Gag (Chiếc Bịt Miệng)
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Nhiếp Thư Diêu cảm thấy mình không thể đi được nữa.
Cự vật giả bên trong cơ thể khiến cô khó cử động, mỗi bước cô đi, những viên ngọc trai trên quần lót sẽ lăn lộn và cọ xát vào âm đế của cô, khoái cảm sẽ lan khắp tứ chi, các mạch máu dưới da cô sẽ sôi sục và hưng phấn, dâm thủy dọc theo chân tâm từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà.
Cô tựa lưng vào cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, Chu Đạc mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo gile đen bên ngoài, trên cánh tay đeo vòng cố định tay áo, cơ ngực săn chắc khiến cúc áo căng ra, trên cổ áo được cài khuy tỉ mỉ, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt anh, hắt sáng đường nét khuôn mặt cực kỳ ấn tượng của anh, có lẽ là do uống rượu nên mặt mày anh tối hơn bình thường, ánh mắt càng hung hãn hơn, xương mũi cao thẳng khiến khuôn mặt anh có cảm giác nguy hiểm vừa tốt vừa xấu.
Anh hơi nâng cằm lên, cảm giác áp bách quen thuộc lại bao trùm lấy cô.
Nhiếp Thư Diêu chỉ liếc anh một cái, bất giác bước về phía anh.
Giữa hai chân cô đã ướt dầm ướt dề, lúc này cảm giác trống rỗng sau khi đạt cực khoái khiến cô vô cớ muốn được lấp đầy - muốn được lấp đầy bằng gậy thịt thật sự, lần đầu tiên cô nhận ra cơ thể mình dâm đãng như vậy, thật vất vả mới bước đến trước bàn làm việc, chuỗi ngọc trai trên quần lót chữ T suýt chút nữa khiến cô đạt cực khoái lần hai.
Chu Đạc nhìn chiếc áo gió trên người cô, nhẹ giọng nói: “Cởi ra.”
Nhiếp Thư Diêu ngoan ngoãn cởi áo gió ra, bên trong mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình, mông dưới ướt đẫm dâm dịch. Sau khi cởi áo gió ra, cô lại cởi váy dài ra, chỉ mặc một bộ nội y màu đen tuyền, bên dưới là chiếc quần lót chữ T màu đen, có hai sợi dây mỏng móc quấn quanh eo cô, một bên trái và một bên phải, có một đường xẻ ở giữa, một sợi dây mỏng màu đen buộc chặt môi âm hộ của cô, trên sợi dây chính giữa đính tầm mười viên ngọc trai màu trắng.
Giờ phút này, từng viên ngọc trai đều ướt đẫm dịch thể, từ chân tâm trở xuống, ngay cả mắt cá chân cũng ướt đẫm.
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào giữa hai chân còn đang nhỏ nước của cô, anh nhẹ nhàng nâng mí mắt lên: "Lấy nó ra."
Nhiếp Thư Diêu muốn ngồi xuống để lấy thứ bên trong cơ thể mình ra, nhưng rõ ràng ở đây không có chỗ cho cô ngồi, cô chỉ có thể đứng đó, đẩy chuỗi ngọc trai sang một bên để lộ ra cự vật giả bên trong cơ thể, dùng ngón tay kẹp lấy rồi hơi dùng lực rút nó ra ngoài. Khoảnh khắc rút vật kia ra, một dòng dâm dịch phun ra ngoài, bụng dưới của cô bất giác rung lên, cô cắn môi nhưng không thể kìm nén tiếng rên rỉ vọt lên cổ họng.
Cự vật giả màu đen đã thấm đầy dịch thể, cô nhẹ nhàng thở dốc rồi cẩn thận đặt nó lên bàn, bên dưới có lót một mảnh khăn giấy.
Lúc này Chu Đạc mới đứng dậy, dùng một tay cởi cà vạt, tiến lên một bước trực tiếp bịt mắt cô lại, thắt nút thật chặt sau gáy cô.
Nơi chóp mũi thoang thoảng mùi rượu và mùi nicotine, Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, người đàn ông đã ấn cổ cô vào bàn làm việc.
Hai tay cô bị người đàn ông bắt chéo ra sau lưng, còng tay bằng da lạnh băng cố định cổ tay cô, giữa hai cổ tay không một kẽ hở, sau đó, người đàn ông nhét chiếc bịt miệng vào miệng cô.
Đó là một vật hình cầu rỗng ruột, cô không thể nói khi ngậm nó trong miệng nhưng cũng không thể ngậm miệng lại được.
Người đàn ông bất ngờ lật cô lại, để toàn bộ phần thân trên của cô nằm trên bàn, hai chân dài của anh chen vào giữa hai chân cô, một tay anh cầm sợi dây của chiếc quần lót lên và lôi kéo để những viên ngọc trai lăn tròn. Âm đế sưng đỏ bị cọ xát đến run rẩy không ngừng, khoái cảm cuộn tròn ở bụng dưới, Nhiếp Thư Diêu rụt cổ lại, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ.
Cơ thể trở nên rất kỳ lạ.
Nửa khó chịu, nửa thoải mái.
Có cuộc gọi đến, không biết là của ai, Chu Đạc trả lời cuộc gọi với giọng thờ ơ, thỉnh thoảng mới trả lời một tiếng “Ừm”.
Nhiếp Thư Diêu không nhìn thấy nên chỉ có thể nghe bằng tai, cô nghĩ Chu Đạc khả năng cao sẽ phải ra ngoài có việc gì đó, ai ngờ, anh còn chưa cúp điện thoại đã bóp lấy eo cô, xuyên thẳng vào trong cô, Nhiếp Thư Diêu bị đột kích không kịp phòng ngừa , miệng ngậm vật tròn rên rỉ trong vô thức.
Giọng nói lãnh đạm của Chu Đạc vang lên bên tai cô: “Anh có việc phải làm, lần sau gặp lại hai ta tiếp tục.”
Anh cúp điện thoại, lực đạo cắm vào nháy mắt trở nên hung hãn hơn rất nhiều, quy đầu to lớn đâm thẳng vào hoa tâm, đâm sâu đến mức khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại, cô ngửa cổ lên, rên rỉ một tiếng dài: "Ummm..."
Cự vật giả bên trong cơ thể khiến cô khó cử động, mỗi bước cô đi, những viên ngọc trai trên quần lót sẽ lăn lộn và cọ xát vào âm đế của cô, khoái cảm sẽ lan khắp tứ chi, các mạch máu dưới da cô sẽ sôi sục và hưng phấn, dâm thủy dọc theo chân tâm từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà.
Cô tựa lưng vào cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, Chu Đạc mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo gile đen bên ngoài, trên cánh tay đeo vòng cố định tay áo, cơ ngực săn chắc khiến cúc áo căng ra, trên cổ áo được cài khuy tỉ mỉ, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt anh, hắt sáng đường nét khuôn mặt cực kỳ ấn tượng của anh, có lẽ là do uống rượu nên mặt mày anh tối hơn bình thường, ánh mắt càng hung hãn hơn, xương mũi cao thẳng khiến khuôn mặt anh có cảm giác nguy hiểm vừa tốt vừa xấu.
Anh hơi nâng cằm lên, cảm giác áp bách quen thuộc lại bao trùm lấy cô.
Nhiếp Thư Diêu chỉ liếc anh một cái, bất giác bước về phía anh.
Giữa hai chân cô đã ướt dầm ướt dề, lúc này cảm giác trống rỗng sau khi đạt cực khoái khiến cô vô cớ muốn được lấp đầy - muốn được lấp đầy bằng gậy thịt thật sự, lần đầu tiên cô nhận ra cơ thể mình dâm đãng như vậy, thật vất vả mới bước đến trước bàn làm việc, chuỗi ngọc trai trên quần lót chữ T suýt chút nữa khiến cô đạt cực khoái lần hai.
Chu Đạc nhìn chiếc áo gió trên người cô, nhẹ giọng nói: “Cởi ra.”
Nhiếp Thư Diêu ngoan ngoãn cởi áo gió ra, bên trong mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình, mông dưới ướt đẫm dâm dịch. Sau khi cởi áo gió ra, cô lại cởi váy dài ra, chỉ mặc một bộ nội y màu đen tuyền, bên dưới là chiếc quần lót chữ T màu đen, có hai sợi dây mỏng móc quấn quanh eo cô, một bên trái và một bên phải, có một đường xẻ ở giữa, một sợi dây mỏng màu đen buộc chặt môi âm hộ của cô, trên sợi dây chính giữa đính tầm mười viên ngọc trai màu trắng.
Giờ phút này, từng viên ngọc trai đều ướt đẫm dịch thể, từ chân tâm trở xuống, ngay cả mắt cá chân cũng ướt đẫm.
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào giữa hai chân còn đang nhỏ nước của cô, anh nhẹ nhàng nâng mí mắt lên: "Lấy nó ra."
Nhiếp Thư Diêu muốn ngồi xuống để lấy thứ bên trong cơ thể mình ra, nhưng rõ ràng ở đây không có chỗ cho cô ngồi, cô chỉ có thể đứng đó, đẩy chuỗi ngọc trai sang một bên để lộ ra cự vật giả bên trong cơ thể, dùng ngón tay kẹp lấy rồi hơi dùng lực rút nó ra ngoài. Khoảnh khắc rút vật kia ra, một dòng dâm dịch phun ra ngoài, bụng dưới của cô bất giác rung lên, cô cắn môi nhưng không thể kìm nén tiếng rên rỉ vọt lên cổ họng.
Cự vật giả màu đen đã thấm đầy dịch thể, cô nhẹ nhàng thở dốc rồi cẩn thận đặt nó lên bàn, bên dưới có lót một mảnh khăn giấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Chu Đạc mới đứng dậy, dùng một tay cởi cà vạt, tiến lên một bước trực tiếp bịt mắt cô lại, thắt nút thật chặt sau gáy cô.
Nơi chóp mũi thoang thoảng mùi rượu và mùi nicotine, Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, người đàn ông đã ấn cổ cô vào bàn làm việc.
Hai tay cô bị người đàn ông bắt chéo ra sau lưng, còng tay bằng da lạnh băng cố định cổ tay cô, giữa hai cổ tay không một kẽ hở, sau đó, người đàn ông nhét chiếc bịt miệng vào miệng cô.
Đó là một vật hình cầu rỗng ruột, cô không thể nói khi ngậm nó trong miệng nhưng cũng không thể ngậm miệng lại được.
Người đàn ông bất ngờ lật cô lại, để toàn bộ phần thân trên của cô nằm trên bàn, hai chân dài của anh chen vào giữa hai chân cô, một tay anh cầm sợi dây của chiếc quần lót lên và lôi kéo để những viên ngọc trai lăn tròn. Âm đế sưng đỏ bị cọ xát đến run rẩy không ngừng, khoái cảm cuộn tròn ở bụng dưới, Nhiếp Thư Diêu rụt cổ lại, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ.
Cơ thể trở nên rất kỳ lạ.
Nửa khó chịu, nửa thoải mái.
Có cuộc gọi đến, không biết là của ai, Chu Đạc trả lời cuộc gọi với giọng thờ ơ, thỉnh thoảng mới trả lời một tiếng “Ừm”.
Nhiếp Thư Diêu không nhìn thấy nên chỉ có thể nghe bằng tai, cô nghĩ Chu Đạc khả năng cao sẽ phải ra ngoài có việc gì đó, ai ngờ, anh còn chưa cúp điện thoại đã bóp lấy eo cô, xuyên thẳng vào trong cô, Nhiếp Thư Diêu bị đột kích không kịp phòng ngừa , miệng ngậm vật tròn rên rỉ trong vô thức.
Giọng nói lãnh đạm của Chu Đạc vang lên bên tai cô: “Anh có việc phải làm, lần sau gặp lại hai ta tiếp tục.”
Anh cúp điện thoại, lực đạo cắm vào nháy mắt trở nên hung hãn hơn rất nhiều, quy đầu to lớn đâm thẳng vào hoa tâm, đâm sâu đến mức khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại, cô ngửa cổ lên, rên rỉ một tiếng dài: "Ummm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro