Chương 31
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Khi Nhiếp Thư Diêu đi ra, qua Lỗ Thanh Á cô mới biết được Chu Đạc đã tới đây, nghe bà ấy nói Chu Đạc đã bàn bạc với bác sĩ điều trị về phương án phẫu thuật cho Chu Đồ.
"Tối hôm qua con tới gặp nó vì muốn nói chuyện này phải không?" Lỗ Thanh Á giống như đang thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao? Hai đứa là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu được."
Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô cụp mặt xuống khẽ gật đầu.
Buổi sáng sau khi cô bị Chu Đạc dày vò tới ngất xỉu trong phòng tắm, năm phút sau cô tỉnh lại, cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, trần trụi nằm trên giường trong phòng mình, cô đau khổ nhắm mắt lại, chờ tới khi cô hoàn toàn tỉnh táo đã thấy bác sĩ gia đình ngổi ở bên cạnh.
Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, bác sĩ gia đình chỉ chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Đừng sợ, mợ hai, tôi là người do trợ lý Hứa gọi tới, cô không cần phải lo lắng.”
"Hứa Cương?" Nhiếp Thư Diêu không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, miễn cưỡng phát ra thanh âm nhưng giọng nói lại rất khàn.
Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, cô ngủ rất say, căn bản không phát hiện ra bác sĩ đã vào từ khi nào, nếu phát hiện trên người cô có dấu vết mơ hồ nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Gần đây cô lo lắng quá mức, áp lực quá lớn, ngủ không ngon, cho nên mới đột nhiên ngất xỉu.” Bác sĩ gia đình khéo léo giải thích: “Tôi cũng đã nói với Hứa Phỉ, trước tiên bổ sung khí huyết cho cô trước, buổi tối sẽ cảm thấy ngủ ngon, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn."
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại một màn kịch liệt trước khi ngất đi, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu nói cảm ơn với đối phương, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, hầu như cô chưa bao giờ ngủ thẳng tới lúc này mới tỉnh dậy, cô đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt vẫn còn ở mang tai, cô quay lại nhìn dấu vết trên lưng vẫn còn rất rõ, đến bây giờ hai bên mông vẫn còn ửng đỏ.
Chu Đạc quá thô bạo, khiến cô cắn môi tới mức rách da chảy máu, cô cẩn thận bôi thuốc, còn chỗ bên trong môi cô chỉ bôi qua loa.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phỉ nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.
Chu Đạc vừa lên xe, trợ lý đặc biệt Hứa Cương nhận thấy trên mu bàn tay của anh có vết xước, anh ấy lấy bông gòn khử trùng từ hộp sơ cứu trên xe ra để lau vết thương cho Chu Đạc.
Chu Đạc cụp mắt xuống, chỉ thấy có ba vết móng tay cào, có chút máu, cũng không quá sâu, có lẽ là lúc anh bóp cổ Nhiếp Thư Diêu khi làm tình ở trên ghế. Lúc đó hai tay của cô điên cuồng vùng vẫy cào vào, tuy rằng giây tiếp theo hai tay cô đã bị anh giữ chặt nhưng vẫn rớm máu.
"Thứ đó đâu?" Anh liếc nhìn Hứa Cương.
Hứa Cương đang lấy ra một miếng băng trong suốt dán lên mu bàn tay, nghe vậy khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì giao tới?"
Chu Đạc liếc nhìn tầng hai qua cửa sổ ghế sau, giơ ngón trỏ ra hiệu cho lái xe, sau đó thản nhiên nói: “Chờ cô ấy tỉnh lại.”
“Vâng."
Người đang lái xe là trợ lý phụ trách cuộc sống tên Dương Vũ, trợ lý nghiệp vụ tên là Tần Phong ngày hôm qua theo Chu Đạc tham dự tiệc rượu, đến bây giờ vẫn còn trong tình trạng say khướt, Hứa Cương vốn lo lắng chuyện đêm qua Chu Đạc uống nhiều, hôm nay sẽ đau đầu, nào ngờ hôm nay anh rất tỉnh táo.
Chỉ cần nhìn vết thương trên mu bàn tay cũng có thể biết anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Các nhu yếu phẩm hàng ngày và tài liệu học tập cho trẻ em vùng nghèo Tây Tạng đã về đến. Họ quay rất nhiều video để cảm ơn anh. Tôi đã gửi vào email của anh. Anh bớt chút thời gian xem nhé." Hứa Cương đưa máy tính bảng cho Chu Đạc: “Hôm nay anh ra khỏi nhà muộn hơn thường lệ hai mươi phút, cuộc họp lúc 7 giờ 40 bị hoãn lại đến 8 giờ. Sau đó anh có cuộc phỏng vấn độc quyền từ 9 giờ đến 9 giờ 30, tôi đã viết bản thảo và gửi nó vào email của anh. Lúc mười giờ sáng có một nhóm thiết kế sẽ gửi phương án cuộc thi trang sức lần thứ tư, thời gian còn một tuần nữa, chỉ được chọn bốn phương án trong đó. Lúc 11 giờ, người mẫu Phi Hằng của công ty sẽ đến để chọn đồ trang sức cho buổi chụp ảnh quảng cáo. Tới 12 giờ sẽ cùng với ông chủ của tập đoàn Huy Vũ dùng bữa, bên kia đã đặt chỗ trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế. Còn có cậu Lục Vận Phục sẽ tổ chức tiệc độc thân vào tối nay, mời tất cả nam nữ độc thân ở Bắc thị đến tham dự, đối phương cũng đã chỉ đích danh anh, nói anh nhất định phải tới, mấy người bạn thuở nhỏ của anh cũng đã nhận được lời mời. Tất cả bọn họ đều đồng ý sẽ tới đúng giờ."
"Tối hôm qua con tới gặp nó vì muốn nói chuyện này phải không?" Lỗ Thanh Á giống như đang thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao? Hai đứa là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu được."
Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô cụp mặt xuống khẽ gật đầu.
Buổi sáng sau khi cô bị Chu Đạc dày vò tới ngất xỉu trong phòng tắm, năm phút sau cô tỉnh lại, cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, trần trụi nằm trên giường trong phòng mình, cô đau khổ nhắm mắt lại, chờ tới khi cô hoàn toàn tỉnh táo đã thấy bác sĩ gia đình ngổi ở bên cạnh.
Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, bác sĩ gia đình chỉ chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Đừng sợ, mợ hai, tôi là người do trợ lý Hứa gọi tới, cô không cần phải lo lắng.”
"Hứa Cương?" Nhiếp Thư Diêu không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, miễn cưỡng phát ra thanh âm nhưng giọng nói lại rất khàn.
Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, cô ngủ rất say, căn bản không phát hiện ra bác sĩ đã vào từ khi nào, nếu phát hiện trên người cô có dấu vết mơ hồ nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Gần đây cô lo lắng quá mức, áp lực quá lớn, ngủ không ngon, cho nên mới đột nhiên ngất xỉu.” Bác sĩ gia đình khéo léo giải thích: “Tôi cũng đã nói với Hứa Phỉ, trước tiên bổ sung khí huyết cho cô trước, buổi tối sẽ cảm thấy ngủ ngon, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn."
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại một màn kịch liệt trước khi ngất đi, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu nói cảm ơn với đối phương, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, hầu như cô chưa bao giờ ngủ thẳng tới lúc này mới tỉnh dậy, cô đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt vẫn còn ở mang tai, cô quay lại nhìn dấu vết trên lưng vẫn còn rất rõ, đến bây giờ hai bên mông vẫn còn ửng đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Đạc quá thô bạo, khiến cô cắn môi tới mức rách da chảy máu, cô cẩn thận bôi thuốc, còn chỗ bên trong môi cô chỉ bôi qua loa.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phỉ nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.
Chu Đạc vừa lên xe, trợ lý đặc biệt Hứa Cương nhận thấy trên mu bàn tay của anh có vết xước, anh ấy lấy bông gòn khử trùng từ hộp sơ cứu trên xe ra để lau vết thương cho Chu Đạc.
Chu Đạc cụp mắt xuống, chỉ thấy có ba vết móng tay cào, có chút máu, cũng không quá sâu, có lẽ là lúc anh bóp cổ Nhiếp Thư Diêu khi làm tình ở trên ghế. Lúc đó hai tay của cô điên cuồng vùng vẫy cào vào, tuy rằng giây tiếp theo hai tay cô đã bị anh giữ chặt nhưng vẫn rớm máu.
"Thứ đó đâu?" Anh liếc nhìn Hứa Cương.
Hứa Cương đang lấy ra một miếng băng trong suốt dán lên mu bàn tay, nghe vậy khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì giao tới?"
Chu Đạc liếc nhìn tầng hai qua cửa sổ ghế sau, giơ ngón trỏ ra hiệu cho lái xe, sau đó thản nhiên nói: “Chờ cô ấy tỉnh lại.”
“Vâng."
Người đang lái xe là trợ lý phụ trách cuộc sống tên Dương Vũ, trợ lý nghiệp vụ tên là Tần Phong ngày hôm qua theo Chu Đạc tham dự tiệc rượu, đến bây giờ vẫn còn trong tình trạng say khướt, Hứa Cương vốn lo lắng chuyện đêm qua Chu Đạc uống nhiều, hôm nay sẽ đau đầu, nào ngờ hôm nay anh rất tỉnh táo.
Chỉ cần nhìn vết thương trên mu bàn tay cũng có thể biết anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Các nhu yếu phẩm hàng ngày và tài liệu học tập cho trẻ em vùng nghèo Tây Tạng đã về đến. Họ quay rất nhiều video để cảm ơn anh. Tôi đã gửi vào email của anh. Anh bớt chút thời gian xem nhé." Hứa Cương đưa máy tính bảng cho Chu Đạc: “Hôm nay anh ra khỏi nhà muộn hơn thường lệ hai mươi phút, cuộc họp lúc 7 giờ 40 bị hoãn lại đến 8 giờ. Sau đó anh có cuộc phỏng vấn độc quyền từ 9 giờ đến 9 giờ 30, tôi đã viết bản thảo và gửi nó vào email của anh. Lúc mười giờ sáng có một nhóm thiết kế sẽ gửi phương án cuộc thi trang sức lần thứ tư, thời gian còn một tuần nữa, chỉ được chọn bốn phương án trong đó. Lúc 11 giờ, người mẫu Phi Hằng của công ty sẽ đến để chọn đồ trang sức cho buổi chụp ảnh quảng cáo. Tới 12 giờ sẽ cùng với ông chủ của tập đoàn Huy Vũ dùng bữa, bên kia đã đặt chỗ trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế. Còn có cậu Lục Vận Phục sẽ tổ chức tiệc độc thân vào tối nay, mời tất cả nam nữ độc thân ở Bắc thị đến tham dự, đối phương cũng đã chỉ đích danh anh, nói anh nhất định phải tới, mấy người bạn thuở nhỏ của anh cũng đã nhận được lời mời. Tất cả bọn họ đều đồng ý sẽ tới đúng giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro