Xe Chấn Play
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Nhiếp Thư Diêu chưa bao giờ làm chuyện đó trong xe, mặc dù ở trong gara nhưng cô vẫn lo lắng có người vào, cô không khỏi có chút lo lắng, khi ngậm gậy thịt vào trong cổ họng, răng của cô còn vô tình chạm vào thân gậy.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Đạc, người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ánh đèn trong gara chiếu sáng khuôn mặt đặc biệt lạnh lùng và vô cảm của anh, anh giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay kéo mạnh chiếc cà vạt màu đen, tay trái kéo đuôi cà vạt cho thẳng lại, sau đó nghiêng người lại gần Nhiếp Thư Diêu, bịt mắt cô lại.
Trên người Chu Đạc có mùi thơm của rượu vang đỏ, một chút nicotin, trộn lẫn với... mùi gỗ tuyết tùng đặc trưng trên người Chu Đạc, một luồng khí mát lạnh cùng với cà vạt rơi xuống mặt cô, cô bị bịt mắt không nhìn thấy được bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể người đàn ông đang cử động, khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay dày rộng tóm lấy sau gáy cô và ấn mạnh xuống.
"Ưm..." Nhiếp Thư Diêu suýt chút nữa bị cự vật to lớn thọc vào đến nôn khan, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội thở một chút nào, anh túm lấy mái tóc dài của cô, nhanh chóng ấn vào gáy cô rồi thọc vào rút ra.
Quy đầu thô dài chạm đến cổ họng cô, Nhiếp Thư Diêu đau đớn rên rỉ thành tiếng, cô nắm lấy cổ tay của người đàn ông, vừa giãy giụa vừa chụp đánh.
Chu Đạc cau mày, tay buông lỏng, rút dây lưng ra, bắt chéo hai cánh tay của cô ra sau lưng, dùng dây lưng trói cổ tay cô lại, buộc thật chặt, Nhiếp Thư Diêu há miệng ho khan, ho đến mức chảy cả nước mắt, bên tai mơ hồ nghe thấy người đàn ông nói chuyện.
Hỏi xem cô đã ướt chưa.
Cô ướt rồi, nhưng căn bản chưa đủ, nếu anh xông thẳng vào, nơi đó của cô nhất định sẽ bị rách.
Cô lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn vì ho: “Không…”
Chu Đạc hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn, anh xé váy dài và quần lót của cô, xoay người cô lại, bắt cô ghé vào trước bảng điều khiển trung tâm, nâng mông lên, dùng lòng bàn tay to tát vào bờ mông trắng nõn của cô hai cái.
Một tia dâm thủy mơ hồ chảy ra từ huyệt khẩu giữa hai chân, Nhiếp Thư Diêu không biết là do bảng điều khiển trung tâm quá lạnh hay là do bị hai cái tát đó tát vào mông, sống lưng của cô bất giác run lên, một dòng dịch ấm ùa xuống, từ huyệt khẩu tràn ra ngoài.
Chu Đạc bóp eo thon của cô, kéo cô vào lòng anh rồi ngồi xuống, một tay đỡ lấy vật nam tính chuẩn bị đút vào.
Nhiếp Thư Diêu run rẩy nhưng không chịu ngồi xuống, cô sợ đến mức hai tay bị dây lưng trói chặt, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chỉ biết nghiêng người về phía trước, giây tiếp theo cô lại bị người đàn ông tóm lấy và ngồi xuống.
“Anh cả…” Cô cảm nhận được quy đầu to lớn đang ấn vào tiểu huyệt của mình, vật nóng bỏng cứng rắn kích thích cô nép về phía trước, “Anh cả, để em, để em tự làm được không?”
Chu Đạc biết cô chưa ướt đẫm, vội vàng đi vào chắc chắn sẽ chảy máu, anh chưa đến mức cầm thú như vậy, đành bất đắc dĩ kiên nhẫn cầm lấy vật nam tính của mình, cọ qua cọ lại hoa khẩu của cô vài lần cho đến khi quy đầu hoàn toàn bị thấm ướt mới từ từ đẩy vào trong.
Kích thước của người đàn ông này thực sự quá lớn, cảm giác đầy tràn khi cự vật đưa vào khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại.
Cứ như vậy, cơ thể cô bị đưa đẩy đến mềm nhũn, toàn bộ phần thân trên của cô gục xuống trong vòng tay anh, lưng cô vẫn đang run rẩy, răng nghiến chặt, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Chu Đạc tách hai chân của cô rộng ra, hạ thể kích thích đẩy lên trên, đợi đến khi hoa huyệt ướt đẫm mới bắt đầu ra vào cô một cách thoải mái và cởi mở hơn. Mỗi lần cắm vào đều đẩy vào nơi sâu nhất, đâm sâu và mạnh đến mức Nhiếp Thư Diêu ngồi trong vòng tay anh vừa run rẩy vừa nức nở không ngừng.
Khoang xe chật hẹp, không có thế dùng lực cho lắm.
Chu Đạc ấn thân trên của cô vào trước bảng điều khiển trung tâm, một tay nắm lấy eo cô, tay kia nắm lấy mông cô, vừa đẩy hông lên trên, vừa dùng bàn tay vỗ mạnh vào hai bên mông của cô.
Nhiếp Thư Diêu không dám phát ra âm thanh, nhưng vì khoái cảm mà cô buộc phải rên rỉ, người đàn ông hung hăng cắm vào, lần nào cũng đâm vào một cách mãnh liệt, bụng dưới bị đâm vừa đau vừa mềm, cô cắn chặt răng nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ mang theo nức nở.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Đạc, người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ánh đèn trong gara chiếu sáng khuôn mặt đặc biệt lạnh lùng và vô cảm của anh, anh giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay kéo mạnh chiếc cà vạt màu đen, tay trái kéo đuôi cà vạt cho thẳng lại, sau đó nghiêng người lại gần Nhiếp Thư Diêu, bịt mắt cô lại.
Trên người Chu Đạc có mùi thơm của rượu vang đỏ, một chút nicotin, trộn lẫn với... mùi gỗ tuyết tùng đặc trưng trên người Chu Đạc, một luồng khí mát lạnh cùng với cà vạt rơi xuống mặt cô, cô bị bịt mắt không nhìn thấy được bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể người đàn ông đang cử động, khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay dày rộng tóm lấy sau gáy cô và ấn mạnh xuống.
"Ưm..." Nhiếp Thư Diêu suýt chút nữa bị cự vật to lớn thọc vào đến nôn khan, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội thở một chút nào, anh túm lấy mái tóc dài của cô, nhanh chóng ấn vào gáy cô rồi thọc vào rút ra.
Quy đầu thô dài chạm đến cổ họng cô, Nhiếp Thư Diêu đau đớn rên rỉ thành tiếng, cô nắm lấy cổ tay của người đàn ông, vừa giãy giụa vừa chụp đánh.
Chu Đạc cau mày, tay buông lỏng, rút dây lưng ra, bắt chéo hai cánh tay của cô ra sau lưng, dùng dây lưng trói cổ tay cô lại, buộc thật chặt, Nhiếp Thư Diêu há miệng ho khan, ho đến mức chảy cả nước mắt, bên tai mơ hồ nghe thấy người đàn ông nói chuyện.
Hỏi xem cô đã ướt chưa.
Cô ướt rồi, nhưng căn bản chưa đủ, nếu anh xông thẳng vào, nơi đó của cô nhất định sẽ bị rách.
Cô lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn vì ho: “Không…”
Chu Đạc hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn, anh xé váy dài và quần lót của cô, xoay người cô lại, bắt cô ghé vào trước bảng điều khiển trung tâm, nâng mông lên, dùng lòng bàn tay to tát vào bờ mông trắng nõn của cô hai cái.
Một tia dâm thủy mơ hồ chảy ra từ huyệt khẩu giữa hai chân, Nhiếp Thư Diêu không biết là do bảng điều khiển trung tâm quá lạnh hay là do bị hai cái tát đó tát vào mông, sống lưng của cô bất giác run lên, một dòng dịch ấm ùa xuống, từ huyệt khẩu tràn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Đạc bóp eo thon của cô, kéo cô vào lòng anh rồi ngồi xuống, một tay đỡ lấy vật nam tính chuẩn bị đút vào.
Nhiếp Thư Diêu run rẩy nhưng không chịu ngồi xuống, cô sợ đến mức hai tay bị dây lưng trói chặt, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chỉ biết nghiêng người về phía trước, giây tiếp theo cô lại bị người đàn ông tóm lấy và ngồi xuống.
“Anh cả…” Cô cảm nhận được quy đầu to lớn đang ấn vào tiểu huyệt của mình, vật nóng bỏng cứng rắn kích thích cô nép về phía trước, “Anh cả, để em, để em tự làm được không?”
Chu Đạc biết cô chưa ướt đẫm, vội vàng đi vào chắc chắn sẽ chảy máu, anh chưa đến mức cầm thú như vậy, đành bất đắc dĩ kiên nhẫn cầm lấy vật nam tính của mình, cọ qua cọ lại hoa khẩu của cô vài lần cho đến khi quy đầu hoàn toàn bị thấm ướt mới từ từ đẩy vào trong.
Kích thước của người đàn ông này thực sự quá lớn, cảm giác đầy tràn khi cự vật đưa vào khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại.
Cứ như vậy, cơ thể cô bị đưa đẩy đến mềm nhũn, toàn bộ phần thân trên của cô gục xuống trong vòng tay anh, lưng cô vẫn đang run rẩy, răng nghiến chặt, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Chu Đạc tách hai chân của cô rộng ra, hạ thể kích thích đẩy lên trên, đợi đến khi hoa huyệt ướt đẫm mới bắt đầu ra vào cô một cách thoải mái và cởi mở hơn. Mỗi lần cắm vào đều đẩy vào nơi sâu nhất, đâm sâu và mạnh đến mức Nhiếp Thư Diêu ngồi trong vòng tay anh vừa run rẩy vừa nức nở không ngừng.
Khoang xe chật hẹp, không có thế dùng lực cho lắm.
Chu Đạc ấn thân trên của cô vào trước bảng điều khiển trung tâm, một tay nắm lấy eo cô, tay kia nắm lấy mông cô, vừa đẩy hông lên trên, vừa dùng bàn tay vỗ mạnh vào hai bên mông của cô.
Nhiếp Thư Diêu không dám phát ra âm thanh, nhưng vì khoái cảm mà cô buộc phải rên rỉ, người đàn ông hung hăng cắm vào, lần nào cũng đâm vào một cách mãnh liệt, bụng dưới bị đâm vừa đau vừa mềm, cô cắn chặt răng nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ mang theo nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro