Chương 33
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
*Chương 17: : Hộp
Khi Nhiếp Thư Diêu đi ra, qua Lỗ Thanh Á cô mới biết được Chu Đạc đã tới đây, nghe bà ấy nói Chu Đạc đã bàn bạc với bác sĩ điều trị về phương án phẫu thuật cho Chu Đồ.
"Tối hôm qua con tới gặp nó vì muốn nói chuyện này phải không?" Lỗ Thanh Á giống như đang thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao? Hai đứa là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu được."
Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô cụp mặt xuống khẽ gật đầu.
Buổi sáng sau khi cô bị Chu Đạc dày vò tới ngất xỉu trong phòng tắm, năm phút sau cô tỉnh lại, cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, trần trụi nằm trên giường trong phòng mình, cô đau khổ nhắm mắt lại, chờ tới khi cô hoàn toàn tỉnh táo đã thấy bác sĩ gia đình ngổi ở bên cạnh.
Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, bác sĩ gia đình chỉ chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Đừng sợ, mợ hai, tôi là người do trợ lý Hứa gọi tới, cô không cần phải lo lắng.”
"Hứa Cương?" Nhiếp Thư Diêu không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, miễn cưỡng phát ra thanh âm nhưng giọng nói lại rất khàn.
Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, cô ngủ rất say, căn bản không phát hiện ra bác sĩ đã vào từ khi nào, nếu phát hiện trên người cô có dấu vết mơ hồ nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Gần đây cô lo lắng quá mức, áp lực quá lớn, ngủ không ngon, cho nên mới đột nhiên ngất xỉu.” Bác sĩ gia đình khéo léo giải thích: “Tôi cũng đã nói với Hứa Phỉ, trước tiên bổ sung khí huyết cho cô trước, buổi tối sẽ cảm thấy ngủ ngon, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn."
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại một màn kịch liệt trước khi ngất đi, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu nói cảm ơn với đối phương, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, hầu như cô chưa bao giờ ngủ thẳng tới lúc này mới tỉnh dậy, cô đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt vẫn còn ở mang tai, cô quay lại nhìn dấu vết trên lưng vẫn còn rất rõ, đến bây giờ hai bên mông vẫn còn ửng đỏ.
Chu Đạc quá thô bạo, khiến cô cắn môi tới mức rách da chảy máu, cô cẩn thận bôi thuốc, còn chỗ bên trong môi cô chỉ bôi qua loa.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phỉ nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.
Khi Nhiếp Thư Diêu đi ra, qua Lỗ Thanh Á cô mới biết được Chu Đạc đã tới đây, nghe bà ấy nói Chu Đạc đã bàn bạc với bác sĩ điều trị về phương án phẫu thuật cho Chu Đồ.
"Tối hôm qua con tới gặp nó vì muốn nói chuyện này phải không?" Lỗ Thanh Á giống như đang thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao? Hai đứa là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu được."
Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô cụp mặt xuống khẽ gật đầu.
Buổi sáng sau khi cô bị Chu Đạc dày vò tới ngất xỉu trong phòng tắm, năm phút sau cô tỉnh lại, cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, trần trụi nằm trên giường trong phòng mình, cô đau khổ nhắm mắt lại, chờ tới khi cô hoàn toàn tỉnh táo đã thấy bác sĩ gia đình ngổi ở bên cạnh.
Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, bác sĩ gia đình chỉ chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Đừng sợ, mợ hai, tôi là người do trợ lý Hứa gọi tới, cô không cần phải lo lắng.”
"Hứa Cương?" Nhiếp Thư Diêu không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, miễn cưỡng phát ra thanh âm nhưng giọng nói lại rất khàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, cô ngủ rất say, căn bản không phát hiện ra bác sĩ đã vào từ khi nào, nếu phát hiện trên người cô có dấu vết mơ hồ nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Gần đây cô lo lắng quá mức, áp lực quá lớn, ngủ không ngon, cho nên mới đột nhiên ngất xỉu.” Bác sĩ gia đình khéo léo giải thích: “Tôi cũng đã nói với Hứa Phỉ, trước tiên bổ sung khí huyết cho cô trước, buổi tối sẽ cảm thấy ngủ ngon, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn."
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại một màn kịch liệt trước khi ngất đi, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu nói cảm ơn với đối phương, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, hầu như cô chưa bao giờ ngủ thẳng tới lúc này mới tỉnh dậy, cô đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt vẫn còn ở mang tai, cô quay lại nhìn dấu vết trên lưng vẫn còn rất rõ, đến bây giờ hai bên mông vẫn còn ửng đỏ.
Chu Đạc quá thô bạo, khiến cô cắn môi tới mức rách da chảy máu, cô cẩn thận bôi thuốc, còn chỗ bên trong môi cô chỉ bôi qua loa.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phỉ nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro