng ra phía sau lối đi, Huyết Phong chợt đưa tay ra lệnh cho mọi người dừng bước. Đồng loạt đám người theo sau đứng khựng lại
"Đúng là bom, mọi người chú ý. Cẩn thận"
Huyết Phong một mình bước đến, anh ngồi xuống quan sát một lúc sau đó liền lấy trong người ra một mảnh vải, giữ lấy sợi dây cài trong quả bom mà suy xét kỹ lưỡng đến từng chi tiết
Huyết Phong vừa ra lệnh thì hai tên thuộc hạ khác đã mang theo dụng cụ bước đến bên cạnh anh. Sau khi nghe Huyết Phong nói lại tình hình cụ thể của loại bom này. Đây là một loại bom nổ theo hình thức dây chuyền, cũng tức là chỉ cần kích nổ một quả thì những quả khác sẽ tự động nổ theo.
Huyết Phong đi quanh kiểm tra thì phát hiện xung quanh căn cứ Ngụy gia có đến gần ba mươi quả. Chính xác là hai mươi chín quả.
"Số này ở lại trợ giúp tháo bom, còn lại theo tôi" Huyết Phong quyết đoán phân bố nhiệm vụ, anh dẫn theo một số thuộc hạ khác đi men theo con đường trúc, mở rộng phạm vị rà soát để tìm xem còn sót lại quả bom nào không, bởi vì chỉ cần một quả chưa tháo vẫn có thể gây ảnh hưởng đến những quả bom còn lại
Huyết Phong nhận được một cuộc gọi từ Ngụy Hồng, anh nhanh chóng rời ra khỏi phạm vi chứa bom liền nhấc máy không chút chậm trễ
"Tình hình thế nào?" Giọng nói lạnh lùng của Ngụy Hồng truyền qua điện thoại, Huyết Phong lại thấy sự an tâm từ cuộc gọi này
"Đúng là có rất nhiều bom bị người ta cố ý cài vào quanh căn cứ. Nhưng xin lão đại yên tâm, trong vòng nửa giờ có thể gỡ hết số bom" Huyết Phong nhanh chóng báo cáo lại tình hình
"Nửa giờ, cần nhiều thời gian vậy à?"
Huyết Phong kính nhường đáp lại "Thuộc hạ bất tài tắt trách" Nghe được giọng nói ở bên kia "hừ" một tiếng khiến anh có chút e dè
"Cho ngươi nhiều nhất hai mươi phút. Còn nữa, mau bắt kẻ đã bày trò này đến gặp ta"
Sau khi nghe Ngụy Hồng căn dặn, Huyết Phong tuân lệnh lập tức dẫn thêm người đi phong tỏa khu rừng trúc để tìm kẻ đã giở trò
...
Phó Quân Hạo bị bốn tên kia áp giải đến nơi đặt chiếc hộp anh thấy lúc ban đầu. Lần này thật sự anh có cơ hội tiếp cận với chiếc hộp đó.
Anh nhíu mày liếc nhìn cố gắng để ý đến chiếc hộp, thật kỳ lạ. Anh có một linh cảm cực kỳ xấu. Sao lại thế này?
Đây là khu rừng trúc thuộc địa phận Ngụy gia, Lý Giả Vinh sau khi bị chèn ép ở Tống thị luôn đối đầu với Tống thị
Sau khi Tống lão gia tiếp quản lại Tống thị thì cái đuôi cáo của lão ta bị vạch trần, chính vì vậy mà cổ phiếu ở Tống thị của lão ta bị Tiểu Tình bày trò mua lại với giá rẻ mạc
Nên nói là vì Tiểu Tình quá thông minh trong việc giở quỷ kế, hay cô ấy vốn là một thiên tài kinh doanh. Lão cáo già Lý Giả Vinh đó lại bại dưới tay cô gái mới hai mươi mấy tuổi. Thử nói xem lão ta có dễ dàng bỏ cuộc như vậy không chứ?
Nếu từ đầu người bắt cóc Tiểu Tình vốn không phải là Ngụy Hồng vậy thì rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào có thâm thù đại hận gì với Tống gia mà ra tay với Tiểu Tình.
Lý Giả Vinh...
Phó Quân Hạo nghĩ đến đây chợt ngộ ra một điều. Đúng, chỉ có Lý Giả Vinh vì bọn bắt cóc khi đó có vẻ chỉ là kẻ nghiệp dư. Còn người của Ngụy gia đều là tinh anh được huấn luyện đặc cách. Trời ơi, tại sao từ đầu anh không nghĩ ra sớm điểm này
Lão ta lúc nãy đưa cho tên đầu xỏ một cọc tiền chứng tỏ bọn chúng đang thực hiện giao dịch mờ ám. Vậy thì giao dịch đó là gì?
Lần trước sau khi cùng Tống lão gia đến gặp trực tiếp Ngụy Hồng thì rất có thể Ngụy Hồng từ sớm đã đoán được Lý Giả Vinh là kẻ đã bắt cóc Tiểu Tình, xem ra Tiểu Tình thật sự được đưa từ chỗ của Lý Giả Vinh về căn cứ chính của Ngụy gia
Liệu có thể nào...Lý Giả Vinh muốn "ngọc đá cùng tan"
Phó Quân Hạo càng nghĩ càng bất an. Đã hơn mười lăm phút trôi qua. Lý nào đám thuộc hạ của Vương Minh Hàn lại không phát hiện ra anh mất tích
Có chuyện bất thường rồi
Tiểu Tình
Tiểu Tình
"Phó Quân Hạo, anh tốt nhất là ra đây gặp em, dưới chân anh bây giờ không phải là đất cát bình thường nữa đâu"
Tiểu Tình vừa chạy vừa lẩm bẩm trong miệng. Cô chỉ mong có thể sớm cùng anh rời đi trước khi khu rừng trúc này bị ai đó làm nổ tung
"Nếu để em tìm được anh, em sẽ đánh anh một trăm cái. Cái tên đáng ghét này, rốt cuộc anh ở đâu vậy hả?"
Tiểu Tình nôn nóng bước đi vô định hướng, điên cuồng mà chạy xung quanh tìm kiếm
Đã quá lâu rồi, từ lúc cô phát hiện bom đến bây giờ đã là một khoảng thời gian quá dài. Từng giây từng phút trôi gần như sắp bóp nát trái tim cô.
Không được, Tống Tiểu Tình. Mày phải mạnh mẽ, phải tìm cho được anh ấy. Không được bỏ cuộc
Tiểu Tình vừa đi vừa áp tay lên lòng ngực mình. Cô tin vào trực giác
Phó Quân Hạo có dụng ý dò thám mà hỏi đám người kia "Các người làm việc cho Lý Giả Vinh phải không?"
Một tên hung hăng đập báng súng vào chân anh mà quát lên "Mẹ mày hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Phó Quân Hạo đau nhưng cố cắn chặt răng để không lộ nhiều vẻ đau đớn "Tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi, tôi nằm trong tay các người chẳng lẽ các người sợ tôi nói bậy được sao?"
Tên đầu xỏ quay lại hùng hổ bước đến, vỗ bàn tay thô bỉ của hắn lên mặt Phó Quân Hạo mà gầm gừ "Tụi tao không sợ mày tiết lộ gì cả, vì chút nữa đây tao sẽ cho mày chết cùng với đám người bên trong"
Phó Quân Hạo lập tức hiểu ra. Đám người bên trong mà bọn chúng nhắc đến chính là tất cả toàn thể những người có mặt ở khu vực địa phận thuộc rừng trúc này.
Nếu vậy thì, trong đó chắc chắn là bom
Tên đầu xỏ ra ném mạnh một sợi dây thừng cuộn tròn dài ngoằn xuống tước mặt anh rồi ra lệnh cho đám đàn em
"Trói nó lại cho tao. Một khi quả bom phát nổ thì chúng ta đỡ mất công dọn dẹp"
Anh đoán không sai. Quả thực là bom. Mọi khúc mắc trong lòng anh đều rõ ràng, Lý Giả Vinh thuê người cài bom đánh đổ Ngụy gia.
Tức thì một tên thuộc hạ bước đến, tay gã nắm chặt sợi dây trói người Phó Quân Hạo lại, anh vùng dậy dự tính rút khẩu súng phía sau thì không may bị một tên đứng gần phát giác. Hắn thọt báng súng vào bụng Phó Quân Hạo khiến anh đau nhói khụy xuống
Một tên hổ báo khác lại níu bật anh dậy ném vào gốc cây, gã này to con như một tên đô vật Mỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau một bụi trúc xa xa, đôi mắt sắc lạnh như muốn băm dầm đám chó đánh thuê đó ra thành trăm mảnh. Đôi bàn tay bấu chặt thể hiện rõ sự bộc lộ xúc cảm khi vượt khỏi giới hạn.
Tống Tiểu Tình cô nhìn thấy không thiếu một chi tiết nào. Cô nhất định bắt bọn chúng phải trả giá.
Tên đầu xỏ cằm cọc tiền dày cộm trong tay nhịp nhịp thư thái "Tụi bây xong chưa?"
"Dạ rồi đại ca" Tên vừa trói Phó Quân Hạo đứng dậy hí hửng đắc ý
"Tốt, chúng ta đi, chỉ cần quả bom trong chiếc hộp này nổ thì những quả bom kia sẽ tự động nổ theo. Chúng ta nên rời đi. Thời gian kích hoạt là mười phút" Hắn vừa nói, vừa bước đến mở nắp chiếc hộp đó ra, là một quả bom tự chế
Hắn lấy ra một chiếc điều khiển, gương mặt ma quỷ khẽ nhếch lên. Tay hắn chậm rãi ấn vào nút kích hoạt. Ngay khi đồng hồ điện tử bắt đầu chạy. Hắn ném luôn chiếc điều khiển ấy xuống vực
Xung quanh khu rừng trúc được bao bọc bởi một vực sâu, bên dưới vực là một hồ nước lớn. Không ai biết bên dưới có gì bởi vì chưa người nào có thể trở về khi bị Ngụy Hồng xử tử rồi vứt xuống dưới
Phó Quân Hạo cọ nguậy hai tay, cố gắng cởi trói. Khi bọn chúng vừa đi khuất, Tống Tiểu Tình liền nhanh chân chạy đến bên cạnh anh
"Quân Hạo"
Nghe giọng nói quen thuộc của cô gọi mình, Phó Quân Hạo vừa vui mừng vừa chua xót. Anh rất muốn ôm ngay lấy cô vào lòng nhưng đáng tiếc là bị trói chặt đến mức không thể cử động
Tiểu Tình vừa chạy đến đã nhào vào lòng anh, cô áp đôi bàn tay của mình lên gò má anh, trên mặt anh xuất hiện vết thương do bị người khác đánh
Cô thừa sức đoán được đây là vết thương do đám người khi nãy gây ra với anh
"Tiểu Tình...Tiểu Tình" Phó Quân Hạo chua xót gọi tên cô, nhìn thấy cô trái tim anh lại vì đau lòng mà rỉ máu
"Tiểu Tình, em mau rời đi ngay, ở đây có bom đấy"
"Em biết rồi, nhưng em cần cởi trói cho anh trước đã" Tiểu Tình chạy vòng ra phía sau, cô cố gắng tháo cái nút thắt của sợi dây nhưng mà khe hở giữa những nút thắt này gần như là con số "không", đúng là làm khó cô
Tiểu Tình có chút gì đó khẩn trương, đôi mắt cũng bắt đầu ướt đẫm vì mấy nút buộc của sợi dây. Cô hoảng lên chạy đến trước mặt anh "Quân Hạo, phải làm sao đây, em không cởi trói được. Nút thắt quá chặt, tay em không có khe hở để cho vào"
Phó Quân Hạo biết rõ tâm lý Tiểu Tình bắt đầu mất kiểm soát, cô đang nóng lòng vì anh sao? Cô sợ anh sẽ chết sao?
Phó Quân Hạo rất thích cảm giác được cô quan tâm đến thế này. Nhất là khi nhìn thấy cô khóc vì anh. Là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô sướt mướt như vậy, tất cả điều vì anh
"Tiểu Tình"
Nghe anh gọi, cô vô thức nhìn anh. Phó Quân Hạo mỉm cười "Bình tĩnh một chút, em sẽ nghĩ ra cách"
Tiểu Tình sợ đến mức tay chân run rẩy "Quân Hạo, em không ngờ lúc gặp chuyện bản thân lại vô dụng như vậy....Em, em không thể cứu được anh"
Phó Quân Hạo mỉm cười, gượng cơ thể ngồi dậy, anh hôn lên trán cô, chiếc cằm nhọn của anh đặt nhẹ lên đỉnh đầu của cô như một hình thức trấn an mang đầy dáng vẻ cưng chiều
"Không sao, đừng sợ. Nếu như anh phải chết. Anh thật sự ích kỷ mà muốn chết cùng em"
Nếu là bình thường Tiểu Tình chắc chắn sẽ mắng anh, rồi hỗn chiến với anh một trận, Nhưng lần này lại khác, cô vô cùng ấm áp khi nghe anh nói như vậy
"Phó Quân Hạo. Chung bất li" Tống Tiểu Tình nhìn anh rồi nói ra câu này
"Tống Tiểu Tình. Hứa bất khí" Phó Quân Hạo cũng thâm tình nhìn cô mà đáp lại
Chung Bất Li
Hứa Bất Khí
Chung tình không rời. Hứa sẽ không buông
Tiểu Tình ôm lấy anh, đôi mắt cô ướt đẫm, nếu có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn cả hai phải chết. Cô còn chưa chính thức trở thành vợ hợp pháp của anh. Chưa bước vào Phó gia. Cô làm sao cam tâm chết như vậy được.
Cô càng nghĩ càng không chịu. Rõ ràng cả hai còn cơ hội, sao phải từ bỏ. Nghĩ đến đây cô dứt khoát đẩy Phó Quân Hạo ra. Lấy mặt dây chuyền cô đeo trên cổ xuống.
Cô đã từng dùng mặt dây chuyền này để cắt dây trói của cô thì tức nhiên nó cũng có thể cắt sợi dây trên người Phó Quân Hạo
"Tiểu Tình, đó là mặt dây chuyền do mẹ em để lại"
"Ừm. em sẽ dùng nó để cứu chúng ta" Tiểu Tình vừa nói vừa dùng sức di chuyển mặt sắt bén của mặt dây chuyền trên thân sợi dây
Nhịp đồng hồ chỉ còn thời gian hơn 3 phút. Phó Quân Hạo nhíu mày canh đồng hồ trên mặt quả bom đó. Anh không dám nhắc nhở cô vì anh không muốn gây thêm áp lực cho cô quá nhiều.
Sợi dây thừng đứt roẹt. Tiểu Tình vui mừng thầm cảm thán người mẹ quá cố của mình, bà đã để lại cho cô một bảo vật cứu mạng cô trong những lúc nguy cấp nhất. Đúng là quá thần kỳ
Khi sợi dây vừa bị đứt, Phó Quân Hạo mới dám báo lại thời gian còn hai phút
Tiểu Tình lắc đầu, cô liếc nhìn quanh không kịp nghĩ nhiều mà nắm lấy tay kéo anh cùng chạy thật nhanh hết mức về phía vực
Phó Quân Hạo nhìn rõ ra ý niệm của cô, nhưng anh không ngăn cản cũng không phản ứng, cùng cô chạy đến vực núi cao
Khi gần đến miệng vực núi. Tống Tiểu Tình lẩm bẩm trong miệng "3,2,1...Quân Hạo"
3...2...1...Ầm
Tiểu Tình chỉ kịp hét lên rồi đẩy Phó Quân Hạo ra phía vực, cô xoay người lại, dang tay che bóng dáng anh ở phía sau mình. Còn Phó Quân Hạo lại không ngờ cô đẩy anh ra xa vì vậy nên không kịp giữ lấy cô
Tiếng ầm vang lên từ quả bom đồng thời cũng là lúc Tống Tiểu Tình cô bị lực đạo của quả bom hất văng xuống vực.
Tống Tiểu Tình. Em làm gì vậy?
Phó Quân Hạo. Quyết định của chúng ta là cùng nhảy xuống để tìm đường sống, vì vậy thì dù ai nhảy trước hay nhảy sau thì có gì khác nhau?
Em chỉ muộn hơn anh nửa giây mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro