Chương 23
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Trong lúc vệ sinh ngón tay của cô chạm nhẹ vào chỗ đó, may mắn không quá đau.
Cuối cùng cũng tắm rửa xong, cô lau khô người và tóc, há miệng nhìn vào gương, bên trong môi có mấy vết cắn, cô cẩn thận bôi thuốc, xoa chút dầu thuốc lên cổ tay.
Sau khi làm xong mọi thứ, cô quay lại giường, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt.
Trên giường còn có một bộ đồ ngủ của Chu Đồ, kể từ khi anh gặp tai nạn, mỗi đêm khi ngủ cô đều ôm nó giống như đang ôm Chu Đồ.
Cô ngủ rất say, khi tiếng chuông điện thoại reo lên lần thứ ba, cô đột nhiên tỉnh dậy, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra.
Lúc này là 5h03 sáng, người gọi tới là Chu Đạc.
Không hiểu sao tim cô đập rất nhanh, có thể vì cô đã thức giấc hoặc có thể vì trời vẫn còn tối.
"Xin chào..." Cô nhanh chóng trả lời điện thoại, vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có chút khàn khàn.
Giọng nói của Chu Đạc trong bóng tối dường như quá trầm thấp: “Lại đây.”
Điện thoại đã bị cúp máy.
Nhiếp Thư Diêu nằm trên giường sửng sốt một hồi mới ý thức được.
Chu Đạc đã trở về.
Đang ở ngay bên cạnh.
Lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu vào phòng Chu Đạc là vào đêm trước khi cô kết hôn với Chu Đồ.
Bởi vì phải trang trí phòng nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều đến giúp đỡ, thậm chí có người còn trang trí cửa phòng của Chu Đạc, Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác động vào phòng mình, lo lắng có người sẽ đi vào nên anh ấy đã tháo đồ trang trí trên cửa ra, sau đó lại mở cửa vào kiểm tra một lần.
Nhiếp Thư Diêu đi tới tìm anh ấy, chỉ thấy trong phòng Chu Đạc có tông màu xám lạnh, mặt tường sạch sẽ không có bất kỳ vật trang trí nào, trên bàn máy tính màu xám đen không có sách bút, trên chiếc giường lớn ngoại trừ chiếc chăn nhung lớn màu đen ra thì cũng chỉ có một cái gối màu xám.
Căn phòng tuy rộng nhưng lại có vẻ vô cùng trống trải giống như chưa từng có ai ở đây vậy.
Sau này cô mới biết, ngoài ngủ ra, Chu Đạc hầu như rất ít khi quay về ngôi nhà này, đối với anh mà nói, nơi này giống khách sạn hơn là nhà.
Nhiếp Thư Diêu xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô nhìn chằm chằm mình trong giương, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra rồi đi tắm.
Cô biết rất rõ lúc này Chu Đạc gọi mình qua đó có nghĩa là gì.
Cuối cùng cũng tắm rửa xong, cô lau khô người và tóc, há miệng nhìn vào gương, bên trong môi có mấy vết cắn, cô cẩn thận bôi thuốc, xoa chút dầu thuốc lên cổ tay.
Sau khi làm xong mọi thứ, cô quay lại giường, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt.
Trên giường còn có một bộ đồ ngủ của Chu Đồ, kể từ khi anh gặp tai nạn, mỗi đêm khi ngủ cô đều ôm nó giống như đang ôm Chu Đồ.
Cô ngủ rất say, khi tiếng chuông điện thoại reo lên lần thứ ba, cô đột nhiên tỉnh dậy, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra.
Lúc này là 5h03 sáng, người gọi tới là Chu Đạc.
Không hiểu sao tim cô đập rất nhanh, có thể vì cô đã thức giấc hoặc có thể vì trời vẫn còn tối.
"Xin chào..." Cô nhanh chóng trả lời điện thoại, vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có chút khàn khàn.
Giọng nói của Chu Đạc trong bóng tối dường như quá trầm thấp: “Lại đây.”
Điện thoại đã bị cúp máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thư Diêu nằm trên giường sửng sốt một hồi mới ý thức được.
Chu Đạc đã trở về.
Đang ở ngay bên cạnh.
Lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu vào phòng Chu Đạc là vào đêm trước khi cô kết hôn với Chu Đồ.
Bởi vì phải trang trí phòng nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều đến giúp đỡ, thậm chí có người còn trang trí cửa phòng của Chu Đạc, Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác động vào phòng mình, lo lắng có người sẽ đi vào nên anh ấy đã tháo đồ trang trí trên cửa ra, sau đó lại mở cửa vào kiểm tra một lần.
Nhiếp Thư Diêu đi tới tìm anh ấy, chỉ thấy trong phòng Chu Đạc có tông màu xám lạnh, mặt tường sạch sẽ không có bất kỳ vật trang trí nào, trên bàn máy tính màu xám đen không có sách bút, trên chiếc giường lớn ngoại trừ chiếc chăn nhung lớn màu đen ra thì cũng chỉ có một cái gối màu xám.
Căn phòng tuy rộng nhưng lại có vẻ vô cùng trống trải giống như chưa từng có ai ở đây vậy.
Sau này cô mới biết, ngoài ngủ ra, Chu Đạc hầu như rất ít khi quay về ngôi nhà này, đối với anh mà nói, nơi này giống khách sạn hơn là nhà.
Nhiếp Thư Diêu xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô nhìn chằm chằm mình trong giương, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra rồi đi tắm.
Cô biết rất rõ lúc này Chu Đạc gọi mình qua đó có nghĩa là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro