Muộn Rồi
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Cho đến khi cự vật khổng lồ nhét vào cổ họng cô, Nhiếp Thư Diêu cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển như thế này, cô nói rõ ràng là không muốn, nhưng người đàn ông lại giữ gáy cô, đẩy thẳng quy đầu to lớn vào miệng cô.
"Không ưm..." Cô lắc đầu giãy giụa, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đầy vẻ phản kháng, vẻ mặt càng thêm khuất nhục bất kham, nhưng hai tay lại bị trói chặt, bị người đàn ông đè dưới háng không thể động đậy, chỉ có thể theo lực đè mạnh mẽ của người đàn ông, bị buộc phải ngậm lấy vật nam tính của người đàn ông.
Cự vật với kích thước đáng kinh ngạc thọc vào cổ họng, còn tiếp tục đẩy vào trong.
Nhiếp Thư Diêu bị đẩy vào đến hai mắt trợn lên, cổ họng co rút kịch liệt, cô khó chịu đến mức buồn nôn muốn nôn mửa, đầu mới vừa lắc lư một chút, người đàn ông liền ấn hai tay vào sau gáy cô, dùng sức đè đầu cô xuống, tốc độ nhanh, lực đạo tàn nhẫn, trong không khí vang lên âm thanh khi gậy thịt cắm vào cổ họng đầy nước của cô.
Nhiếp Thư Diêu cảm giác như mình sắp chết, nước mắt đau đớn rơi xuống, cô rên rỉ, muốn Chu Đạc thả mình ra, nhưng lại không nói được lời nào.
Sau khi bị người đàn ông ấn vào miệng năm sáu phút, gậy thịt vẫn còn cương cứng, không có dấu hiệu xuất tinh, cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Chu Đạc, vẻ mặt người đàn ông nham hiểm, đồng tử đen kịt, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt cô.
Trong nháy mắt nhìn nhau, Chu Đạc đột nhiên buông tay ra, Nhiếp Thư Diêu ho khan, mặt đầy nước mắt, khóe miệng chảy đầy nước bọt.
Cô tưởng rằng màn tra tấn đã kết thúc, nhưng cô lại nghe thấy tiếng khóa thắt lưng lanh lảnh bên tai, cô vô thức trốn ra phía sau, nhưng sau lưng lại là lưng ghế, cô không còn nơi nào để trốn, tóc cô bị người đàn ông túm lấy kéo lên, cô sợ đau đành theo hướng của lực đạo mà đứng dậy, hai tay đang bị cà vạt trói chặt chạm đến thùng xe.
Giây phút quần của cô bị kéo xuống, cô run lên vì sợ hãi, tay chân giãy giụa, vùng vẫy chống cự: "Anh cả, không được! Đừng... Không được!"
Anh không hề nói đùa.
Cô không thể dùng miệng để làm anh bắn ra, vậy nên bây giờ anh sẽ cắm vào… cô.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh trên giường khiến cả da đầu cô tê dại.
"Anh cả!" Nhiếp Thư Diêu vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hai mắt càng đỏ hơn, đầu lắc lư như trống bỏi, giọng nói khàn khàn khô khốc vì cổ họng bị vật mạnh mẽ đâm vào, "Xin đừng! Làm ơn! Em cầu xin anh. Đừng mà, đừng, anh đừng làm điều này, em sợ lắm..."
Chu Đạc dùng hai tay xé quần lót của cô, đèn trong xe mờ mờ, nhưng Chu Đạc vẫn nhìn thấy giữa quần lót có một vệt ẩm ướt, anh vươn ngón trỏ tới, nhẹ nhàng vuốt ve hoa môi.
Có một vệt dâm thủy trên đầu ngón tay.
Anh duỗi ngón tay tới trước mặt Nhiếp Thư Diêu, giọng nói lãnh đạm nhưng đầy giễu cợt: “Sợ?”
Nhiếp Thư Diêu thuần túy là bị anh huấn luyện, chỉ cần miệng trên ngậm lấy côn thịt của anh, miệng dưới sẽ có nước chảy ra, cô căn bản không khống chế được.
“Anh cả, anh đừng làm vậy.” Cô vẫn đang cầu xin, trên mặt là hai hàng nước mắt ướt đẫm, môi đỏ bừng vì bị côn thịt cắm vào, “Em nói sai rồi, em nhận sai, em xin lỗi anh, xin lỗi anh, em sẽ không tái phạm nữa, được không?"
“Câu nào?” Chu Đạc dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Nhiếp Thư Diêu không biết Chu Đạc tức giận cái gì, nhưng cô thừa nhận tất cả, chỉ cần Chu Đạc buông cô ra, cô sẽ không bao giờ nói lại những lời vừa nói trên xe, đầu óc vừa bối rối vừa căng thẳng, cô đột nhiên nhớ đến cái đêm anh từ Hồng Kông trở về, cũng thình lình tức giận như thế này.
Kéo thêm... tối hôm đó, cô suýt nữa bị làm cho đến chết.
“Tất cả.” Cô hít một hơi, cam chịu gật đầu, “Câu nào cũng sai.”
Người đàn ông túm lấy mái tóc dài của cô, kéo cô đến trước mặt, khoảng cách trong nháy mắt được rút ngắn, chóp mũi gần như chạm vào nhau, đôi mắt hung hãn như dã thú của người đàn ông đang nhìn thẳng vào cô, cô bị nhìn chằm chằm đến nỗi không dám hô hấp, cũng không dám chớp mắt, chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của người đàn ông: “Muộn rồi.”
"Không ưm..." Cô lắc đầu giãy giụa, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đầy vẻ phản kháng, vẻ mặt càng thêm khuất nhục bất kham, nhưng hai tay lại bị trói chặt, bị người đàn ông đè dưới háng không thể động đậy, chỉ có thể theo lực đè mạnh mẽ của người đàn ông, bị buộc phải ngậm lấy vật nam tính của người đàn ông.
Cự vật với kích thước đáng kinh ngạc thọc vào cổ họng, còn tiếp tục đẩy vào trong.
Nhiếp Thư Diêu bị đẩy vào đến hai mắt trợn lên, cổ họng co rút kịch liệt, cô khó chịu đến mức buồn nôn muốn nôn mửa, đầu mới vừa lắc lư một chút, người đàn ông liền ấn hai tay vào sau gáy cô, dùng sức đè đầu cô xuống, tốc độ nhanh, lực đạo tàn nhẫn, trong không khí vang lên âm thanh khi gậy thịt cắm vào cổ họng đầy nước của cô.
Nhiếp Thư Diêu cảm giác như mình sắp chết, nước mắt đau đớn rơi xuống, cô rên rỉ, muốn Chu Đạc thả mình ra, nhưng lại không nói được lời nào.
Sau khi bị người đàn ông ấn vào miệng năm sáu phút, gậy thịt vẫn còn cương cứng, không có dấu hiệu xuất tinh, cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Chu Đạc, vẻ mặt người đàn ông nham hiểm, đồng tử đen kịt, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt cô.
Trong nháy mắt nhìn nhau, Chu Đạc đột nhiên buông tay ra, Nhiếp Thư Diêu ho khan, mặt đầy nước mắt, khóe miệng chảy đầy nước bọt.
Cô tưởng rằng màn tra tấn đã kết thúc, nhưng cô lại nghe thấy tiếng khóa thắt lưng lanh lảnh bên tai, cô vô thức trốn ra phía sau, nhưng sau lưng lại là lưng ghế, cô không còn nơi nào để trốn, tóc cô bị người đàn ông túm lấy kéo lên, cô sợ đau đành theo hướng của lực đạo mà đứng dậy, hai tay đang bị cà vạt trói chặt chạm đến thùng xe.
Giây phút quần của cô bị kéo xuống, cô run lên vì sợ hãi, tay chân giãy giụa, vùng vẫy chống cự: "Anh cả, không được! Đừng... Không được!"
Anh không hề nói đùa.
Cô không thể dùng miệng để làm anh bắn ra, vậy nên bây giờ anh sẽ cắm vào… cô.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh trên giường khiến cả da đầu cô tê dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cả!" Nhiếp Thư Diêu vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hai mắt càng đỏ hơn, đầu lắc lư như trống bỏi, giọng nói khàn khàn khô khốc vì cổ họng bị vật mạnh mẽ đâm vào, "Xin đừng! Làm ơn! Em cầu xin anh. Đừng mà, đừng, anh đừng làm điều này, em sợ lắm..."
Chu Đạc dùng hai tay xé quần lót của cô, đèn trong xe mờ mờ, nhưng Chu Đạc vẫn nhìn thấy giữa quần lót có một vệt ẩm ướt, anh vươn ngón trỏ tới, nhẹ nhàng vuốt ve hoa môi.
Có một vệt dâm thủy trên đầu ngón tay.
Anh duỗi ngón tay tới trước mặt Nhiếp Thư Diêu, giọng nói lãnh đạm nhưng đầy giễu cợt: “Sợ?”
Nhiếp Thư Diêu thuần túy là bị anh huấn luyện, chỉ cần miệng trên ngậm lấy côn thịt của anh, miệng dưới sẽ có nước chảy ra, cô căn bản không khống chế được.
“Anh cả, anh đừng làm vậy.” Cô vẫn đang cầu xin, trên mặt là hai hàng nước mắt ướt đẫm, môi đỏ bừng vì bị côn thịt cắm vào, “Em nói sai rồi, em nhận sai, em xin lỗi anh, xin lỗi anh, em sẽ không tái phạm nữa, được không?"
“Câu nào?” Chu Đạc dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Nhiếp Thư Diêu không biết Chu Đạc tức giận cái gì, nhưng cô thừa nhận tất cả, chỉ cần Chu Đạc buông cô ra, cô sẽ không bao giờ nói lại những lời vừa nói trên xe, đầu óc vừa bối rối vừa căng thẳng, cô đột nhiên nhớ đến cái đêm anh từ Hồng Kông trở về, cũng thình lình tức giận như thế này.
Kéo thêm... tối hôm đó, cô suýt nữa bị làm cho đến chết.
“Tất cả.” Cô hít một hơi, cam chịu gật đầu, “Câu nào cũng sai.”
Người đàn ông túm lấy mái tóc dài của cô, kéo cô đến trước mặt, khoảng cách trong nháy mắt được rút ngắn, chóp mũi gần như chạm vào nhau, đôi mắt hung hãn như dã thú của người đàn ông đang nhìn thẳng vào cô, cô bị nhìn chằm chằm đến nỗi không dám hô hấp, cũng không dám chớp mắt, chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của người đàn ông: “Muộn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro