Mang Thai
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Suốt cả đêm Nhiếp Thư Diêu ngủ không ngon giấc, tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, sợ niềm vui của mình không phải sự thật.
Nửa đêm, cô lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện WeChat giữa Chu Đồ và mình, lướt từ năm này đến năm ngoái, cứ lướt mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, trong tay vẫn cầm điện thoại, ngón tay cái đang ấn vào khung chat.
Nền WeChat là ảnh selfie của cô và Chu Đồ, hai người tựa vào nhau cười cong tít mắt, đằng sau là ánh mặt trời vàng chói, một tay Chu Đồ giơ cao điện thoại, tay còn lại ôm cô vào lòng, mái tóc dài của cô theo chuyển động bay tới trước mặt hắn, lúc ấy hắn mỉm cười nói cái gì đó, khiến Nhiếp Thư Diêu bật cười khanh khách.
Sáng nay Nhiếp Thư Diêu dậy khá muộn, may mắn thay, mấy ngày sau ca phẫu thuật của Chu Đồ, người thân bạn bè đa số đến thăm gần hết, Lỗ Thanh Á sợ cô mệt nên nhắn tin kêu cô ngủ thêm đi.
Nhiếp Thư Diêu đi đến bệnh viện phụ sản do Chu Thư Phương giới thiệu, vì bác sĩ Trương là người bên phía mình nên cô đương nhiên không có gì lo lắng, cho dù người nhà chú hai có gặp cô trong bệnh viện, cô cũng có thể lấy lý do đến khám thai rồi an toàn rút lui.
Vì thời gian thụ tinh ngắn, chưa đầy nửa tháng nên bác sĩ Trương không sắp xếp cho cô làm siêu âm B mà sắp xếp xét nghiệm máu cho cô, kết quả cuối cùng của xét nghiệm hcg cho thấy cô đã có thai.
Sau khi có được kết quả chính xác, Nhiếp Thư Diêu vẫn không thể tin hỏi lại bác sĩ Trương hai lần nữa: “Ý của bác sĩ là, tôi có thai sao?”
Bác sĩ Trương đã từng gặp rất nhiều phụ nữ mang thai có phản ứng như Nhiếp Thư Diêu, có người đã chuẩn bị mang thai nhiều năm nhưng vẫn chưa có thai, lúc đầu rất khó tin, phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại và xác nhận chính mình đang mang thai.
Vị bác sĩ mỉm cười, gật đầu rồi nói lại lần nữa: "Đúng vậy, chúc mừng cô đã mang thai."
Nhiếp Thư Diêu tìm một cái ghế ngồi xuống, tự mình lẩm bẩm nửa giờ, sau đó mở điện thoại gọi cho Chu Đạc. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Chu Đạc sau khi gả vào nhà họ Chu, cô thực sự cảm ơn anh từ tận đáy lòng, mặc dù trên giường anh rất thô bạo, nhưng ít nhất cô cũng có đã được đứa con không dễ dàng này.
Đứa con của cô và Chu Đồ.
"Anh cả..." Điện thoại vừa kết nối, trái tim của Nhiếp Thư Dao vẫn đang đập loạn xạ, thanh âm vì kích động mà mang theo chút run rẩy: "Cám ơn anh cả, em, em vừa đi kiểm tra, bác sĩ nói em có thai rồi."
Phản ứng của Chu Đạc ở đầu bên kia điện thoại rất thờ ơ, chỉ "Ừm" một tiếng.
"Vậy... Không phiền anh làm việc nữa, cảm ơn anh. Tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu không nhịn được cười rộ lên, cuối cùng cô cũng có thai, ca phẫu thuật của Chu Đồ cũng diễn ra thuận lợi, chỉ cần quá trình điều trị phục hồi chức năng sắp tới được thực hiện tốt, bọn họ sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.
Cô cẩn thận gấp giấy khám lại, bỏ vào túi, bước ra khỏi cửa bệnh viện, mỗi bước chân đều vui vẻ không thôi.
Chu Đạc đang xem một nữ diễn viên nổi tiếng quay quảng cáo trang sức cho công ty mình trong một trang viên tư nhân. Sau khi đạo diễn quay xong, Hứa Cương liền chuyên nghiệp tiến đến đưa máy tính bảng cho Chu Đạc để anh lựa chọn, nữ diễn viên đã quay tổng cộng ba phiên bản, phiên bản đẹp nhất là - nữ diễn viên đang mặc một chiếc váy chạy chân trần trên bãi cỏ, mỉm cười quay đầu nhìn lại, vô tình để lộ chiếc vòng trang sức trên cổ và chiếc vòng tay trang sức trên cổ tay.
Chu Đạc lướt qua ba phiên bản xong, ngón tay dừng lại, ném máy tính bảng cho Hứa Cương: “Bản thứ hai.”
Hứa Cương gật đầu, thấy Chu Đạc đứng dậy rời đi, vội vàng mở máy tính bảng ra xem lịch trình tiếp theo: "Sếp, năm phút nữa ngài có một cuộc họp video phải bắt đầu."
Chu Đạc chưa đi xa, đạo diễn quảng cáo dẫn một nhóm người chụp ảnh bìa với ánh đèn chiếu vào nữ diễn viên, thợ làm tóc và trang điểm thỉnh thoảng đến để chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho nữ diễn viên, còn có trợ lý quỳ dưới đất, lau lá buổi sáng trên chân nữ diễn viên.
Bức tranh được chia làm hai, một bên là ồn ào và náo nhiệt, một bên là sự thờ ơ và cô đơn.
Chu Đạc đứng ở rìa xa nhất của đám người, nhìn về phương xa, hơi nghiêng đầu, Hứa Cương lập tức hiểu ý từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho anh, lấy bật lửa ra châm lửa cho anh.
Chu Đạc ngậm điếu thuốc, rít một hơi dài.
Khói thuốc lượn lờ, khó có thể nhận ra cảm xúc đằng sau đôi mắt anh.
Nhiếp Thư Diêu mang thai, quy tắc giữa bọn họ cũng chấm dứt.
Hút xong một điếu thuốc, Chu Đạc nói với Hứa Cương: “Tối nay kêu Châu Lâm tới đây.”
Châu Lâm là người mẫu chính của TY, nhờ tỷ lệ cơ thể hoàn hảo nên cô được mệnh danh là ‘Người mẫu trang sức số 1 châu Á’. Trong đêm trao giải trang sức hàng năm, cô ta đã gặp Chu Đạc hai lần. Trước khi Chu Đạc rời đi, cô ta không chút do dự bước tới và hỏi Chu Đạc liệu anh có thể đưa cô về nhà không.
Cô ta là người đã ở bên cạnh Chu Đạc rất lâu nhưng vẫn chưa thể trở thành bạn gái của Chu Đạc, cô ta có chút thất vọng, cô ta còn hỏi Hứa Cương xem rốt cuộc Chu Đạc có thích mình hay không.
Hứa Cương không thể trả lời loại câu hỏi này.
Bởi vì Chu Đạc chưa từng yêu ai thật lòng.
"Vâng, vậy giờ chúng ta đến khách sạn Sky Garden hả sếp?" Hứa Cương hỏi.
Chu Đạc dập tắt điếu thuốc trên tay, quay người lại, bộ vest thẳng tắp khiến anh trông xa cách và cao ngạo, vẻ mặt trên làn da trắng lạnh trông vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng, bình thường anh cũng có biểu cảm này, nhưng hôm nay lại trông cực kỳ lạnh lùng.
Anh ném điếu thuốc vào thùng rác, nói một tiếng “Ừm” lạnh lùng trước khi rời đi.
Hứa Cương không biết trong điện thoại Nhiếp Thư Diêu đã nói cái gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của ông chủ ngày càng tệ.
Cậu không ngờ rằng sau một tuần áp suất thấp, lúc này lại gặp phải áp suất còn thấp hơn nữa.
Nửa đêm, cô lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện WeChat giữa Chu Đồ và mình, lướt từ năm này đến năm ngoái, cứ lướt mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, trong tay vẫn cầm điện thoại, ngón tay cái đang ấn vào khung chat.
Nền WeChat là ảnh selfie của cô và Chu Đồ, hai người tựa vào nhau cười cong tít mắt, đằng sau là ánh mặt trời vàng chói, một tay Chu Đồ giơ cao điện thoại, tay còn lại ôm cô vào lòng, mái tóc dài của cô theo chuyển động bay tới trước mặt hắn, lúc ấy hắn mỉm cười nói cái gì đó, khiến Nhiếp Thư Diêu bật cười khanh khách.
Sáng nay Nhiếp Thư Diêu dậy khá muộn, may mắn thay, mấy ngày sau ca phẫu thuật của Chu Đồ, người thân bạn bè đa số đến thăm gần hết, Lỗ Thanh Á sợ cô mệt nên nhắn tin kêu cô ngủ thêm đi.
Nhiếp Thư Diêu đi đến bệnh viện phụ sản do Chu Thư Phương giới thiệu, vì bác sĩ Trương là người bên phía mình nên cô đương nhiên không có gì lo lắng, cho dù người nhà chú hai có gặp cô trong bệnh viện, cô cũng có thể lấy lý do đến khám thai rồi an toàn rút lui.
Vì thời gian thụ tinh ngắn, chưa đầy nửa tháng nên bác sĩ Trương không sắp xếp cho cô làm siêu âm B mà sắp xếp xét nghiệm máu cho cô, kết quả cuối cùng của xét nghiệm hcg cho thấy cô đã có thai.
Sau khi có được kết quả chính xác, Nhiếp Thư Diêu vẫn không thể tin hỏi lại bác sĩ Trương hai lần nữa: “Ý của bác sĩ là, tôi có thai sao?”
Bác sĩ Trương đã từng gặp rất nhiều phụ nữ mang thai có phản ứng như Nhiếp Thư Diêu, có người đã chuẩn bị mang thai nhiều năm nhưng vẫn chưa có thai, lúc đầu rất khó tin, phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại và xác nhận chính mình đang mang thai.
Vị bác sĩ mỉm cười, gật đầu rồi nói lại lần nữa: "Đúng vậy, chúc mừng cô đã mang thai."
Nhiếp Thư Diêu tìm một cái ghế ngồi xuống, tự mình lẩm bẩm nửa giờ, sau đó mở điện thoại gọi cho Chu Đạc. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Chu Đạc sau khi gả vào nhà họ Chu, cô thực sự cảm ơn anh từ tận đáy lòng, mặc dù trên giường anh rất thô bạo, nhưng ít nhất cô cũng có đã được đứa con không dễ dàng này.
Đứa con của cô và Chu Đồ.
"Anh cả..." Điện thoại vừa kết nối, trái tim của Nhiếp Thư Dao vẫn đang đập loạn xạ, thanh âm vì kích động mà mang theo chút run rẩy: "Cám ơn anh cả, em, em vừa đi kiểm tra, bác sĩ nói em có thai rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phản ứng của Chu Đạc ở đầu bên kia điện thoại rất thờ ơ, chỉ "Ừm" một tiếng.
"Vậy... Không phiền anh làm việc nữa, cảm ơn anh. Tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu không nhịn được cười rộ lên, cuối cùng cô cũng có thai, ca phẫu thuật của Chu Đồ cũng diễn ra thuận lợi, chỉ cần quá trình điều trị phục hồi chức năng sắp tới được thực hiện tốt, bọn họ sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.
Cô cẩn thận gấp giấy khám lại, bỏ vào túi, bước ra khỏi cửa bệnh viện, mỗi bước chân đều vui vẻ không thôi.
Chu Đạc đang xem một nữ diễn viên nổi tiếng quay quảng cáo trang sức cho công ty mình trong một trang viên tư nhân. Sau khi đạo diễn quay xong, Hứa Cương liền chuyên nghiệp tiến đến đưa máy tính bảng cho Chu Đạc để anh lựa chọn, nữ diễn viên đã quay tổng cộng ba phiên bản, phiên bản đẹp nhất là - nữ diễn viên đang mặc một chiếc váy chạy chân trần trên bãi cỏ, mỉm cười quay đầu nhìn lại, vô tình để lộ chiếc vòng trang sức trên cổ và chiếc vòng tay trang sức trên cổ tay.
Chu Đạc lướt qua ba phiên bản xong, ngón tay dừng lại, ném máy tính bảng cho Hứa Cương: “Bản thứ hai.”
Hứa Cương gật đầu, thấy Chu Đạc đứng dậy rời đi, vội vàng mở máy tính bảng ra xem lịch trình tiếp theo: "Sếp, năm phút nữa ngài có một cuộc họp video phải bắt đầu."
Chu Đạc chưa đi xa, đạo diễn quảng cáo dẫn một nhóm người chụp ảnh bìa với ánh đèn chiếu vào nữ diễn viên, thợ làm tóc và trang điểm thỉnh thoảng đến để chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho nữ diễn viên, còn có trợ lý quỳ dưới đất, lau lá buổi sáng trên chân nữ diễn viên.
Bức tranh được chia làm hai, một bên là ồn ào và náo nhiệt, một bên là sự thờ ơ và cô đơn.
Chu Đạc đứng ở rìa xa nhất của đám người, nhìn về phương xa, hơi nghiêng đầu, Hứa Cương lập tức hiểu ý từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho anh, lấy bật lửa ra châm lửa cho anh.
Chu Đạc ngậm điếu thuốc, rít một hơi dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khói thuốc lượn lờ, khó có thể nhận ra cảm xúc đằng sau đôi mắt anh.
Nhiếp Thư Diêu mang thai, quy tắc giữa bọn họ cũng chấm dứt.
Hút xong một điếu thuốc, Chu Đạc nói với Hứa Cương: “Tối nay kêu Châu Lâm tới đây.”
Châu Lâm là người mẫu chính của TY, nhờ tỷ lệ cơ thể hoàn hảo nên cô được mệnh danh là ‘Người mẫu trang sức số 1 châu Á’. Trong đêm trao giải trang sức hàng năm, cô ta đã gặp Chu Đạc hai lần. Trước khi Chu Đạc rời đi, cô ta không chút do dự bước tới và hỏi Chu Đạc liệu anh có thể đưa cô về nhà không.
Cô ta là người đã ở bên cạnh Chu Đạc rất lâu nhưng vẫn chưa thể trở thành bạn gái của Chu Đạc, cô ta có chút thất vọng, cô ta còn hỏi Hứa Cương xem rốt cuộc Chu Đạc có thích mình hay không.
Hứa Cương không thể trả lời loại câu hỏi này.
Bởi vì Chu Đạc chưa từng yêu ai thật lòng.
"Vâng, vậy giờ chúng ta đến khách sạn Sky Garden hả sếp?" Hứa Cương hỏi.
Chu Đạc dập tắt điếu thuốc trên tay, quay người lại, bộ vest thẳng tắp khiến anh trông xa cách và cao ngạo, vẻ mặt trên làn da trắng lạnh trông vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng, bình thường anh cũng có biểu cảm này, nhưng hôm nay lại trông cực kỳ lạnh lùng.
Anh ném điếu thuốc vào thùng rác, nói một tiếng “Ừm” lạnh lùng trước khi rời đi.
Hứa Cương không biết trong điện thoại Nhiếp Thư Diêu đã nói cái gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của ông chủ ngày càng tệ.
Cậu không ngờ rằng sau một tuần áp suất thấp, lúc này lại gặp phải áp suất còn thấp hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro