Mê Loạn
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Thân hình của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi đồ lót màu đen, dưới những cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông, chúng nẩy lên loạn xạ, mái tóc đen dài rối bù bay lên không trung, càng tôn lên làn da trắng sáng.
Trong bữa tiệc thị giác đen trắng, Chu Đạc dùng hai tay xé rách quần lót chữ T, những viên ngọc trai trắng tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Những viên ngọc trai dính đầy dịch thể lăn xuống dưới chân người đàn ông, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nhiếp Thư Diêu cắn bịt miệng, hai mắt bị cà vạt che kín, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bởi dục vọng, lúc này cô hoàn toàn mê loạn, hai tay chắp sau lưng, cả tấm lưng áp vào cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, chiếc cổ thon gầy bị dây lưng trói buộc, âm thanh trong cổ họng khàn khàn vỡ ra vì khoái cảm.
"Ưm... A…"
Nước mắt thấm ướt cà vạt, từ gò má trượt xuống mu bàn tay Chu Đạc, anh thở hổn hển dừng lại, ôm lấy eo Nhiếp Thư Diêu, đặt cô xuống rồi lật cô lại, để cô nằm trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn. Đôi chân cô yếu ớt đến phát run, gần như không thể đứng vững.
Chu Đạc bóp lấy eo cô, nhét cự vật của anh vào trong, một tay lôi kéo dây lưng buộc cô phải ngẩng mặt lên.
Cổ bị kéo đến ngạt thở, cơ thể bị đâm thọc đến cao trào không ngừng, Nhiếp Thư Diêu trong cơn đau đớn đạt được khoái cảm cực hạn.
Người đàn ông xỏ dây lưng vào giữa cổ tay cô, đồng thời lôi kéo dây lưng, xương hông dùng sức va chạm vào mông cô, khoái cảm run rẩy khiến da đầu cô tê dại, khiến cổ họng Nhiếp Thư Diêu phát ra thanh âm như nức nở. Cô ngẩng mặt lên và kêu khóc, tiểu huyệt co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, một tay nhéo mông cô rồi đưa đẩy mấy chục cái, đồng thời dùng cả hai tay tóm lấy mông cô và tát một cái thật mạnh.
Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà hét lên, nước bọt từ chiếc bịt miệng chảy ra, chảy xuống cổ.
Chân cô yếu ớt, liên tục trượt xuống, Chu Đạc vớt cô lên mấy lần, thấy cô không đứng vững, một tay giữ chặt eo cô ném xuống ghế sofa, toàn bộ phần thân trên của cô treo trên ghế sofa, phần mông bên dưới thì lơ lửng trên không.
Người đàn ông tách hai cánh mông ra và đưa gậy thịt của mình vào đó.
Cả khuôn mặt của Nhiếp Thư Diêu vùi vào ghế da, hai mắt không nhìn thấy, hơi thở ngột ngạt, nhưng khoái cảm lại tràn ngập như một chậu nước ấm từ da đầu đổ xuống lòng bàn chân, cô lắc đầu và hét lên, giọng cô mơ hồ không rõ do bị ghế da bóp nghẹt, nghe càng gợi tình hơn.
Mông cô đầy dấu vân tay đỏ ửng do bị anh tát, vòng eo thon thả bị cắm đến không ngừng phồng lên và xẹp xuống, ngay cả tấm lưng trắng nõn và mềm mại cũng lộ ra vẻ đẹp mong manh, hai cái đùi thẳng tắp được đặt trên chiếc ghế sofa bằng da màu đen trông trắng trẻo vô cùng, Chu Đạc nắm mắt cá chân của cô và ấn chúng sang một bên, thắt lưng đưa đẩy, cắm gậy thịt vào sâu bên trong.
Vách thịt vừa ướt vừa nóng, gậy thịt bị kích thích đến mức muốn đẩy quy đầu xuyên qua cổ tử cung và tiến thẳng vào tử cung của cô.
Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến banh thẳng mu bàn chân, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nhưng tiếng kêu đó nhanh chóng bị âm thanh đâm mạnh của người đàn ông bao phủ.
Đến gần mười một giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu mới khôi phục lại một chút, cổ tay cô đã được cởi trói, nhưng chiếc cà vạt quanh mắt và chiếc bịt miệng vẫn còn đó, bao gồm cả dây lưng trên cổ, cô nằm trên ghế sofa tầm mười phút, mới ngồi dậy, tháo chiếc bịt miệng, cà vạt và dây lưng xuống.
Cô đã bị bịt mắt quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, cô vô thức giơ tay lên che lại, nhưng cổ tay lại đau nhức, nghỉ ngơi lâu như vậy, hai chân cô vẫn còn run rẩy, cô cẩn thận đỡ ghế sofa đứng dậy, tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy từ huyệt khẩu chảy xuống.
Trong không khí tràn ngập mùi vị dâm mĩ, cô không nhớ rõ đã qua bao lâu, chỉ nhớ mình đã đạt khoái cảm rất nhiều lần, trên ghế sofa dính đầy dâm thủy và nước tiểu.
Ngược lại, từ đầu đến cuối Chu Đạc chỉ xuất tinh hai lần.
Trong bữa tiệc thị giác đen trắng, Chu Đạc dùng hai tay xé rách quần lót chữ T, những viên ngọc trai trắng tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Những viên ngọc trai dính đầy dịch thể lăn xuống dưới chân người đàn ông, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nhiếp Thư Diêu cắn bịt miệng, hai mắt bị cà vạt che kín, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bởi dục vọng, lúc này cô hoàn toàn mê loạn, hai tay chắp sau lưng, cả tấm lưng áp vào cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, chiếc cổ thon gầy bị dây lưng trói buộc, âm thanh trong cổ họng khàn khàn vỡ ra vì khoái cảm.
"Ưm... A…"
Nước mắt thấm ướt cà vạt, từ gò má trượt xuống mu bàn tay Chu Đạc, anh thở hổn hển dừng lại, ôm lấy eo Nhiếp Thư Diêu, đặt cô xuống rồi lật cô lại, để cô nằm trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn. Đôi chân cô yếu ớt đến phát run, gần như không thể đứng vững.
Chu Đạc bóp lấy eo cô, nhét cự vật của anh vào trong, một tay lôi kéo dây lưng buộc cô phải ngẩng mặt lên.
Cổ bị kéo đến ngạt thở, cơ thể bị đâm thọc đến cao trào không ngừng, Nhiếp Thư Diêu trong cơn đau đớn đạt được khoái cảm cực hạn.
Người đàn ông xỏ dây lưng vào giữa cổ tay cô, đồng thời lôi kéo dây lưng, xương hông dùng sức va chạm vào mông cô, khoái cảm run rẩy khiến da đầu cô tê dại, khiến cổ họng Nhiếp Thư Diêu phát ra thanh âm như nức nở. Cô ngẩng mặt lên và kêu khóc, tiểu huyệt co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, một tay nhéo mông cô rồi đưa đẩy mấy chục cái, đồng thời dùng cả hai tay tóm lấy mông cô và tát một cái thật mạnh.
Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà hét lên, nước bọt từ chiếc bịt miệng chảy ra, chảy xuống cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân cô yếu ớt, liên tục trượt xuống, Chu Đạc vớt cô lên mấy lần, thấy cô không đứng vững, một tay giữ chặt eo cô ném xuống ghế sofa, toàn bộ phần thân trên của cô treo trên ghế sofa, phần mông bên dưới thì lơ lửng trên không.
Người đàn ông tách hai cánh mông ra và đưa gậy thịt của mình vào đó.
Cả khuôn mặt của Nhiếp Thư Diêu vùi vào ghế da, hai mắt không nhìn thấy, hơi thở ngột ngạt, nhưng khoái cảm lại tràn ngập như một chậu nước ấm từ da đầu đổ xuống lòng bàn chân, cô lắc đầu và hét lên, giọng cô mơ hồ không rõ do bị ghế da bóp nghẹt, nghe càng gợi tình hơn.
Mông cô đầy dấu vân tay đỏ ửng do bị anh tát, vòng eo thon thả bị cắm đến không ngừng phồng lên và xẹp xuống, ngay cả tấm lưng trắng nõn và mềm mại cũng lộ ra vẻ đẹp mong manh, hai cái đùi thẳng tắp được đặt trên chiếc ghế sofa bằng da màu đen trông trắng trẻo vô cùng, Chu Đạc nắm mắt cá chân của cô và ấn chúng sang một bên, thắt lưng đưa đẩy, cắm gậy thịt vào sâu bên trong.
Vách thịt vừa ướt vừa nóng, gậy thịt bị kích thích đến mức muốn đẩy quy đầu xuyên qua cổ tử cung và tiến thẳng vào tử cung của cô.
Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến banh thẳng mu bàn chân, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nhưng tiếng kêu đó nhanh chóng bị âm thanh đâm mạnh của người đàn ông bao phủ.
Đến gần mười một giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu mới khôi phục lại một chút, cổ tay cô đã được cởi trói, nhưng chiếc cà vạt quanh mắt và chiếc bịt miệng vẫn còn đó, bao gồm cả dây lưng trên cổ, cô nằm trên ghế sofa tầm mười phút, mới ngồi dậy, tháo chiếc bịt miệng, cà vạt và dây lưng xuống.
Cô đã bị bịt mắt quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, cô vô thức giơ tay lên che lại, nhưng cổ tay lại đau nhức, nghỉ ngơi lâu như vậy, hai chân cô vẫn còn run rẩy, cô cẩn thận đỡ ghế sofa đứng dậy, tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy từ huyệt khẩu chảy xuống.
Trong không khí tràn ngập mùi vị dâm mĩ, cô không nhớ rõ đã qua bao lâu, chỉ nhớ mình đã đạt khoái cảm rất nhiều lần, trên ghế sofa dính đầy dâm thủy và nước tiểu.
Ngược lại, từ đầu đến cuối Chu Đạc chỉ xuất tinh hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro